Liễu Tam lang chiếm đoạt ruộng đất.
"Lại bắt nạt tỷ tỷ con rồi đấy!" Thịnh Lăng hầu cau mày quở tiểu nữ nhi.
Thịnh Thần Hy chỉ vào Thịnh Lộ Yên và nói: "Cha, con mới là người bị tỷ ấy bắt nạt, tỷ ấy đang giả vờ đấy!"
Trước lời buộc tội của Thịnh Thần Hy, Thịnh Lộ Yên rủ mắt không nói một lời.
Con người luôn có lòng thiên vị, tuy Thịnh Lăng hầu cũng thích trưởng nữ, nhưng càng thích tiểu nữ nhi do người mình yêu hạ sinh hơn.
Nếu là ngày thường, có lẽ Thịnh Lăng hầu sẽ tin, nhưng hôm nay chính tai ông đã nghe thấy những lời đó.
"Còn dám ngụy biện!"
Thịnh Lăng hầu vô cùng tức giận.
Lúc bé, tiểu nữ nhi này của ông cũng rất ngây thơ đáng yêu, thế nhưng mấy năm nay con bé lại ngày càng phách lối.
"Hầu........." Liễu Thị toan mở lời.
Thịnh Lộ Yên đứng trước mặt bà ta, cướp lời: "Cha ơi, người hiểu lầm rồi ạ, muội muội không hề bắt nạt con."
Liễu Thị nhíu mày, nhìn Thịnh Lộ Yên đang đứng trước mặt mình và nghĩ: Mấy năm nay bà càng ngày càng không thể nhìn thấu Đại cô nương này.
Trước đây Đại cô nương giống như pháo đốt, châm một cái là nổ, làm việc thẳng thắn không vòng vo giống hệt nương của nàng ta.
Nhưng nay nàng ta đã thay đổi tính tình rồi, bà cũng không biết nàng ta thật sự ngoan ngoãn hay là cố ý làm thế nữa.
Tuy nhiên, cũng may cơ thể nàng ta yếu hơn trước đây nhiều, để khỏi phải ngáng đường nữ nhi của mình.
"Có thật không?" Tiểu nữ nhi vẫn là nữ nhi mà Thịnh Lăng hầu thương yêu nhất, thấy trưởng nữ nói thế thì bắt đầu do dự.
Thịnh Lộ Yên nhìn sắc mặt của phụ thân, trái tim càng thêm nguội lạnh, nàng nói: "Tất nhiên là thật ạ!"
Nói xong, nàng quay người nắm tay Thịnh Thần Hy, thân thiết nói: "Con và muội muội thân thiết lắm, hơn nữa từ nhỏ muội ấy đã được đọc nhiều thi thư, sao muội muội có thể lăng nhục con bằng những lời lẽ bẩn thỉu thế chứ? Muội thấy tỷ nói đúng không?"
Thấy nụ cười giả dối trên mặt Thịnh Lộ Yên, Thịnh Thần Hy cảm thấy buồn nôn muốn chết, đến cả tay cũng sợ bị nàng ta làm bẩn, vì thế nàng ta hất tay của Thịnh Lộ Yên ra, cả giận nói: "Ta không cần lòng tốt giả dối của tỷ!"
"Muội muội....muội..." Vừa nói, Thịnh Lộ Yên lại đưa khăn tay màu trắng lên lau mắt, từng giọt nước mắt to như hạt đậu lăn xuống, hốc mắt ửng đỏ, nhìn trông vô cùng đáng thương.
Thịnh Thần Hy không thích bộ dạng này của nàng, nhưng người làm cha như Thịnh Lăng hầu lại không thấy vậy.
Mặc dù ông không yêu thương trưởng nữ bằng tiểu nữ nhi, nhưng dù sao cũng là con ruột, cũng vẫn thích.
Thấy thế, ông tức giận vỗ bàn, quở: "Con quỳ xuống cho cha!"
Thịnh Thần Hy càng tức hơn, trong lòng vô cùng ấm ức, nàng toan phản bác nhưng sau khi nhìn Liễu Thị thì lập tức bỏ cuộc rồi quỳ xuống đất.
Thịnh Lăng hầu nhớ đến những lời ban nãy ở ngoài cửa, lập tức hỏi bà tử canh giữ cạnh cửa: "Vừa nãy Nhị cô nương nói gì?"
Hai bà tử liếc nhau, lại nhìn về phía Liễu Thị, nói: "Không nói gì ạ, là Đại cô nương đứng chắn trước cửa, Nhị cô nương bảo Đại cô nương tránh ra, nhưng Đại cô nương không tránh."
Nói đi nói về lại trở thành lỗi của Thịnh Lộ Yên.
"Còn gì nữa không?"
Thịnh Lăng hầu nhìn chòng chọc hai bà tử, nhìn đến mức cơ thể họ run lên nhưng vẫn không có ai sửa lời.
Lúc này, Liễu Thị mới mở lời: "Hầu gia, việc này chắc có hiểu lầm rồi.
Chẳng phải Đại cô nương cũng vừa nói sao, Hy nhi không hề mắng con bé.
Hy nhi của chúng ta từ năm lên ba đã bắt đầu đọc sách, vả lại con bé cũng rất coi trọng lễ nghi, làm sao biết mắng người được chứ? Hơn nữa, đây còn là đích tỷ tỷ của nó nữa."
Thịnh Lăng hầu sao còn không hiểu cho được, cách tốt nhất bây giờ là dẹp yên chuyện này.
Nhưng, lòng bàn tay với mu bàn tay đều là thịt, thấy trưởng nữ phải chịu thiệt thòi ông cũng hơi do dự.
Liễu Thị chỉ cần nhìn sắc mặt của Thịnh Lăng hầu là biết ngay kết cục sẽ thế nào.
Bà liếc về phía Đại cô nương đang đứng trong phòng lớn, nghĩ thầm: "Đại cô nương vẫn còn non nớt lắm.
Thịnh Lộ Yên vờ như không nhận ra ánh mắt của Liễu Thị, nàng cầm khắn tay đặt bên môi, ho nhẹ vài tiếng.
"Khụ khụ!"
Thịnh Lăng hầu nhìn trưởng nữ, chỉ thấy đôi mắt trưởng nữ long lanh toát lên vẻ yếu đuối, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, sắc mặt xanh xao.
Ông nghĩ đến thái y bắt mạch cho trưởng nữ đã nói rằng cơ thể con bé đã bị tổn thương trầm trọng sau trận phong hàn, e rằng chẳng có được mấy năm sống tốt.
Nghĩ đến đây, cân tiểu ly trong trái tim ông bắt đầu nghiêng đi.
"Cô nương, người làm sao thế, sao lại ho nữa rồi?" Giọng của Xuân Đào trở nên nghẹn ngào.
"Rốt cuộc nói cái gì!" Thịnh Lăng hầu lại nhìn về phía hai bà tử đang quỳ trên đất.
Bà tử vẫn không dám mở lời, Thịnh Lăng hầu nhìn Xuân Đào: "Ngươi nói đi!"
"Vừa nãy..."
"Xuân Đào! Im miệng!" Thịnh Lộ Yên khẽ ngăn lại.
Thịnh Lăng hầu càng thêm đau lòng cho trưởng nữ, nói: "Nói mau!"
Xuân Đào nhìn Thịnh Thần Hy đang quỳ trên mặt đất, nói: "Nhị cô nương mắng cô nương chúng nô tỳ là chó, nói là chó khôn không cản đường."
Tuy ban nãy Thịnh Lăng hầu cũng từng mắt Tầm Lại là chó, nhưng như thế không có nghĩ là ông có thể cho phép tiểu nữ nhi của mình dùng từ này để mắng trưởng nữ.
"Con cút đến từ đường cho ta, ở đó tự kiểm điểm ba ngày!"
Liễu Thị không thể tiếp tục giữ bình tĩnh được nữa, lập tức nói: "Hầu gia, hôm nay trời giá rét..."
Thịnh Lăng hầu liếc Liễu Thị, rồi nhìn về phía hai bà tử đang quỳ trên đất: "Người đâu, bán hai bà tử không nghe lời chủ tử này đi!"
Tuy không phải việc gì to tát nhưng hôm nay ông vừa bị Tầm Lại trách hai câu ở trên triều thành ra tâm trạng không tốt.
Về đến nhà còn có người hầu ti tiện dám lừa gạt ông, thật đúng là chán sống rồi.
Ngay cả thê tử vẫn luôn dịu dàng, tại thời điểm này, ông cũng cảm thấy không còn tri kỷ như trước nữa.
"Hầu gia...phu nhân...xin hãy tha mạng, sau này nô tài không dám làm thế nữa."
"Phu nhân...phu nhân....xin người hãy cứu nô tài với, nô tài làm thế là vì người mà."
"Hỗn xược! Không ngờ ngươi còn dám đổ tội cho chủ tử!" Liễu Thị trừng mắt với hai bà tử đang quỳ trên mặt đất, sau đó nói với hạ nhân bên cạnh: "Còn không mau kéo hai người họ xuống!"
Thịnh Lăng hầu lại liếc Liễu Thị một cái rồi phất mạnh tay áo rời đi.
Sau khi Thịnh Lăng hầu rời đi, Thịnh Lộ Yên phúc thân (*) với Liễu Thị và rời đi.
Sau khi quay về viện của mình, nàng đưa chiếc khăn màu trắng vừa mới dùng xong cho Xuân Đào và nói: "Đốt đi."
(*) Phúc thân: để tay lên eo rồi nhún một cái ấy.
(**)
"Vâng thưa cô nương."
Giờ hợi(*), Thịnh Lộ Yên lấy một chiếc khăn ấm áp che kín khuôn mặt mình.
Được một lát mới lấy xuống, trong gương đồng bỗng nhiên xuất hiện một gương mặt hồng nhuận.
(*)khoảng từ 9 giờ đến 11 giờ đêm
Từ năm năm trước nàng đã bắt đầu thay đổi tính tình, nhờ thế mà phụ thân dần dần đối xử tốt với nàng hơn.
Ba năm trước, phụ thân đã từng răn dạy Nhị muội vì nàng, thậm chí còn hứa gả nàng cho phủ Thừa Ân hầu, một trong các thế gia chốn kinh thành.
Kinh thành là nơi tập trung nhiều thế gia, nhưng nếu đánh giá thật thì chỉ có bốn nhà cáng đáng được cái danh thế gia này.
Đó chính là phủ Thịnh Lăng hầu, phủ Thừa Ân hầu, phủ Tuyên Bình hầu, và còn phủ Giản Dực hầu.
Tuy hai phủ Tuyên Bình hầu và phủ Giản Dực hầu có con cháu thành đàn, nhưng chẳng có nổi mấy người có năng lực, hai năm nay cũng bị tân hoàng bỏ đi vài người.
Hai thế gia có quyền thế nhất bấy giờ chính là phủ Thịnh Lăng hầu và phủ Thừa Ân hầu.
Hơn nữa, Hoàng hậu nương nương hiện tại cũng là người của phủ Thừa Ân hầu, chính là đích tỷ tỷ ruột của thế tử Thừa Ân hầu.
Vào ngay lúc đó (*), nàng cảm thấy cơ thể mình yếu hơn trước rất nhiều và còn thường xuyên bị bệnh.
(*) Lúc được hứa hôn.
Vào một lần khi bát thuốc của mình không may bị đổ, con mèo trong viện uống một ngụm đã mệt mỏi mấy ngày, lúc đó nàng bắt đầu nghi ngờ, vì thế sai người đi điều tra.
Sau đó, nàng cầm bã thuốc đi tìm phụ thân nhưng phụ thân chỉ trừng phạt nô bộc phụ trách việc này, chứ chưa từng tin rằng Liễu Thị đã cho nàng uống thuốc độc mãn tính.
Nàng đã tức giận rất lâu và cho rằng Liễu Thị sẽ không dám làm thế nữa, vì thế tạm thời ỉm việc này xuống.
Nhưng nàng không ngờ rằng, một tháng sau, Liễu Thị lại tiếp tục hạ độc nàng, lần này bà ta bỏ độc vào trong hương liệu được đưa đến viện nàng.
May thay đã được Tôn ma ma phát hiện ra.
Lần này, phụ than vẫn không tin nàng, chỉ phạt một bà tử, quở mắng Liễu Thị quản gia không nghiêm.
Trong mắt của phụ thân, Liễu Thị là một nữ tử xuất thân từ dòng dõi thư hương, tính cách mềm yếu, không biết làm những việc như vậy, nhất định là bị hạ nhân lừa gạt.
Và đây cũng chính là sự thiên vị mà phụ thân dành cho Liễu Thị.
Phụ thân rất thích Liễu Thị, vì thế mà Liễu Thị làm cái gì cũng luôn đúng.
Vào giây phút đó, trái tim của nàng đã hoàn toàn nguội lạnh.
Từ đó về sau, nàng càng thêm để tâm tới đồ ăn vật dụng bên cạnh mình.
Vài tháng sau đó, Liễu Thị lại hạ độc lần nữa, lần này thì nàng đã trúng chiêu.
Theo Tôn ma ma nói, cách thức hạ độc lần này giống hệt với mẫu thân hồi đó.
May mà phát hiện sớm nên còn có thể cứu được.
Nàng phải dưỡng bệnh mấy tháng thì độc mới từ từ được giải.
Lần này, nàng không còn tới tìm phụ thân nữa, mà bắt đầu vờ bị bệnh, giả bộ mình đã trúng độc rồi.
Làm vậy có thể giảm cảnh giác của Liễu Thị và để bà ta không tiếp tục hạ độc vào thức ăn của nàng.
Sau khi thái y nói nàng chẳng sống được bao lâu nữa, bà ta đã dần dần luông lỏng giám thị nàng.
Nàng phát hiện ra, nàng làm như thế sẽ càng có lợi cho hành động của nàng, hơn nữa, còn có thể lợi dụng bệnh tình để giành được lòng đồng tình.
Trong thư phòng ở tiền viện.
"Hy nhi đã biết sai rồi.
Vả lại, con bé chỉ nhanh mồm nhanh miệng thôi chứ những lời nói ra không phải thật lòng đâu." Liễu Thị dò xét vẻ mặt của Thịnh Lăng hầu rồi nói tiếp: "Ngài là người nhìn con bé lớn lên, tính con bé thế nào chẳng chẳng lẽ ngài còn không biết sao? Con bé không khéo léo, thông minh như Đại cô nương, cũng chẳng phải người có mưu trí gì."
Nghĩ đến nữ nhi mà mình yêu thương nhất, mặt Thịnh Lăng hầu lộ ra vẻ chần chừ, nhưng vừa nghĩ đến dáng vẻ bệnh tật yếu ớt của Trưởng nữ, ông vẫn không thay đổi quyết định.
"Mấy năm nay Hy nhi ngày càng không nghe lời, thường xuyên ức hiếp Yên nhi.
Sức khỏe của Yên nhi vốn không tốt thế mà con bé còn đối xử với Đại tỷ của mình như vậy.
Nào có giống việc muội muội nên làm."
"Hầu gia ả, từ đường âm khí nặng, nên chắc chắn lạnh lắm.
Nữ nhi của chúng ta cơ thể mảnh mai, đâu thể ở trong đó lâu được.
Ngài quên rồi sao, mùa đông năm ngoái ngài phạt con bé quỳ từ đường, mới có một canh giờ mà con bé đã ngất rồi, đã thế còn bị nhiễm phong hàn một tháng mới khỏi." Liễu Thị dán cơ thể mình lên cơ thể của Thịnh Lăng hầu và nói với giọng nhỏ nhẹ.
Thịnh Lăng hầu rủ mất nhìn Liễu Thị.
Dưới ánh đèn lờ mờ hiện ra cơ thể mỏng manh của Liễu Thị.
"Hầu gia, ngài nghe đi, tiếng gió bên ngoài to biết mấy, từ đường lạnh lẽo xiết bao!" Vừa nói bà ta vừa cọ cọ lên người Thịnh Lăng hầu.
Thịnh Lăng hầu ho nhẹ một tiếng, nhìn ra cửa sổ và lắng tai nghe tiếng gió bên ngoài.
Thấy vẻ mặt của Thịnh Lăng hầu, Liễu Thị hiểu ông đã mềm lòng rồi, bèn nói: "Hay là, để thiếp thân cho người đi nhìn xem, nếu con bé có thể chịu đựng được thì cứ tiếp tục phạt con bé, nếu không chịu nổi nữa thì để con bé về viện, được chăng?"
Cuối cùng Thịnh Lăng hầu vẫn gật đầu.
Ngày thứ hai, thời tiết sáng sủa hơn rất nhiều.
Mới sáng sớm, Tôn ma ma đã đến gặp Thịnh Lộ Yên với khuôn mặt phẫn nộ.
Thịnh Lộ Yên ngước mắt nhìn bà và hỏi: "Ma ma làm sao thế?"
Tôn ma ma không trả lời.
"Có phải muội muội của ta đã được thả ra rồi không." Thịnh Lộ Yên hỏi.
Tôn ma ma thấy cô nương nhà mình đoán trúng thì không thể nhịn nổi nữa mà nói: "Còn không phải sao, hầu gia nói phải để Nhị cô nương quỳ trong từ đường ba ngày, kết quả thì sao, mới canh ba đã thả người ra.
Nào có người phụ thân như vậy, quá mức thiên vị rồi!"
Lúc đầu Tôn ma ma còn rất kính trọng Thịnh Lăng hầu, nhưng kể từ khi bà biết cái chết của cô nương cùng mình lớn lên có thể liên quan đến Thịnh Lăng hầu thì trong lời nói đã không còn sự tôn trọng nữa.
"Nghe nói tối hôm qua Liễu Thị bưng một bát canh hầm đến tiền viện, từ đó chỉ thấy vào mà chẳng thấy ra.
Mãi đến canh ba mới thấy Vương ma ma bên cạnh bà ta đến từ đường thả Nhị cô nương ra...Uổng cho bà ta là cô nương của gia đình có học thức, không ngờ lại không có phép tắc như thế, biết cả cách quyến rũ nam nhân."
Thịnh Lộ Yên im lặng nghe Tôn ma ma nói, chọn trong hộp nữ trang một đôi khuyên tai bạch ngọc hình giọt nước, nhìn vào gương rồi từ từ đeo lên tai.
Nàng đã sớm biết sẽ như vậy.
Sự yêu thích của phụ thân dành cho Liễu Thị không phải là thứ mà nàng có thể làm lay động trong một sớm một chiều.
"Ma ma chớ tức giận, chẳng phải tình hình hiện tại của chúng ta đã tốt hơn năm năm trước rồi sao?"
Tôn ma ma vẫn muốn nói gì đó, nhưng khi nghe nàng nói lời này thì sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.
Các nàng quả thực đã sống tốt hơn năm năm về trước rất nhiều, ngày đó Đại cô nương nhà bọn họ thường bị hầu gia đánh, rồi bị nhốt vào từ đường.
Rõ ràng người sai là Nhị tiểu thư nhưng hầu gia chỉ phạt cô nương nhà bọn họ.
Cho dù bọn họ nói ra sự tình thì hầu gia cũng chỉ cho rằng bọn họ đang ngụy biện, cho nên bọn họ nói cái gì cũng là sau.
Lúc đó, bọn họ đã phải chịu biết bao tủi nhục.
"Đó là vì cô nương thông mình." Tôn ma ma nói.
Trước đây, cô nương là một người kiêu ngạo và sống rực rỡ như ánh mặt trời.
Cô nương có một nụ cười rạng rỡ, tính tình cởi mở, là người khinh thường dùng thủ đoạn nhất, cũng vì thế mà trở thành người chịu nhiều uất ức nhất.
Mãi đến khi giả bộ bệnh tật, vờ đáng thương thì cuộc sống mới tốt hơn một chút.
Thịnh Lộ Yên cầm bông phấn(*) rồi xoa mấy lớp lớp lên khuôn mặt.
(*) (**) Mút tán kem nền trang điểm.
"Phụ thân là người không thích nghe ý kiến của người bên cạnh, ông ấy chỉ tin vào những gì mình thấy và nghe được.
Nếu là người ông ấy quan tâm, có thể ông ấy sẽ nghe người giải thích, còn nếu là người không được ông ấy quan tâm, cho dù người có nói thế nào với ông ấy thì đó cũng chỉ là những lời ngụy biện.
Vì vậy, giải thích cũng chẳng có ích gì."
Nói cách khác, nàng không phải là người được phụ thân coi trọng, nên phụ thân sẽ không nghe nàng nói.
Nhưng Liễu Thị thì khác, bà ta là người trong lòng của phụ thân, vì thế phụ thân chắc chắn sẽ bị Liễu Thị thuyết phục.
"Không biết đến khi nào thì hầu gia mới nhìn rõ bộ mặt thật của nữ nhân ác độc kia, thật sự là khổ cho cô nương quá!" Tôn ma ma đau lòng nói.
Thịnh Lộ Yên cười giễu một tiếng, thầm nghĩ, sợ rằng đời này cũng khó mà nhìn rõ được.
Tuy nhiên, nhìn rõ với không những rõ cũng chẳng sao cả, thứ nàng cần vốn đâu phải thứ này.
Mà thứ nàng cần chính là bóc trần chân tướng năm đó cho khắp thiên hạ, để những kẻ hại mẫu thân nàng và nàng phải trả giá đắt.
Nghĩ đến đây, Thịnh Lộ Yên nói thầm với Tôn ma ma: "Ma ma đi nghe ngóng một chút, xem xem đã có ai báo cáo chuyện Liễu Tam lang chiếm đoạt ruột đất chưa."
Tôn ma ma thoáng giật mình, rồi lập tức nhận ra điểm bất thường: "Chuyện này đã xảy ra hơn một tháng rồi, đáng lý phải ầm lên rồi mới đúng."
Đôi mắt Thịnh Lộ Yên trở nên thâm trầm, khẽ nói: "Phủ Bình Nam cách kinh thành mấy trăm dặm, cả đi cả về và trừ đi thời gian điều tra ở phủ Bình Nam thì Trương Ngự sử cũng nên về tới rồi mới phải."
Liễu Tam lang là thứ tử của Liễu đại học sĩ và cũng là đệ đệ ruột của Liễu Thị.
Đồng thời, hắn cũng là người cung cấp thuốc cho Liễu Thị.
Phủ Bình Nam là quê hương của Liễu đại học sĩ.
Mặc dù nhiều năm nay Liễu gia sống ở kinh thành nhưng vẫn có thế lực ở Bình Nam.
Trước đây tiên đế không chỉ tin tưởng Liễu địa học sĩ một cách mù quáng mà còn rất dung túng quan lại và thế gia, cho dù bọn họ có bị vạch trần thì vẫn không thể làm tổn thương đến gốc rễ.
Nhưng, sau khi tân đế lên ngôi, những chuyện như chiếm đoạt ruộng đất bị hạ lệnh nghiêm cấm rõ ràng, phạm tội thì trừng phạt như nhau.
Dù như thế thì Liễu Tam lang vẫn không biết sợ, hắn vẫn tùy tiện chiến đoạt ruộng đất, làm cho dân chúng không có ruộng để trồng trọt.
Việc này cũng đúng lúc cho Thịnh Lộ Yên một cơ hội.
Nàng ở trong nội trạch nên có rất nhiều việc không tiện làm, riêng chuyện này nàng phải điều tra rất lâu mới nắm được chứng cứ.
Sau khi gom đủ chứng cứ Liễu Tam lang chiếm đoạt ruộng đất, nàng sai người đi thông báo cho Trương ngự sử, đối phủ chính trị của Liễu đại học sĩ.
Nàng sẽ không nhẫn nhịn những kẻ đã hạ độc nàng.
Tôn ma ma nghiêm mặt nói: "Vâng, lão nô đi nghe ngóng ngay đây."
Sau khi Tôn ma ma đi, Thịnh Lộ Yên gọi Xuân Đào đến, rỉ tai vài câu.
Dặn dò xong chuyện này, Thịnh Lộ Yên ngồi bên cửa sổ thêu hoa, ung dung chờ đợi trò hay sắp tới..