Nói thật lòng, Tiến Trung xem thường cách làm này, vô cùng hèn mọn, nhưng lại không nghĩ tới mình lại cũng đi theo đường cũ của sư phụ.
Nhưng mà rất rõ ràng, mắt nhìn người của hắn tốt hơn, Yến Uyển cao hơn Nhị Tâm không chỉ là một bậc.
Chỉ là trong lời này có chút mùi vị nũng nịu và thân mật, làm cho Tiến Trung thấy không quen lắm.
Giờ đây Yến Uyển đã làm Quý Nhân rồi, hắn cũng phải khom lưng khụy gối với nàng.
Nàng lại thân thiết với hắn hơn so với trước đây, lí do là gì?
Nghĩ vậy, nhưng điều Tiến Trung nói ra lại là một bộ dạng khác.
Những người làm việc ở trong cung như bọn hắn đều đã sống thành tinh, vì giữ mạng, vì trèo lên cao, lời thật lòng đã biến thành thứ đồ xa xỉ từ lâu rồi, không thể tùy tiện nói ra.
Tiến Trung: “Đồ mà Quý Nhân bảo Xuân Thiền đưa tới, nô tài rất thích dùng.
Có điều Quý Nhân sẽ không nghĩ rằng chỉ như vậy là đã có thể đuổi được nô tài chứ?”
Yến Uyển bật cười thành tiếng, mi mắt cong cong, Tiến Trung nói với giọng cực kì trầm thấp, rất có cảm giác quỷ quyệt, thế nhưng với ấn tượng ban đầu, nàng chỉ nghe ra được từ trong đó mấy phần đáng yêu:
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Đương nhiên là không, Tiến Trung công công có ân tình tựa như biển với ta, dù do chuyển hết đồ của Vĩnh Thọ Cung đi, cũng không thể hết tâm ý của ta.
Ta từng hứa với ngươi, nếu như chuyện không thành, ta sẽ theo ngươi, chuyện thành, ta sẽ làm bậc thang để ngươi trèo lên cao.”
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Nếu như ta theo ngươi, đương nhiên cả đời này có thể bình an vô sự, nhưng nguyện vọng của ngươi, nguyện vọng muốn thay thế Lý Ngọc sẽ không thể thực hiện mất.
Cho nên ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có ta và ngươi liên thủ, để ngươi thực sự trở thành Ngự tiền Đại Tổng quản mà Hoàng Thượng tin tưởng nhất mới có thể báo đáp một chút, mà ta cũng sẽ trở thành sủng phi của hậu cung, làm hậu thuẫn vững chắc cho ngươi.”
Tiến Trung: “Quý Nhân thế mà lại tự tin vào bản thân nhỉ.”
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Ta đương nhiên là có vốn liếng để tự tin.
Hôm nay gọi ngươi đến, vốn cũng là để nói rõ với ngươi những thứ này.
Thế nào, Tiến Trung công công có tin ta không?”
Đôi mắt của nàng trong veo, bên trong có dã tâm vô tận, cũng nhìn ra được có sự niềm nở.
Tiến Trung bỗng nhiên không hiểu, lẽ nào nàng thật sự để tâm đến hắn rồi sao? Đây mới...? Nhưng trước đây không phải nàng còn có một...
Ánh mắt đi từ gương mặt của Yến Uyển xuống dưới, đôi tay kia đã đeo lên hộ giáp biểu tượng tôn quý, chiếc nhẫn hồng bảo thạch trên đó đã biến mất không thấy tăm hơi.
Ý thức được điều đó có nghĩa là gì, hô hấp của Tiến Trung bỗng dồn dập lên.
Yến Uyển nhận ra ánh mắt của hắn, cau mày lại:
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Đồ vật ghê tởm, vẫn nên vứt đi cho đỡ phiền.
Hoặc là, ngươi muốn làm một cái mới cho ta? Vậy ta muốn cái tốt nhất.”
Tiến Trung nhìn dáng vẻ hếch cao cằm lên của Yến Uyển, giống như một chú mèo Ba Tư tôn quý, vui vẻ cười thành tiếng:
Tiến Trung: “Đương nhiên, thứ đồ cho Lệnh chủ tử đương nhiên phải là đồ tốt nhất.
nô tài sao có thể không tin Người cơ chứ, bản lĩnh của Người nô tài cũng đã nhìn thấy tận mắt rồi, những người vừa được phong đã là Quý Nhân không nhiều đâu.
Nô tài còn đang chờ bất ngờ to hơn đây.”
Yến Uyển cười cười, đứng dậy đi đến gần hắn:
Ngụy Yến Uyển (Lệnh Quý Nhân): “Vậy bây giờ chúng ta chính là đồng minh chính thức rồi, có vài câu ta phải nói với ngươi.
Tuy ngươi muốn thay thế Lý Ngọc, nhưng bây giờ ngươi vẫn ở trong tay hắn, là đồ đệ của hắn, lông cánh còn chưa cứng.
Có danh nghĩa này, vậy thì vào trước lúc hắn chính thức rớt đài, ngươi bắt buộc phải cung kính với hắn, không được có chút nào sai sót, càng không được để hắn nhìn ra quan hệ giữa chúng ta.
Chỉ có hết sức cung kính, mới có thể có được sự tin tưởng từ hắn.
Có được sự tin tưởng, hắn cũng sẽ cho ngươi nhiều việc để làm hơn, cơ hội ngươi xuất hiện trước mặt Hoàng Thượng cũng sẽ nhiều lên, dựa vào bản lĩnh của ngươi, còn sợ Hoàng Thượng không nhớ được ngươi? Đừng có giấu không được chuyện, bị sư phụ ngươi nhìn ra ngươi có lòng muốn thay thế hắn, hắn đã từng đi lên bằng cách này, đương nhiên sẽ kiêng dè hơn.
Không vội, cứ chầm chậm, từ từ tính toán mới có thể khiến người khác không phòng bị, nếu không phải bất đắc dĩ, cũng tuyệt đối đừng nói tốt về ta trước mặt Hoàng Thượng.
Ngươi rõ chưa?”