Như Ý Xuân


????Vi phu có việc muốn nhờ nàng giúp????
Thịnh Lộ Yên nhìn ánh mắt của Tầm Lại, ho nhẹ một tiếng, nói: "Khụ, ta chỉ là một phụ nhân nhà trong thôi, làm sao bảo vệ được bà ta chứ.

Nhưng ta biết đại nhân quyền cao chức trọng, vừa sáng suốt lại uy phong, làm người công chính nghiêm minh, chắc chắn sẽ không cho phép những chuyện như vậy xảy ra."
Nàng vơ vét hết những từ ngữ có thể dùng để khen ngợi Tầm Lại, chỉ xin Tầm Lại nhanh chóng đồng ý.
"Ừ."
Lại 'ừ', 'ừ' này là có ý gì? Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại, đợi hắn giải thích.
"Nếu phu nhân đã nói thế, vi phu sao có thể không giúp nàng." Tầm Lại nói.
Thịnh Lộ Yên nghe thế nào đều cảm thấy câu này không xuôi tai cho lắm, rõ ràng là một chuyện hai bên cùng có lợi, cho dù nàng không nói thì có lẽ hắn cũng sẽ làm, sao giờ lại biến thành nàng cầu xin hắn làm vậy?
Tuy nhiên, có được câu nói này của hắn thì nàng cũng yên tâm hơn rồi.
"Vậy thì đa tạ đại nhân nhé." Thịnh Lộ Yên nói một cách gượng gạo.
Ấn đường của Tầm Lại hơi chau lại.
Thịnh Lộ Yên thấy vẻ mặt hắn thay đổi, không biết mình phải nói gì mới đúng.

Nàng đã cảm ơn hắn rồi, hắn còn chưa vừa lòng sao? Thịnh Lộ Yên không biết hắn lại muốn nói gì nữa.

Thế nhưng, trong tích tắc, nàng trông thấy vẻ mặt hắn đã khôi phục lại như thường, đáp một tiếng: "Ừ."
Thịnh Lộ Yên còn tưởng vừa nãy mình nhìn nhầm.

Song, nàng cũng không nghĩ nhiều mà đến phòng cách vách tắm gội.
Lúc nàng quay lại, Tầm Lại vẫn ngồi trong phòng đọc sách.
Bản thân Thịnh Lộ Yên rất thích đọc sách, nhưng nàng phát hiện Tầm Lại còn thích đọc sách hơn cả nàng.

Hằng ngày, hắn không bàn chuyện với người khác trong thư phòng thì chính là đang đọc sách trong phòng, nàng hầu như không thấy hắn làm gì khác cả.
Người ta thường nói, nhìn mỹ nhân dưới ánh đèn, càng nhìn càng đẹp.
Dù mỹ nhân này có đổi thành Tầm Lại, cũng khiến cho người ta cảm thấy vô cùng ưa nhìn.
Có lẽ hắn nghe thấy nàng quay lại nên ngẩng đầu nhìn qua.
Lúc bốn mắt giao nhau, Thịnh Lộ Yên dằn những suy nghĩ trong lòng xuống, mỉm cười nhìn hắn rồi nói: "Đại nhân vẫn đọc sách đấy à? Giờ không còn sớm nữa, nên nghỉ ngơi thôi."
Thấy đối phương vẫn trưng ra bộ mặt lãnh đạm, không cho mình chút phản ứng nào thì nàng trở nên lúng túng, vội thu hồi tầm mắt rồi đi đến cạnh giường.
Thế mà vừa nãy nàng còn nghĩ rằng hắn nói nhiều hơn rồi, có cảm xúc của con người hơn, nào ngờ hắn vẫn là một tấm gỗ không hiểu phong tình như cũ!
Sau một thoáng bần thần, Tầm Lại lại khôi phục dáng vẻ ngày thường.
"Phu nhân nên sửa lại cách xưng hô đi, để tránh bị người ta nghe thấy."
Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra, cũng ý thức được mình đã gọi sai, lúc trước hai người bọn họ đã thảo luận rồi, lúc ra ngoài phải gọi hắn là phu quân.
Vì đang ở trong nhà nên nàng mới lơ là cảnh giác như vậy.

Dẫu sao, khắp cái nhà này đều là Hộ Kinh vệ, ngay cả một con ruồi cũng bay không lọt thì làm sao người ngoài có thể nghe thấy được chứ!? Tuy nhiên, nam nhân trước mặt vừa mới giúp nàng, nàng đâu thể không nể mặt hắn được.

"À, vâng, phu quân."
"Ừ." Nói xong, Tầm Lại đi tắm gội.
Thịnh Lộ Yên bôi vài thứ lên mặt rồi lên giường luôn.

Sau khi nằm xuống nhắm mắt và chuẩn bị ngủ, nàng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, hai mắt lập tức mở to.
Biểu cảm của Tầm Lại trước lúc nàng đi tắm có chút kì lạ, lúc đó hình như nàng gọi hắn là 'đại nhân'.

Chẳng lẽ vừa nãy hắn vẫn luôn nghĩ về chuyện cỏn con này sao? Chỉ là một cách gọi thôi mà, nam nhân này cũng quá mức quái gở rồi đấy.
Những ngày kế tiếp, Thịnh lộ Yên bất ngờ nhận được rất nhiều bái thiếp(*), không biết ai đã truyền tin nàng đến đất Bắc ra, nên rất nhiều nữ quyến nhà quan đều gửi thiếp cho nàng.

Sau khi xem xong bái thiếp, nàng bảo Xuân Đào đặt sang một bên.
(*) Bái thiếp: thời xưa, đây là một tấm thiếp dùng để mời ai đó đến thăm mình.
"Phu nhân, người không đi sao?"
"Không đi."
Phần lớn những người trong đó đều có liên quan tới vụ án sông Lịch vỡ đê, đồng thời, cũng có quan hệ chặt chẽ với phủ Thịnh Lăng hầu.

Bọn họ tìm nàng chẳng qua là vì muốn nhờ vả mà thôi.
Quốc có quốc pháp, gia có gia quy, nếu không tuân thủ phép tắc thì ắt phải chịu trừng phạt.

Nàng sẽ không bao giờ mềm lòng với những kẻ như vậy, và sau khi chứng kiến cuộc sống của những lưu dân kia, nàng càng không thể che giấu lương tâm của mình để đi cầu xin cho bọn họ.
Tuy nhiên, nàng vẫn cần nói chuyện thân phận đã bị lộ cho Tầm Lại biết.
Tối ngày hôm đó, sau khi Tầm Lại về, Thịnh Lộ Yên đặt thiếp mới trước mặt Tầm Lại rồi nói với hắn về chuyện này.
"Ta chưa bao giờ nói với người khác về thân phận của mình, trước đây những người này cũng chưa từng thấy ta, tin này không lọt ra từ chỗ ta." Thịnh Lộ Yên nói.
Tầm Lại nhìn thiếp mời trên bàn, nói: "Ừ, tin này lộ ra từ chỗ của vi phu.

Có người đoán ra thân phận của vi phu, vi phu nói với bên ngoài rằng chúng ta đến đây để tìm thầy thuốc cho phu nhân."
Nhưng tin tức bị lộ thế nào thì Tầm Lại không hề giải thích, mà Thịnh Lộ Yên cũng không hỏi.
Thực ra Thịnh lộ Yên không cảm thấy lạ chút nào, nếu tin tức đã không lọt ra từ chỗ của nàng thì chắc chắn là ở phía Tầm Lại.

Gần đây Tầm Lại làm lớn chuyện ở phủ thành như thế, còn bắt người về thẩm vấn, hiện tại sắp thu lưới rồi, nên bị người ta phát hiện cũng rất bình thường.
Tầm Lại nhấp ngụm trà, chợt hỏi: "Gần đây sức khỏe của phu nhân thế nào?"
Thịnh Lộ Yên lấy làm ngạc nhiên, sao đột nhiên Tầm Lại hỏi vấn đề này!? Nhớ đến hôm đó hắn hỏi nàng về chuyện trong quan trà, nàng lập tức vực dậy tinh thần.

Sau khi suy xét mấy bận những lời muốn nói ở trong lòng, nàng dè dặt nói: "Khá tốt.

Lúc mới tới có hơi khó chịu, nhưng uống mấy thang thuốc của Thiệu đại nhân thì đỡ nhiều rồi."

Thật ra nói cho hắn biết bệnh tình của nàng cũng không sao cả, chẳng qua là nàng có hơi lo lắng, liệu sau khi nói ra hắn có cảm thấy nàng đang lừa hắn không!? Dẫu sao, nàng phải giả bệnh mới được rời kinh cùng hắn.

Hay là đợi về kinh thành, nàng bảo Thiệu viện sử lấy 'thuốc thần' chữa khỏi bệnh cho nàng nhỉ!? Cách này vừa bảo toàn được danh tiếng của ông ấy, cũng không tính là lừa gạt Tầm Lại.
"Nàng còn có thể chịu đựng được bao lâu?" Tầm Lại hỏi tiếp.
Tầm Lại nghĩ, với trí thông minh của phu nhân, chắc chắn nàng đã biết mình bị trúng độc từ lâu.

Mà bệnh tình của nàng rất thất thường, lúc có lúc không, chắc nàng đã uống thuốc để áp chế độc tính.

Đó là lí do mà nàng và Thiệu viện sử có thể xác định được thời gian sống còn bao lâu nữa.

Cho nên chắc hẳn phu nhân cũng đã nghe hiểu câu hỏi này của hắn rồi.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, câu hỏi của Tầm Lại thật khó hiểu.

Làm sao nàng biết mình còn chịu đựng được bao lâu nữa chứ, nàng có phải đại phu đâu.

Chẳng lẽ hắn biết cái gì rồi? Nhưng rốt cuộc hắn đã biết cái gì?
"Đại nhân, ừm, tại sao phu quân bỗng nhiên hỏi như vậy?" Thịnh Lộ Yên cất tiếng hỏi.
"Hiện giờ phu nhân đã ra ngoài được hơn một tháng rồi, dựa theo cách nói của Thiệu đại nhân thì phu nhân chỉ còn có tầm một tháng nữa thôi.

Nếu phu nhân muốn về kinh thành, ta sẽ phái người đưa nàng về." Tầm Lại nói.
Hóa ra hắn nghĩ như vậy.

Thịnh Lộ Yên lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Vậy thì cũng không cần đâu, ta cùng đại nhân cùng về là được.

Thiệu đại nhân từng nói, bệnh của ta sợ nhất là tức giận, bây giờ ta đang ở cùng đại nhân, mà đại nhân lại chu đáo ân cần như thế, nên rất lâu rồi ta không tức giận, cũng cảm thấy cơ thể mình thoải mái hơn rất nhiều.

Thêm nữa, đơn thuốc mà Thiệu đại nhân kê rất tốt, ta cảm thấy bệnh của mình đỡ nhiều rồi." Thịnh Lộ Yên cười nói.
Tuy nàng cảm thấy Tầm Lại là con người khá nguy hiểm, nhưng chặng đường từ đất bắc đến kinh thành xa xôi như thế, dọc đường lại không an toàn, ai mà biết được sẽ có chuyện gì xảy ra với một cô nương yếu đuối như nàng chứ, nàng không muốn trở về một mình đâu! Tầm Lại võ công cao cường, bên cạnh hắn còn có rất nhiều Hộ Kinh vệ và ám vệ mà tất cả đều là những 'hộ vệ' không mất tiền, nên nàng cảm thấy ở cạnh hắn an toàn hơn nhiều.
Mặc dù cảm thấy Tầm Lại nói những lời này hơi khó hiểu, nhưng nàng vẫn gật đầu.
Hai người đang nói chuyện thì bên ngoài tới báo có Hứa đại nhân đến.
Tầm Lại hơi chau mày, muộn thế rồi sao Hứa địa nhân còn tới đây!? Hơn nữa, ban ngày bọn họ vừa gặp nhau, sao bây giờ lại tới nữa? Nhất định là đã xảy ra chuyện lớn rồi!
Nghĩ đến đây, Tầm Lại nghiêm mặt nói: "Phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, đêm nay có thể ta sẽ không về đâu."
"Vâng, ta biết rồi." Thịnh Lộ Yên nói.


Từ sắc mặt của Tầm Lại nàng có thể nhìn ra được tính nghiêm trọng của sự việc, sợ rằng lại xảy ra biến cố gì rồi.
Vừa tới thư phòng, Hứa đại nhân đã bước về phía Tầm Lại với vẻ mặt sốt ruột, nói: "Tầm đại nhân không ổn rồi, không mua được lương thực."
Tầm Lại nhíu mày, trầm giọng nói: "Mời đại nhân ngồi, ngồi rồi nói kĩ mọi việc."
"Được."
Ngày hôm sau, Thịnh Lộ Yên nhận được tin tức, bọn họ không mua được lương thực rồi.

Chỉ có thể khám bệnh, không thể phát cháo nữa.
Thịnh Lộ Yên chỉ đành ngừng phát cháo.
Hai ngày sau, nàng nghe nói số lượng lương thực do bên phủ nha phát cũng đã giảm xuống.
Mặc dù Khâm sai Hứa đại nhân đến đây tu sửa đê điều đã phát lương thực rất kịp thời, nhưng lương thực vẫn không đủ dùng.

Lương thực trong thành đã bán hết sạch, ngay cả những phủ thành bên cạnh cũng không còn dư lương thực để cho vay nữa.

Phải mất ít nhất mười ngày để vận chuyển từ nơi có lương thực gần nhất đến đây, nhưng lương thực hiện tại chỉ đủ dùng cho hai ngày, vài ngày sau đó người dân sẽ không có lương thực để dùng nữa.
Nghe được tin tức này, Thịnh Lộ Yên lập tức gọi Vương chưởng quỹ đến.
"Ta nhớ lần trước ông nói với ta rằng vùng lân cận huyện nha có khá nhiều lương thực, vẫn đủ chống đỡ trong một thời gian, có phải không?"
Vương chưởng quỹ nói: "Bẩm cô nương, đích xác là như vậy, nhưng không biết vì sao mà chỉ trong một buổi tối những vùng lân cận huyện nha đã không còn một chút lương thực nào, ngay cả những phủ thành khá xa cũng không còn thừa lương thực để bán nữa."
"Điều này không thích hợp." Thịnh Lộ Yên nhíu mày nói.
Việc bọn họ không thể mua được lương thực ở chợ là điều có thể chấp nhận được, nhưng mỗi huyện nha đều có kho lương để chuẩn bị ứng đối với các trường hợp đột phát.
Nàng thấy giống như có người đang cố tình làm vậy.
"Có biết lương thực được người nào mua không?" Thịnh Lộ Yên hỏi,
Vương chưởng quỹ lắc đầu: "Điều này thì chưa từng nghe nói tới."
Lúc mới tới phủ thành, phủ thành vẫn có chút hỗn loạn, nhưng hơn nửa tháng sau, phủ thành đã yên ổn lại rất nhiều.

Lưu dân giảm đi rất nhiều, tất cả đều tuân thủ trật tự.

Bên đê bị sụp của sông Lịch đã dần vững chắc, mọi thứ đều đang phát triển theo hướng tốt.
Sở dĩ có thể ổn định như hiện giờ là vì dân chúng được ăn no, trong tay họ có lương thực nên trong lòng không hoang mang.

Nếu lương thực bị cắt đột ngột, để họ bụng rỗng, ắt sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu.

Đầu tiên, lưu dân sẽ tăng nhiều, nếu cứ vậy trong thời gian dài, số người bỏ mạng cũng sẽ tăng lên.

Nếu người chết càng ngày càng nhiều, lòng người sẽ tan rã, đất Bắc tất loạn lạc, đồng thời, hình tượng tốt đẹp của tân đế trong lòng dân chúng cũng sẽ giảm đi nhiều, ngài ắt sẽ bị Ngự sử cùng các thế gia dùng ngòi bút để chỉ trích.
Suy cho cùng, chuyện này có liên quan tới chuyện xây dựng đê điều hai năm trước, và cũng có liên quan đến tân đế.

Mà, hơn phân nửa những quan viên đất Bắc bị Tầm Lại lật đổ gần đây đều có quan hệ với thế gia.

Do đó, lương thực bị người ta mua hết là điều hiển nhiên, không cần nói cũng hiểu.
Loại chuyện coi thường sự sống chết của dân chúng cũng chỉ có bọn họ làm được.


Dẫu sao trong mắt bọn họ, tính mạng của bách tính tóc húi cua chẳng hề quan trọng, lợi ích của bản thân mới là điều quan trọng nhất.
Ngay sau đó, Hộ Kinh tư điều tra ra nơi hướng đi của lương thực.
"Đại nhân, hai ngày nay lương thực phát cho người dân ít hơn trước rất nhiều, trong thành đang có dấu hiệu nổi loạn.

Hứa đại nhân nói rằng chỉ có thể kéo dài nhiều nhất một ngày nữa, ngày sau phủ nha không còn lương thực để phát thì trong thành tất sẽ đại loạn, chúng ta nên làm sao đây?" Trâu Tử Xuyên cuống cuồng hỏi.
Mấy ngày gần đây, bọn hắn điều tra ra, lương thực trong kho lương của quan phủ vùng lân cận được Đỗ tổng đốc chuyển đi với lý do trong quân thiếu lương thực, sợ rằng lương thực trong thành cũng đã bị hắn lén mua đứt.

Lúc bọn hắn vào trong quân thăm dò thì được cho biết lương thực chuyển tới đều đã được ăn hết, song nói thế nào thì hắn cũng không nhận chuyện lén mua lương thực.
"Lương thực chắc chắn chưa ăn hết, nhất định đã bị hắn giấu đi rồi." Trâu Tử Xuyên nói: "Hắn có rắp tâm, muốn thấy trong thành đại loạn, đến lúc đó hắn sẽ đứng ra dẹp loạn để tăng thêm công trạng cho mình!"
Tầm Lại lườm Trâu Tử Xuyên, quát: "Ăn nói cẩn thân!"
Tuy Trâu Tử Xuyên xuất thân thế gia, nhưng hắn thật sự không thể chấp nhận những việc làm của bọn chúng.

Đại nhân đã không cho nói, hắn chỉ đành khéo miệng không nhắc đến chuyện này nữa.

Tuy nhiên, việc này vẫn cần phải giải quyết.
"Ngài nói, chúng ta có nên bắt hắn lại tra khảo một phen không?"
Đây đúng là một ý kiến tệ hại.
Tầm Lại khoát tay.
"Đỗ tổng đốc quản lí quân vụ của một phủ, quyền cao chức trọng, không có thủ dụ của hoàng thương thì cho dù chúng ta có là Hộ Kinh vệ cũng không thể tùy tiện bắt người.

Huống chi, trong tay hắn có rất nhiều binh sĩ, hiện tại tiền tuyến đang căng thẳng nên chúng ta không thể để đất Bắc loạn được."
Bọn hắn không thể lấy đá chọi đá.
"Chẳng lẽ chúng ta cứ trơ mắt nhìn đất Bắc loạn lên sao?" Trâu Tử Xuyên tức anh ách, nhưng lại bất lực.
Tầm Lại cẩn thận suy nghĩ hồi lâu.
Ngày đó, lúc phu nhân đưa bái thiếp cho hắn, hình như hắn nhìn thấy thiếp mời của phủ Tổng đốc.
Hắn nhớ rằng, hình như Đỗ Tổng đốc là người được Thịnh Lăng hầu tự tay cất nhắc.
"Chuyện này ngươi không cần lo nữa, ngày mai bắt người vào ngục thẩm vấn."
Trâu Tử Xuyên thấy vẻ mặt của Chỉ huy sứ nhà mình thì biết ngài ấy đã có chủ ý, trong lòng hắn yên tâm hơn, không nói nhiều nữa.
Đầu giờ hợi(*), Tầm Lại về nội viện.
(*)Đầu giờ Hợi: 21h - 21h40.

Lúc này Thịnh Lộ Yên đã tắm gội từ lâu, giờ đang nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi Xuân Đào thu dọn đồ đạc xong thì vào phòng thắp nến, lúc chuẩn bị thổi tắt đèn thì trông thấy đại nhân tới, Xuân Đào liếc phu nhân nhà mình rồi lui ra.
Thịnh Lộ Yên lên tiếng giải thích: "Phu quân, chàng về rồi à~ Ta còn tưởng đêm nay chàng bận nhiều việc nên không về nữa, ta đang chuẩn bị đi ngủ đây."
Hai người họ sớm đã ngầm ăn ý, chỉ cần bữa tối Tầm Lại không về thì đêm đó Thịnh Lộ Yên không cần đợi hắn nữa, nhưng nàng không ngờ hôm nay hắn lại về sớm như vậy.
"Ừ." Tầm Lại đáp, rồi đi đến cạnh giường.
Hắn không nói không rằng, cứ thể nhìn Thịnh Lộ Yên đang nằm trên giường.
Thịnh Lộ Yên nhìn Tầm Lại đang đứng nhìn mình, trong lòng nàng cảm thấy có chỗ nào đó là lạ.
Không phải hắn nên đi tắm rửa sao, sao còn chưa đi?
Nàng đang mải suy nghĩ thì nghe thấy Tầm Lại nói: "Phu nhân, ta có một việc muốn nhờ nàng giúp.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận