Như Ý Xuân


Hình như nàng càng ngày càng để ý tới thái độ của Tầm Lại
Thịnh Lộ Yên nhanh chóng lấy lại tinh thần rồi hỏi: “Đại nhân về chưa?”
Đổng quản sự nói: “Về rồi ạ.”
“Giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Ở phòng khách ạ.”
“Ừ.”
Thịnh Lộ Yên về phòng của mình trước.

Nàng vừa mới từ bên ngoài về nên bộ quần áo trên người quả thực không hợp gặp người, nhất là người mà nàng phải gặp còn là mẫu thân của Tầm Lại, mẹ chồng của nàng.

Lần đầu tiên gặp mặt mẹ chồng nàng vẫn nên trịnh trọng một chút mới tốt.
Nàng vừa vào phòng thì Tôn ma ma đã ra đón.
“Phu nhân cuối cùng cũng về rồi, mẫu thân của đại nhân vào kinh rồi.”
“Vâng, con vừa nghe Đổng quản sự nói về chuyện này rồi.”
“Ôi, không ngờ đại nhân vẫn còn mẫu thân đấy, ta còn tưởng rằng đại nhân là….” Nói đến đây, bà trông thấy ánh mắt của Thịnh Lộ Yên thì lập tức dừng lại.
“Những lời này đừng bao giờ nói nữa.”
Tôn ma ma vội vàng vỗ vào mồm mình, nói: “Lão nô đã hiểu, sẽ không bao giờ nói nữa, người mau thay đồ đi.”
“Dạ.”
Thay xong quần áo, Thịnh Lộ Yên dẫn Tôn ma ma và Xuân Đào đến phòng khách.
Giờ nàng không chỉ thấy bồn chồn, mà trong lòng còn có rất nhiều nghi hoặc.

Vì sao lúc hai người họ thành thân mà người nhà của Tầm Lại không tới, vì sao họ thành thân lâu như thế rồi mà nàng cũng chưa từng nghe Tầm Lại nhắc tới người nhà.
Chuyện ngày hôm nay thật sự đã khiến nàng trở tay không kịp.
Nếu sớm biết hắn có người nhà, nàng đã sớm sai người đón về, cũng sẽ không để bản thân rơi vào tình thế bị động như bây giờ.

Nàng thật sự rất ghét loại cảm giác không có sự chuẩn bị này.
Đến khi sắp tới phòng khách, Thịnh Lộ Yên nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười thì vội thu lại suy nghĩ, thả bộ vào bên trong.
Vừa vào đến cửa, nàng nhìn thấy một cô nương trẻ tuổi bên cạnh Tầm Lại, vị cô nương nhỏ kia đang ngửa đầu cười với Tầm Lại, còn Tầm Lại trước nay mặt đơ như khúc gỗ cũng đang khẽ cười với nàng ta.
Nụ cười ấm áp này là thứ nàng chưa từng nhìn thấy.
Nàng vừa xuất hiện, tiếng cười cùng với tiếng nói chuyện trong phòng lập tức ngừng lại, mọi người trong phòng đều đổ dồn ánh mắt về phía nàng.

Loại cảm giác này quả thực không được thoải mái cho lắm, như thể nàng là một người ngoài vậy.
“Bái kiến phu nhân.” Hai nha hoàn ở cửa làm lễ với Thịnh Lộ Yên, đồng thời phá vỡ bầu không khí lúng túng.
“Nhị ca, đây là Nhị tẩu sao?” Cô nương trẻ tuổi hỏi.
Nụ cười trên mặt Tầm Lại dần tắt, hắn dừng một chút và đi về phía Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nhìn hắn mãi, nhưng Tầm Lại chỉ nhìn nàng một cái rồi dời tầm mắt đi, như thể đang né tránh nàng vậy.
Tại sao phải né tránh nàng chứ?
“Thưa mẫu thân, đây là phu nhân mới cưới của con.” Tầm Lại hướng về phụ nhân đang ngồi ở vị trí đầu và nói.
Phụ nhân khoảng năm mươi tuổi, trên mặt toàn là nếp nhăn, mặc dù quần áo làm bằng vải thô, nhưng đều được giặt giũ vô cùng sạch sẽ.

Thấy Thịnh Lộ Yên tới bà bèn đứng lên, trông có vẻ lo lắng không yên.
Thịnh Lộ Yên hít một hơi thật sâu, dằn cảm giác khó chịu trong lòng xuống rồi làm lễ với phụ nhân.
“Bái kiến mẫu thân.”
“Không cần như thế, không cần như thế, mau đứng lên, mau đứng lên.” Hoàng Thị liên mồm nói và đi về phía Thịnh Lộ Yên.
Nhưng đi được nửa đường thì bà lại bị cô nương trẻ ngăn lại.
“Nương à, không phải Nhị tẩu làm lễ với người là việc nên làm sao? Vừa nãy Nhị ca còn quỳ cả xuống kìa.”
Nghe vậy Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày.
Ý của cô nương này là bảo nàng quỳ xuống à?”
“Nha đầu này nói gì thế?” Hoàng Thị ngăn lời nữ nhi lại.
Thịnh Lộ Yên là người thông minh, một lát ngắn ngủi cũng đủ để nàng nhìn ra tính cách của hai người này.

Thoạt nhìn thì bà mẫu là người dễ chung sống, nhưng cô nhỏ này thì hình như không có ấn tượng tốt với nàng lắm.
Vì thế nàng nghiêm mặt nói: “Muội muội nói đúng đấy ạ, đây là điều mà con dâu phải làm.

Để hôm nào phu quân chọn ngày tốt, con đổi quần áo rồi sẽ làm đại lễ và kính trà với mẫu thân, hôm nay con dâu chuẩn bị không chu đáo, xin mẫu thân lượng thứ.”
Hoàng Thị càng khẩn trương hơn, vội vàng chối từ: “Không cần không cần.”
Vừa nói vừa nhìn Tầm Lại.
Tầm Lại không nói gì, lại nhìn về phía hai người đang đứng bên cạnh và giới thiệu cho Thịnh Lộ Yên: “Vị này là  Đại ca, vị này là Đại tẩu.”
Thịnh Lộ Yên làm lễ: “Bái kiến Đại ca, Đại tẩu.”
Hai người cũng có chút khẩn trương như Hoàng Thị.
“Còn đây là Tam muội của ta, Hạnh nhi.” Tầm Lại giới thiệu về cô nương trẻ tuổi kia.
Thịnh Lộ Yên còn chưa nói gì mà Hạnh nhi đã hét lên: “Nhi ca à, muội đã đổi tên rồi mà, không phải là Hạnh nhi nữa mà là Thục nhi, thục trong yểu điệu thục nữ ấy.”

Thịnh Lộ Yên mỉm cười, nói: “Chào Thục muội muội nhé.”
Nàng ta nghe được cái tên Tầm Thục này thì vô cùng vui sướng, tuy nhiên nàng ta chỉ cười chứ không nói gì cả.
Thịnh Lộ Yên lấy chiếc trâm hoa đào mình vừa mua giờ đang đặt trong khay lên và nói với Thục nhi: “Ta không biết mẫu thân sắp đến, chuẩn bị có chút vội vàng, mong muội muội không chê.”
Nói rồi nàng đưa cây trâm cho Tầm Thục.
Tầm Thục nhìn cây trâm được làm bằng vàng, bên trên được khảm vài viên đá quý màu hồng mà hai mắt sắp lồi ra, nàng chưa bao giờ nhìn thấy cây trâm nào đẹp như thế, dù là cửa hàng trang sức lớn nhất trong trấn cũng không có loại trâm này, bấy giờ nàng mới nhớ đến việc phải làm lễ cảm ơn.
“Đa tạ Nhị tẩu.”
Trên mặt Thịnh Lộ Yên thủy chung mang theo nụ cười đúng mực, nàng không mảy may bất mãn về thái độ của Tầm Thục.
Cuối cùng, Tầm Lại giới thiệu đến hai đứa nhỏ.
“Đây là con của nhà Đại ca, bé Vân và bé Hổ.”
Thịnh Lộ Yên cúi đầu cười với hai đứa nhỏ.
Lý Thị bên cạnh vội vàng đẩy hai đứa và nói: “Mau làm lễ với phu nhân đi.”
Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra khi nghe thấy cách xưng hô này, nàng nhìn Tầm Lại rồi lại nhìn về phía Lý Thị: “Đại tẩu không cần khách khí như thế, để bọn trẻ gọi muội là Nhị tẩu càng tốt.”
Có phải vị Đại tẩu này quá khách sao và xa cách rồi không?!
“Việc này….này….” Lý Thị hết nhìn bà mẫu rồi lại nhìn sang nam nhân nhà mình, nhất thời không biết nói gì mới tốt.
“Cháu chào phu nhân ạ.”
“Cháu chào phu nhân ạ.”
Hai đứa bé bẽn lẽn làm lễ với Thịnh Lộ Yên, đồng thời vẫn xưng hô theo cách Lý Thị nói.
“Phu nhân xinh đẹp thật đấy, còn đẹp hơn cả tiên nữ trong tranh cơ.” Bé Vân nhìn chằm chằm vào mặt Thịnh Lộ Yên và nói.
Miệng tiểu nha đầu này cũng ngọt thật đấy, Thịnh Lộ Yên cười với con bé.
Bé Vân ngơ ngác nhìn Thịnh Lộ Yên mà mắt không chớp cái nào.
“Đừng nhìn nữa, nương dạy con thế nào hả, nhìn vậy là không lễ phép đâu.” Lý Thị đỏ mặt, nhỏ tiếng răn dạy nữ nhi.
Bé Vân vẫn không nỡ thu ánh mắt về, trốn ở phía sau Lý Thị.
“Không sao đâu Đại tẩu.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nói xong, nàng quay người, lấy từ trong khay một cái vòng tay bằng vàng khảm ngọc cùng với một cây bút lông Hồ Châu thượng hàng, lần lượt đưa cho hai đứa trẻ.
May mà trước đấy Tôn ma ma có tính toán trước, sợ phu nhân các phủ dẫn theo trẻ con đến phủ làm khách, nên chuẩn bị trước vài thứ cho bọn trẻ, nếu không hôm nay nàng phải khó xử rồi.
“Những thứ này qúy giá quá, trẻ con không nhận nổi đâu.” Lý Thị không nhận: “Vả lại đứa nhỏ còn chưa học viết chữ, phu nhân mau lấy lại đi.”
Vị phụ thân của Lý Thị là tú tài già, nên nàng vừa nhìn đã biết giá trị xa xỉ của cây bút lông này.

Vòng tay bằng vàng khảm ngọc không cần phải nói nữa, ít nhất cũng phải hơn mười lượng bạc.


Tuy hiện tại nhà nàng đã sung túc hơn trước rất nhiều, nhưng cũng không thể dùng những đồ quý giá như thế được.
“Dù …” Thịnh Lộ Yên vừa mở lời, đã bị Tầm Thục ngắt lời.
“Muội đã bắt đầu viết chữ rồi, cho thằng Hổ cái bút này thì phí lắm, hay là Đại tẩu cho muội đi.” Tầm Thục nhi nói.
Trong phòng lập tức yên ắng như tờ.
Thịnh Lộ Yên đang định giảng hòa thì Tầm Lại nói: “Chỗ ta còn có vài cây bút lông tốt, rất hợp với Tam muội.

Cây bút này vừa ngắn vừa nhỏ, chỉ dành cho trẻ con thôi.”
Tầm Thục nhi vui vẻ nói: “Đa tạ Nhị ca, muội biết Nhi ca thương muội nhất mà.
Tầm Lại mỉm cười với nàng ta.
Thịnh Lộ Yên nhìn nụ cười của Tầm Lại mà lòng chùng xuống, rồi nàng lại quay đầu nhìn về phía Lý Thị và nói tiếp lời vừa nãy chưa nói xong: “Dù bây giờ bé Hổ chưa đi học thì sau này cũng phải học mà, có thể giữ trước cho thằng bé.”
“Vậy thì đa tạ phu nhân.” Lý Thị cũng không tiện từ chối nữa.
Sau đó nàng lại đẩy hai đứa nhỏ: “Các con còn không mau đa tạ phu nhân đi.”
“Đa tạ phu nhân ạ.” Hai đứa bé làm lễ.
Đợi mọi người làm lễ ra mắt xong, Tầm Lại nói: “Mẫu thân và huynh tẩu đi đường vất vả rồi, chi bằng nghỉ ngơi trước, có chuyện gì thì buổi tối chúng ta nói sau.”
Hoàng Thị nói: “Cũng được.”
Nói xong, Đổng quản sự dẫn mọi người đi xuống.
Thịnh Lộ Yên có một đống lời muốn hỏi Tầm Lại, lúc nàng đang định về phòng để hỏi thì lại thấy Tầm Thục đi tới, nói với Tầm Lại: “Nhị ca dẫn muội đi lấy bút lông được không?”
Tầm Lại chần chừ một chút rồi nói: “Được.” Nói xong, hắn nhìn Thịnh Lộ Yên một cái rồi rời đi.
Tầm Lại của lúc này khiến Thịnh Lộ Yên cảm thấy vô cùng xa lạ, nàng cũng không biết nên dùng biểu cảm gì để đối mặt với hắn nữa, nếu đã không biết, nàng chỉ đành mỉm cười với hắn.
Mọi ngày Tầm Lại thích nhất là nhìn Thịnh Lộ Yên cười, nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười này lại khiến hắn cảm thấy hơi không thoải mái.
“Nhị ca, Nhị ca.” Tầm Thục gọi Tầm Lại.
Tầm Lại dời ánh mắt đang nhìn Tầm Thục và nhìn về phía Thịnh Lộ Yên: “Chỗ này đành giao cho phu nhân vậy.”
Trên mặt Thịnh Lộ Yên vẫn là nụ cười đúng mực: “Vâng, phu quân đi lựa bút với Tam muội đi, ta sẽ chăm sóc tốt cho mẫu thân.”
Ngay sau đó, phòng khách náo nhiệt chỉ còn lại một mình Thịnh Lộ Yên.
Mọi ngày trong phủ hầu như cũng chỉ có một mình Thịnh Lộ Yên, nhưng nàng cảm thấy hôm nay không còn giống với mọi ngày nữa.

Nàng giống như một người ngoài cuộc, không thể hòa nhập vào được vậy.
Thịnh Lộ Yên thở dài thườn thượt.
“Phu nhân…” Tôn ma ma hơi lo lắng cho nàng.
“Đi thôi, đi xem mẫu thân và huynh tẩu.” Thịnh Lộ Yên nói.
Với tư cách là nữ chủ nhân, nàng phải sắp xếp cho mọi người thật tốt.
Lúc Thịnh Lộ Yên đi tới, Đổng quản sự đã sắp xếp tốt cho mọi người, bố trí cho họ ở trong phòng cho khách trước.
“Chỗ này hơi nhỏ, mẫu thân tạm thời ở đây trước, đợi mấy ngày nữa con và phu quân sẽ thu xếp cho mẫu thân chỗ ở thích hợp hơn.”
Nếu những người này thường ở kinh thành thì chính viện của nàng và Tầm Lại đang ở bây giờ ắt phải nhường cho Hoàng Thị.


Tuy nhiên, gian nhà này chỉ có nàng và Tầm Lại ở thì còn được, nếu thêm nhiều người như vậy thì đúng là hơi chật chội.

Nhưng mà bây giờ nàng không biết Tầm Lại rốt cuộc muốn thế nào, hắn muốn an trí cho mọi người ở đây hay là đổi nhà khác to hơn, nên nàng cũng không tiện nói gì với Hoàng Thị.
Hoàng Thị không nghĩ nhiều như vậy, bà vẫn câu nệ và khách khí như vừa nãy, vội vàng nói: “Không cần không cần, con khách sáo quá, chỗ này đã rất rộng rất tốt rồi.”
Thịnh Lộ Yên nói: “Mẫu thân cứ nghỉ ngơi đi ạ, con dâu không quấy rầy người nữa.

Nếu người thiếu thứ gì thì cứ nói với con dâu.

Lát nữa con dâu sẽ dặn phòng bếp làm chút đồ ăn, buổi tối chúng ta sẽ cùng nhau dùng bữa.”
“Ôi, được.”
Lúc ra cửa Thịnh Lộ Yên lại căn dặn hạ nhân phải hầu hạ thật rốt, sau đó mới rời đi.
Sau khi trở về chính phòng của mình, Thịnh Lộ Yên thở dài một hơi.
Nàng cũng không đi nghỉ ngơi mà ngồi một chỗ đợi Tầm Lại về.

Kết cục nàng đợi khoảng một canh giờ, nhưng chỉ đợi được một thông báo của hạ nhân, báo rằng vì có chuyện gấp cần giải quyết nên Tầm Lại đã bị thuộc hạ của Hộ Kinh tư gọi đi.
Thịnh Lộ Yên hơi cau mày, khép mắt lại, xoa bóp cái trán đau nhức.
Hôm nay quả thực đã xảy ra quá nhiều việc, làm đầu óc nàng bây giờ hơi loạn.

Nhất là việc mẹ chồng tới phủ khiến nàng thật sự trở tay không kịp, thế nhưng, thái độ Tầm Lại càng khiến nàng khó chịu hơn.
“Hôm nay ma ma có cảm thấy thái độ của phu quân có gì đó là lạ không?” Thịnh Lộ Yên không nhịn được mà hỏi.
Tôn ma ma nghĩ một lát bèn nói: “Không có, không phải đại nhân vẫn giống bình thường sao?”
“Người không phát hiện ngài ấy lạnh nhạt hơn ngày trước sao?”
Tôn ma ma lắc đầu, lấy làm khó hiểu: “Chẳng phải đại nhân vẫn luôn như vậy ư?”
Bà gần như chưa bao giờ trông thấy vẻ mặt khác trên gương mặt của đại nhân.
“À đâu, đại nhân chẳng những không còn lạnh lùng mà còn cười vài lần  lận.” Tôn ma ma nói.
Thịnh Lộ Yên mím môi, không nói nữa.
Nếu Tầm Lại không thay đổi, vậy thì người thay đổi là nàng rồi.

Hình như nàng càng ngày càng để ý đến thái độ của Tầm Lại, càng ngày càng chú ý tới tâm trạng của hắn.
Đây không phải là một hiện tượng tốt, nàng phải bình tĩnh, phải bình tĩnh lại.
“Phu nhân, người quan trọng nhất hiện giờ là lão phu nhân và cả huynh muội của đại nhân nữa.” Tôn ma ma nhắc nhở.
“Vâng, con biết rồi.

Hôm nay con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi luôn, đợi con ngủ dậy rồi nói sau nhé.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận