Không biết nói thế nào
Khi Thịnh Lộ Yên dậy thì trời đã sập tối, nghĩ đến mấy người trong phủ bèn vội vàng xuống giường.
“Muộn như vậy rồi mà sao ngươi không gọi ta dậy.” Thịnh Lộ Yên nói.
Nói rồi, lại hỏi: “Phía phòng bếp đã chuẩn bị xong thức ăn chưa?”
Xuân Đào nói: “Một canh giờ trước Tôn ma ma đã bảo phòng bếp bắt đầu chuẩn bị rồi ạ.”
Nghe nàng nói vậy Thịnh Lộ Yên mới yên tâm hơn, động tác cũng không vội như vừa nãy nữa.
“Đại nhân về chưa?”
“Vẫn chưa về ạ.”
Sau khi mặc quần áo và xỏ giày xong, Thịnh Lộ Yên ngồi trước bàn trang điểm, nhìn chính mình trong gương đồng rồi từ từ điều chỉnh cảm xúc.
Sau đó, nàng đến nhà bếp xem, thấy Tôn ma ma chỉ huy nhà bếp làm cơm đâu ra đó thì rời khỏi, và đi đến chỗ Hoàng Thị.
Lúc Thịnh Lộ Yên tới Hoàng Thị đã dậy rồi, nàng thấy đám trẻ đã đói bèn quyết định chuẩn bị dọn cơm.
Đến phòng khách, Hoàng Thị hỏi: “Không đợi Tầm ca nhi một chút sao?”
(*) Ca nhi: ở đây Tên + ca nhi: cách gọi tên con trai khi còn bé thời Tống.
Trong trường hợp này Hoàng Thị dùng vậy có lẽ là bởi vì trong mắt mỗi người mẹ thì đứa con của mình luôn bé bỏng.
Thịnh Lộ Yên nói: “Mọi ngày phu quân đều bận rộn công vụ, thường đến canh ba mới về(*).
Hôm nay chàng bị thuộc hạ gọi đi, đoán chừng phải muộn mới về được ạ.
Mẫu thân đi đường vất vả, cũng không thể để hai đứa bé bị đói nên chúng ta cứ ăn trước đi.”
(*) Canh ba: 23h-1h sáng.
Hiện tại đã đến giờ Tuất, với hiểu biết của nàng về Tầm Lại, nếu giờ này mà hắn chưa về thì sẽ không về nữa.
“Nhưng trước khi đi Nhị ca đã nói với con rằng buổi tối sẽ ăn cơm cùng chúng ta mà.” Tầm Thục bên cạnh nói.
Buổi chiều nàng đã hỏi Nhị ca rồi, Nhị ca nói là buổi tối muốn ăn cơm cùng bọn nàng.
Thế mà tẩu tử lại không biết chuyện này, xem ra tình cảm giữa họ chẳng ra sao cả.
Thịnh Lộ Yên hơi nhíu mày rồi lại giãn ra.
Hoàng Thị nhìn nữ nhi rồi lại nhìn Thịnh Lộ Yên, cười xòa: “Tầm ca nhi bận rồi, chúng ta ăn trước đi.”
Thịnh Lộ Yên mỉm cười gắp thức ăn cho Hoàng Thị.
“Mẫu thân nếm thử món này đi, mềm rục, rất dễ tiêu hóa.”
“Ôi, được.”
Cơm canh hôm nay được Tôn ma ma dốc lòng chuẩn bị, đây thường là những món ăn để hầu phủ tiếp đãi khách quý, và thậm chí là cả vương công quý tộc.
Nguyên liệu thì khỏi phải nói, đều là những thứ cao cấp.
Những món ăn được làm ra không chỉ trông tinh xảo, mà khi ăn còn để lại dư vị bất tận, có thể nói là có đủ sắc, hương, vị.
Một bàn đồ ăn này phải tốn hơn trăm lượng.
Ăn một miệng, mọi người đều không dừng lại được.
Lúc đầu Tầm Thục còn bất mãn đủ kiểu với Thịnh Lộ Yên.
Đến lúc ăn cơm, nàng ta cúi đầu mà ăn, không hé nửa lời, tốc độ ăn cơm cực nhanh.
Hai đứa bé càng không cần phải nói.
Vào lúc mọi người đang ăn đến hăng say thì Tầm Lại bỗng nhiên xuất hiện ở cửa.
Vẻ mặt Thịnh Lộ Yên tức thì đờ ra.
Mọi người trong phòng cũng yên tĩnh lại, đến cả trẻ con cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường mà thả chậm tốc độ nhai nuốt.
“Con đã nói rồi mà, Nhị ca nói sẽ trở về dùng bữa với chúng ta, Nhị ca chưa bao giờ nuốt lời đâu.” Tầm Thục vừa ăn vừa vui vẻ nói.
Tầm Lại nhìn Thịnh Lộ Yên từ lúc vào cửa, nghe thấy lời này cũng không có phản ứng gì.
Sau đó, tầm mắt của hắn chuyển sang Hoàng Thị.
“Bái kiến mẫu thân.”
Hoàng Thị đặt đũa xuống, cười nói: “Ôi chà, Tầm ca nhi về rồi đấy à.”
Tầm Thục gắp một món, nói một câu: “Vừa nãy Nhị tẩu còn nói Nhị ca không về đâu, không cần đợi huynh nữa, bảo cả nhà ăn cơm trước.”
Hoàng Thị nhìn nữ nhi với vẻ không vui, rồi lại nhìn sang Tầm Lại, dù bà muốn giải thích nhưng vì ăn nói vụng về nên cũng không biết phải nói gì.
Lý Thị liếc nhìn cô nhỏ rồi nói với Tầm Lại: “Phu nhân thấy bé Vân và bé Hổ đói nên mới bảo cả nhà ăn cơm trước.”
Vừa nói, Lý Thị vừa đẩy nhẹ nữ nhi.
Cô nhỏ này của nàng đúng là không hiểu chuyện, trước đấy còn om sòm đòi tới, sau khi tới lại chẳng chịu yên chút nào.
Lúc ở nhà dùng cái kiểu này để chia rẽ nàng với phu quân thì cũng thôi, bây giờ còn muốn chia rẽ cả người khác nữa.
Con bé thật sự coi vị phụ nhân xuất thân từ hầu phủ trước mặt này là nữ nhi của gia đình nhỏ bé, dễ bắt nạt như nàng chắc? Những người ngồi tít trên cao này chỉ cần búng nhẹ ngón tay là có thể dí chết bọn họ rồi.
Nếu không phải vì nàng ta là muội muội ruột của phu quân nàng, nàng thật sự không muốn quan tâm tới nàng ta.
Bé Vân nhanh chóng ăn xong miếng tôm trong mồm, cầm khăn lau miệng và nói: “Nhị thúc ơi, là do con đói nên đòi ăn cơm đấy ạ.”
“Hứ, cái loại xu nịnh.” Tầm Thục lẩm bẩm một câu.
Mặc dù âm thanh rất nhỏ nhưng những người đang ngồi đều nghe thấy được.
Mặt Lý Thị có chút sa sầm.
Thịnh Lộ Yên nhìn mọi người một vòng, cuối cùng tầm mắt dừng ở người Tầm Lại.
Theo tính cách thường ngày của nàng, chắc hẳn nàng sẽ nói vài lời hay ý đẹp để chuyện này qua đi, nhưng hôm nay không hiểu sao nàng cảm thấy lòng mình buồn phiền đến hoảng, không muốn giải thích, chỉ muốn nhìn xem Tầm Lại sẽ có phản ứng gì.
Tầm Lại liếc nhìn nàng, rồi nói với Hoàng Thị: “Chuyện này phải trách nhi tử.
Hôm nay mẫu thân, huynh tẩu và muội muội qua đây, lẽ ra con phải ở cạnh mới đúng.
Nhưng Hộ Kinh tư nhiều việc quá, kéo dài mãi đến giờ.
Con sợ làm lỡ giờ ăn cơm của mẫu thân nên sai người về phủ nói với phu nhân một tiếng, bảo mẫu thân dùng bữa trước, nào ngờ công việc lại hoàn thành nhanh như vậy.”
Hoàng Thị lập tức nói: “Không sao, con cứ bận việc của con, không cần cố ý trở về, chính sự quan trọng hơn.
Thôi, mau tới ăn cơm đi.”
Tầm Lại nói: “Vâng.”
Nghe lời nói của Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên cảm thấy thoải mái hơn.
Nhưng Tầm Thục lại rất không vui.
Rõ ràng đây là lỗi của Nhị tẩu, thế mà tất cả mọi người đều nói giúp tẩu ta.
Trong bữa tiệc, mọi người trò chuyện rôm rả, bầu không khí sôi nổi vui vẻ.
Một người mọi khi kiệm lời như Tầm Lại cũng nói vài câu, còn chốc chốc lại cười.
Nhưng những lời này đều là thứ mà Thịnh Lộ Yên nghe không hiểu, cũng không thể nào hòa nhập được, giống như buổi chiều vậy, nàng cảm thấy mình là một người ngoài cuộc, lạc lõng ở bàn ăn.
Nàng chậm rãi ăn cơm, lặng yên quan sát mọi người.
Tuy trên mặt Hoàng Thị có nhiều vết nhăn, nhưng có thể nhìn ra được thời trẻ từng là một mỹ nhân, bảo sao lại sinh ra được một nhi tử tuấn tú như Tầm Lại.
Chỉ có điều, mặc dù Tầm Lại tuấn tú, nhưng lại không giống bà ấy lắm, hoặc có thể là Tầm Lại giống phụ thân của hắn chăng?
Tầm Thục lại trông giống Hoàng Thị hơn, lúc hai mẹ con ngồi cạnh nhau, nàng thấy dung mạo của họ có vài nét giống nhau.
Nghĩ như vậy, Thịnh Lộ Yên quay sang nhìn Đại ca của Tầm Lại.
Tầm Lại chẳng những không giống Hoàng Thị, mà cũng không giống cả Đại ca.
Theo lý mà nói, hai người là huynh đệ thì nên có nét giống nhau mới đúng, nhưng nàng nhìn kỹ cũng không thấy có nét nào giống nhau.
Không nói cái khác, màu da của nhà họ Tầm hơi đen, không phải kiểu đen do bị cháy nắng, mà là da đen trời sinh, nhưng Tầm Lại lại có nước da trắng.
Tuy Đại ca trông không giống Hoàng Thị lắm, nhưng vẫn có đôi chỗ giống Hoàng Thị.
Tầm Lại và những người này thật sự không giống người một nhà.
Tầm Thục thấy Thịnh Lộ Yên không chêm được lời nào thì lấy làm vui sướng.
“Nhị tẩu không biết đó thôi, trước đây Nhị ca còn trèo cây lấy trứng chim, đi mò cá dưới sông cho muội cơ.” Tầm Thục nói.
Thịnh Lộ Yên liếc Tầm Lại, nàng thực sự không nghĩ rằng hắn sẽ làm những việc như vậy, và có một mặt sinh động như thế.
“Ta quả thực không biết những chuyện này.”
Tầm Lại thấy Thịnh Lộ Yên nhìn mình thì sắc mặt có vẻ không được tự nhiên lắm.
Còn Tầm Thục thì rất chi là đắc ý, tiếp tục nói đến nhiều chuyện của Tầm Lại.
Thịnh Lộ Yên luôn yên lặng lắng nghe, nàng phát hiện ra Tầm Lại mà họ nói và Tầm Lại mà nàng biết dường như không phải là cùng một người.
Theo như họ kể, lúc bé Tầm Lại rất ham chơi, cũng rất thông minh.
Mặc dù hắn vẫn không nói nhiều, nhưng cũng không có vẻ mặt vô cảm như bây giờ, chí ít hắn rất hay cười.
Nàng thật sự không biết người nào mới thật sự là hắn.
Cơm nước xong xuôi thì cũng đã muộn, mọi người ai về phòng nấy nghỉ ngơi.
Trên đường về chính viện, Đổng quản sự đi đến.
“Đại nhân, Trâu đại nhân tới, nói là có việc quan trọng, bây giờ đang đợi ngài ở thư phòng.”
Tầm Lại nhíu đôi mày rậm, nhìn Đổng quản sự rồi lại nhìn về phía Thịnh Lộ Yên, dễ nhận thấy hắn đang do dự gì đó.
Những việc xảy ra ngày hôm nay quá mức bất ngờ, Thịnh Lộ Yên có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Tầm Lại và nàng cảm thấy mình cũng cần phải nói chuyện nghiêm túc với Tầm Lại.
Tuy nhiên, nàng vẫn phân biệt được mức độ nặng nhẹ của vấn đề.
Có lẽ tối nay hắn trở về dùng cơm cũng là vì Hoàng Thị và mọi người, nếu không hôm nay hắn sẽ không trở về.
“Ngài cứ bận việc đi, ta đợi ngài.”
Tầm Lại hiểu ý của Thịnh Lộ Yên, hắn gật đầu rồi cùng Đổng quản sự đến tiền viện.
Hễ nói về vụ án là thời gian trôi qua cực kỳ nhanh, Tầm Lại thấy đã đến giờ Hợi chính bèn gọi Đổng quản sự vào thư phòng.
(*) Hợi chính: khoảng thời gian từ 21h giờ đến 23h.
“Bác cho người về hậu viện nói với phu nhân rằng, công việc vẫn chưa xử lý xong, bảo nàng không cần đợi ta.”
“Vâng thưa đại nhân.”
Sau khi Đổng quản sự đi, Trâu Tử Xuyên thấy ánh mắt của Tầm Lại cứ là lạ.
Hiện giờ đại nhân nhà bọn hắn thật sự không giống trước đây nữa, lẽ nào tin đồn là thật? Đại nhân sợ vợ thật sao?
“Ngươi phải tự đi điều tra việc này, đừng giao cho người khác.” Tầm Lại nói.
Nói xong, Tầm Lại phát hiện ra thuộc hạ đang suy nghĩ gì đó, bèn ho nhẹ một tiếng để nhắc nhở hắn.
“Hả? À, vâng, thuộc hạ đã nhớ kỹ.” Trâu Tử Xuyên vội vàng hoàn hồn.
Lúc hai người thương lượng xong đã đến giờ Tý, Trâu Tử Xuyên ngủ lại ở tiền viện, Tầm Lại nghĩ một lát rồi đi về hậu viện.
Hắn sợ đánh thức Thịnh Lộ Yên, nên bước đi rất nhẹ nhàng.
Thế nhưng, dù có làm vậy thì lúc hắn vừa lên giường, Thịnh Lộ Yên vẫn tỉnh giấc, nàng sát lại rồi ôm lấy hắn.
“Trên người ta lạnh.” Tầm Lại khẽ nói.
Thịnh Lộ Yên lắc đầu, vẫn ôm hắn không buông.
Tầm Lại cũng không nhắc lại nữa.
Sau khi tay đã ấm hắn mới ôm lấy eo nàng.
“Ta đánh thức nàng à?” Hắn khẽ hỏi.
“Không phải.” Thịnh Lộ Yên nặng nề nói.
“Sao còn chưa ngủ?”
Thịnh Lộ Yên tỉnh ngủ trong vòng tay của Tầm Lại, rồi mở to đôi mắt mà nhìn hắn.
“Đợi ngài.”
Nói xong, nàng tách khỏi Tầm Lại, phải giữ khoảng cách với hắn thì nàng mới tiện nói chuyện.
Tầm Lại nhìn vòng tay trống không của mình, trong lòng không mấy dễ chịu.
“Có việc này ta nhất định phải hỏi rõ ràng.” Thịnh Lộ Yên nói.
Dù hai người đã kết thành phu thê, nhưng có những việc vẫn cần phải hỏi cho ra nhẽ.
Tầm Lại nói: “Được, nàng hỏi đi.”
“Trong nhà chàng tổng cộng có mấy người?” Thịnh Lộ Yên hỏi.
Hôm nay mẹ chồng, huynh tẩu, muội muội và cháu trai cháu gái tới, có khi nào ngày mai lại đột nhiên xuất hiện một ông bố chồng không? Nàng phải làm rõ việc này.
Tầm Lại im lặng một chút và nói: “Ngoài mấy người hôm nay nàng đã gặp ra thì trong nhà không còn ai khác.”
Ý của hắn là không có bố chồng?
“Chàng có biết trước việc hôm nay mẹ chồng tới kinh thành không?” Thịnh Lộ Yên lại hỏi.
“Không biết.” Tầm Lại đáp.
Hắn cũng cảm thấy việc này hết sức bất ngờ, hôm nay hắn đang ở Hộ Kinh tư thì có người trong phủ tới báo cho hắn rằng mẫu thân hắn tới.
Thịnh Lộ Yên nghe được đáp án này thì nhẹ nhàng thở ra.
Nếu Tầm Lại biết trước việc này mà không nói với nàng, chứng tỏ Tầm Lại không hề để tâm tới nàng, cũng không coi nàng là người nhà.
Đây là một vấn đề vô cùng lớn về nguyên tắc!
May mà họ không chỉ giấu riêng nàng.
May mà Tầm Lại đã không giấu diếm nàng.
“Câu hỏi cuối cùng, ngài định thu xếp cho mẹ chồng và những người trong nhà thế nào?” Thịnh Lộ Yên hỏi câu cuối cùng.
“Hử?”
“Mẹ chồng đã tới, bây giờ chúng ta phải nhường lại chính phòng cho họ chứ.
Chẳng qua là phủ mà chúng ta sống hiện giờ có gian phòng nhỏ quá.
Trong phủ nhiều người, sợ rằng không ở nổi.
Ngài muốn chúng ta sống quây quần ở đây hay chuyển tới một trạch viện lớn hơn?”
Có vẻ Tầm Lại phải suy nghĩ một lát mới trả lời được: “Không cần đâu.”
Câu này của hắn có nghĩa là từ chối cả hai loại đề nghị của nàng à? Hay là hắn vẫn chưa hiểu rõ tình trạng hiện nay?
“Hiện tại trông vẫn có thể ở được, nhưng chủ tử trong phủ đã nhiều thêm, cần phải có thêm một vài người hầu hạ nữa.
Bên mẫu thân và muội muội phải thêm ít nhất bốn người, bên Đại ca Đại tẩu cũng phải thêm vài người, còn phải thêm vài ma ma cho bé Vân và bé Hổ.
Hiện giờ hai bé đã ba tuổi, cũng nên đi học rồi, thế nên còn phải mời thầy đến phủ nữa.
Mẫu thân tự mình ở một gian, Đại ca Đại tẩu ở một gian, chúng ta ở một gian, Tam muội ở một gian, thầy giáo cũng phải sống ở một gian riêng.
Sau khi đám hạ nhân nhiều hơn thì hậu tráo phòng (**) cũng không thể ở được nữa.
Nếu tính như vậy thì tòa nhà này thực sự không đủ để ở nữa.” Thịnh Lộ Yên liệt kê từng cái cho Tầm Lại suy nghĩ.
Tầm Lại không ngờ Thịnh Lộ Yên sẽ nghĩ đến nhiều việc như vậy, trong lòng hắn rất cảm động.
Nàng rộng rãi vô tư, vừa tinh tế tỉ mỉ lại còn chu đáo, không hề coi thường người thân của hắn.
Nhưng hắn lại có vài chuyện không biết nên nói với nàng thế nào.
“Không cần đâu, trước cứ ở như vậy là được, còn việc bố trí hạ nhân thì đợi sau này hẵng nói.” Tầm Lại nói vậy lần nữa.
Thịnh Lộ Yên cau mày.
Vừa rồi nàng đã nói rất rõ ràng và Tầm Lại chắc chắn đã nghe hiểu, dựa vào tính cách của Tầm Lại thì không nên như thế mới đúng.
Nhưng tại sao hắn lại có thái độ như vậy? Theo nàng quan sát từ buổi chiều ngày hôm nay, rõ ràng hắn vô cùng tôn kính Hoàng Thị, cũng rất kính trọng Đại ca Đại tẩu, yêu thương muội muội và các cháu, nếu đã như vậy thì làm sao hắn có thể không để tâm đến những việc như này được cơ chứ.
Hay là, bên trong có ẩn tình gì?
Nàng cực kỳ muốn biết ẩn tình này rốt cuộc là gì, nhưng nàng không hề hỏi tiếp.
Tầm Lại là người thông minh, tâm tư tinh tế hơn những người khác, chắc chắn hắn biết nàng đang nghĩ gì, nhưng hắn không hề có ý định giải thích.
Vả lại, hôm nay nàng luôn cảm thấy hắn hơi né tránh nàng.
Nàng cũng không phải người không biết điều, thôi vậy, hắn không muốn nói thì nàng không hỏi là được.
“À đúng rồi, còn có một việc nữa.” Thịnh Lộ Yên nhớ đến một việc hết sức quan trọng.
“Phu nhân nói đi.”
“Hôm nay ta đi gặp biểu tỷ, cũng chính là Lục thiếu phu nhân của phủ Giản Dự hầu, biểu tỷ vô cùng vừa ý những vị thiếu niên tài tuấn mà phu quân chọn.Ta nghĩ rằng, đã làm mai cho người ta thì cũng không thể để người ta lấy nhau mà khôg biết gì về nhau được, ngộ nhớ hai người đều không ưng ý nhau há chẳng phải là chúng ta đã kết ra một đôi phu thê bất hòa sao, cho nên phu quân có thể sắp xếp một chút không, ngài mời mấy vị đại nhân này đến phủ để hai bên gặp nhau một chút.”
Tầm Lại không hề do dự mà đáp: “Được, phu nhân định ngày rồi nói với vi phu là được.”
Thấy Tầm Lại đồng ý một cách sảng khoái như thế khiến tâm trạng của Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng tốt lên.
Nàng vừa thả lỏng tâm trạng đã không nhịn được mà ngáp một cái.
“Giờ khuya rồi, ngủ thôi.” Tầm Lại nói.
“Dạ.” Nói xong, Thịnh Lộ Yên nhắm mắt lại.
Mấy tháng nay hai người đều kề sát nhau mà ngủ, ngoài những lần cãi vã ra thì hôm nay là lần đầu tiên bọn họ ngủ xa cách thế này.
Đợi đến khi tiếng hít thở của người bên cạnh vang lên đều đều, Tầm Lại mới nghiêng người ôm lấy người bên gối, ngửi mùi hương quen thuộc khiến người ta động lòng trên tóc nàng, trái tim phiền muộn của hắn cũng dần bình tĩnh lại.
(*) Nhà tam tiến của Tầm Lại nhỏ bé lắm, to hơn tiểu viện của hầu phủ thui á.
Hậu tráo phòng là nơi ở của hạ nhân..