Như Ý Xuân


Bản chất là chó săn hung mãnh
Giờ Tỵ hôm sau Thịnh Lộ Yên mới tỉnh, sau khi tỉnh dậy thì uể oải cả người, nằm ườn trên giường một lát mới dậy.
Tôn ma ma thấy khuôn mặt rạng rỡ như hoa hải đường của phu nhân nhà mình thì nghĩ đến việc đêm qua chính viện lại gọi thêm một lần nước nóng, bà cười nói: “Bây giờ tình cảm của phu nhân và đại nhân ngày càng tốt, cũng không biết khi nào thì tiểu chử tử mới tới nữa.”
Nghe lời này của Tôn ma ma, Thịnh Lộ Yên hơi ngớ ra.
Đứa bé sao?
Tay Thịnh Lộ Yên vô thức đặt lên trên bụng mình.

Nghĩ đến việc có một đứa con với Tầm Lại làm nàng bỗng nhiên cảm thấy tràn ngập mong chờ, khóe miệng dần dần lộ ra một nụ cười tươi tắn.
“Con cũng ngóng trông đứa bé tới.”
Nàng thấy rằng chỉ cần đó là con của nàng và Tầm Lại là được, dù là con trai hay con gái đều được.
Nhận được câu trả lời của phu nhân nhà mình, Tôn ma ma cuối cùng cũng yên tâm.

Chỉ cần phu nhân muốn có, chắc chắn đứa bé sẽ mau tới thôi.
“Nói không chừng đứa bé đã ở trong bụng phu nhân rồi đấy.” Tôn ma ma càng nghĩ càng chờ mong.
Thịnh Lộ Yên nghĩ, mấy ngày nữa là đến nguyệt sự của nàng, nếu nguyệt sự không tới thì khả nằng cao là có con.

Nếu có thì đành phải hoãn lại thôi.
Có vài chuyện không nghĩ tới còn đỡ, vừa nghĩ đến là dễ bị suy nghĩ nhiều.
Sau giờ ngủ trưa, Thịnh Lộ Yên đang đọc sách, lúc ngẩng đầu lên thì trông thấy Tôn ma ma đang ngồi bên cạnh làm giày cho trẻ con.
Thấy chiếc giày đầu hổ đáng yêu trong tay Tôn ma ma, Thịnh Lộ Yên nói: “Ma ma à, con và đại nhân đã viên phòng mấy tháng rồi, người có thấy đứa bé đến quá chậm hay không?”
Lúc trước nàng còn cảm thấy Tôn ma ma quá sốt ruột, bây giờ mình muốn có con rồi thì còn sốt ruột hơn cả Tôn ma ma, một ngày nhắc tận mấy lần lận.
“Có hơi chậm thật.” Tôn ma ma dừng tay và nói.

Theo quan điểm của bà, sau khi thành thân thì phải lập tức hoài thai mới tốt.
Thịnh Lộ Yên gấp sách lại, ngồi thẳng người, khẽ hỏi một câu: “Con sẽ không có vấn đề gì chứ?”
Tôn ma ma giục viên phong, giục có con, giục bọn họ cố gắng một chút.

Nàng biết bọn nàng đã rất cố gắng cho nên càng lo lắng hơn.

Có những phụ nhân cả đời cũng không có con, ngộ nhỡ nàng cũng nằm trong số đó thì phải làm sao đây.
Tôn ma ma không ngờ phu nhân nhà mình lại có suy nghĩ như thế, bà dừng tay lại, ngẩng đầu nhìn về phía phu nhân nhà mình.
“Làm sao phu nhân có vấn đề được chứ? Không phải Thiệu viện sử vừa khám cho người ư? Ông ấy nói người không sao mà.”
Thịnh Lộ Yên nghĩ đến những lời Thiệu viện sử từng nói, khẽ thở phào.

Đúng, nàng không sao cả.

Nếu nàng không sao cả, vậy sao vẫn chưa hoài thai?
“Chẳng lẽ là Tầm Lại?”
Lúc đầu Tôn ma ma cho rằng phu nhân đang nói đùa, nên cũng không để ý.

Bấy giờ nhìn vẻ mặt nghiêm túc của phu nhân, bà mới nhận ra rằng phu nhân cho là thật.
“Phu nhân nghĩ đi đâu vậy? Mặc dù người và đại nhân đã thành thân hơn nửa năm, nhưng mới viên phòng được có mấy tháng, tính đâu ra đấy thì còn chưa đầy nửa năm.

Đa số phụ nhân thành thân một hai năm mới có con, nếu ba năm vẫn chưa có mới nghĩ đến việc đi khám.

Người thành thân mới được mấy tháng thì lo cái gì chứ.”
Thịnh Lộ Yên vẫn hơi lo lắng, nàng mím môi và nói: “Con nhớ có người hai tháng đã được chẩn ra là có thai rồi.”
Tôn ma ma nói: “Những người đó cực kỳ ít, đại đa số phụ nhân đều không nhanh như thế đâu.”
Nghe Tôn ma ma nói vậy, Thịnh Lộ Yên cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Một ngày này Tầm Lại vẫn rất bận rộn.
Sáng sớm Trâu Tử Xuyên đã dẫn người đi đến chỗ Hồ lão nhị, tiếc rằng Hồ lão nhị chỉ có ba cung tiễn không bán đi, và ông ta cũng không biết nguồn gốc của cung tên.
Tầm Lại mang những cung tên này tới bộ Binh, và cùng các đại nhân của bộ Binh thảo luận về chúng.
Loại cung tên liên hoàn này tân tiến hơn cung tên của Đại Lịch bọn họ, nếu có thể dùng nó trên chiến trường thì chắc hẳn sẽ phát huy tác dụng rất lớn.

Chỉ tiếc rằng, những cung tên trước đây thu được đã bị mục nát, không thể nghiên cứu được gì cả.
Tầm Lại bẩm báo việc này cho Hoàng thượng.

Kế tiếp có hai con đường phải đi, một là bộ Công và bộ Binh tiếp tục nghiên cứu cách chế tạo cung tên,
Vào đầu giờ Hợi, Tầm Lại về đến phủ.
Nhìn từ xa, đèn lồng của chính viện vẫn sáng, Tầm Lại hơi cau mày và đi về phía chính viện.

Lúc đi đến cửa, hắn thấy Xuân Đào vừa từ trong bước ra.
“Phu nhân vẫn chưa ngủ sao?”
“Bẩm đại nhân, hai khắc trước phu nhân đã ngủ rồi ạ.”
Thấy bên trong vẫn sáng đèn, mặt Tầm Lại lộ ra vẻ không vui.
“Tại sao không tắt đèn đi?”
“Phu nhân nói rằng muốn để đèn cho đại nhân.”
Nghe vậy, Tầm Lại vừa vui vẻ vừa đau lòng, dường như sau ngày hôm đó nàng càng đối xử tốt với hắn hơn.
“Ừ, ngươi đi đi.”
“Vâng thưa đại nhân.”
Tầm Lại đẩy cửa vào, dập tắt toàn bộ đèn trong phòng.

Sau đó, hắn đi đến tủ quần áo tìm quần áo để thay, rồi lại thả bước thật nhẹ vào phòng tắm.

Lúc đi ra đã là giờ Hợi chính.

Không ngờ, hắn vừa nằm xuống giường thì người bên cạnh đã nhích tới, ôm lấy eo hắn.
“Sao nàng còn chưa ngủ?” Tầm Lại hỏi: “Có phải ta đánh thức nàng không?”
Thịnh Lộ Yên im lặng lắc đầu, nói bằng giọng ngái ngủ: “Không có chàng, ta không ngủ được.”
Tầm Lại cảm thấy trái tim mình sắp tan ra, hắn đưa tay ôm người nọ vào lòng, vuốt ve lưng nàng, hôn lên trán nàng rồi nói: “Sau này ta sẽ cố gắng về sớm.”
“Dạ.”
Sau đó, Thịnh Lộ Yên kể cho Tầm Lại nghe chuyện của Dương Bạch Dao và Nghiêm đại nhân, đồng thời hẹn sẵn thời gian.

Lúc nói chuyện này Thịnh Lộ Yên vô cùng buồn ngủ, đợi khi nói xong, Tầm Lại đau lòng không thôi, nói: “Ngủ đi.”
“Dạ.” Thịnh Lộ Yên ngáp một cái, cọ cọ trong ngực Tầm Lại.
Mặc dù mùa đông rất lạnh, nhưng cô nương trong ngực lại cực kỳ mềm mại ấm áp, Tầm Lại cảm thấy mọi mệt mỏi trên người mình đều được chặn lại ngoài cửa, lúc này hắn chỉ cảm thấy thoải mải và dễ chịu.
Hai ngày sau là hưu mộc của Tầm Lại, hắn hẹn Nghiêm đại nhân đến phủ với lý do điều tra chuyện quân lương.
Thịnh Lộ Yên cũng gọi Dương Bạch Dao tới phủ.
Hai người ‘tình cờ’ gặp nhau ở hoa viên nhỏ trong phủ, rồi ngồi trong đình nhỏ nói chuyện một lát.
Tuy hôm nay là hưu mộc nhưng Tầm Lại vẫn rất bận.

Hắn vốn định đến Hộ Kinh tư để giải quyết công việc, nhưng chuyện của phu nhân cũng rất quan trọng nên hắn quyết định làm việc ở nhà.
Trâu Tử Xuyên ôm một chồng sổ sách đến phủ, khi biết lý do đại nhân không đến Hộ Kinh tư thì hắn càng cảm thấy đại nhân đã khác trước đây, đã có cảm xúc của con người hơn.
Quản sự dẫn hắn đến chỗ đại nhân và phu nhân, hắn nhìn hai người đang đứng cùng nhau như đôi bích nhân từ xa mà bỗng cảm thấy thành thân cũng là một việc cực tốt, trong lòng hắn dường như không còn quá phản cảm đối với việc mẫu thân hối hôn.
“Tham kiến đại nhân, bái kiến phu nhân.”
Thịnh Lộ Yên đang nói thầm chuyện của Dương Bạch Dạo và Nghiêm đại nhân với Tầm Lại, thấy Trâu Tử Xuyên tới bèn ngừng lại, cười với hắn và nói: “Trâu đại nhân tới rồi đấy à, trưa nay ở lại đây ăn cơm nhé.”
Trâu Tử Xuyên nhìn đại nhân nhà mình và nói: “Đa tạ phu nhân.”
Sau khi đứng thẳng người, Trâu Tử Xuyên liếc nhìn hai người ở ngôi đình cách đó không xa, không biết vì sao mà hắn đột nhiên cảm thấy có chút không thuận mắt mà nói một câu: “Phu nhân còn có biểu muội nào tốt như thế không, khi nào có thể cho thuộc hạ xem mắt được không.”
Thịnh Lộ Yên đã tiếp xúc với Trâu Tử Xuyên trên đường đến đất Bắc, biết rõ tính tình của hắn, cũng rất thích thuộc hạ này của Tầm Lại.

Hiện giờ nàng đang nghiện làm bà mối, bấy giờ nghe hắn nói thế thì lập tức nói: “Được nha, không biết Trâu đại nhân có yêu cầu gì, để ta còn lưu ý cho ngài.”
Nghe vậy, Trâu Tử Xuyên vô thức liếc sang bên đình, nói: “Chỉ cần người tốt là được, cũng không có nhiều yêu cầu khác.”
Thịnh Lộ Yên nhướng mày.

Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng thực ra rất khó làm.

Có lẽ, hắn chỉ thuận miệng nhắc đến thôi nhỉ? Nghĩ vậy, nàng cười nói: “Được nha, ta sẽ lưu ý cho Trâu đại nhân.”
Nếu đối phương đã thuận miệng hỏi, vậy thì nàng cũng sẽ thuận miệng đáp, cả hai vui vẻ là được.
Thế nhưng, Tầm Lại lại đăm chiêu mà nhìn chằm chằm thuộc hạ của mình.
“Hai người làm việc đi, ta sẽ ở đây xem.” Thịnh Lộ Yên nhìn đống sổ sách trong tay Trâu Tử Xuyên rồi chu đáo nói.
“Phu nhân vào phòng ngồi đi, bên ngoài lạnh lắm.” Tầm Lại nói.
“Dạ.” Thịnh Lộ Yên cười đồng ý.
Tầm Lại và Trâu Tử Xuyên đến thư phòng, hai người trong ngôi đình vẫn đang nói chuyện.
Trong lòng Dương Bạch Dao có quan điểm của mình nên không ngần ngại khi nói, nàng hỏi rất thẳng thắn vài vấn đề mà mình quan tâm, chẳng hạn như nạp thiếp, người thân ở quê.

Thấy đối phương đỏ bừng cả mặt sau khi nàng hỏi xong, trong lòng nàng càng thêm vừa ý.
Tuy nhiên, nàng còn có một vấn đề phải hỏi.
“Sau khi thành thân, nếu ta muốn ra ngoài kiếm tiền, không biết đại nhân có cách nhìn thế nào về việc này?”
Đây là lần đầu tiên Nghiêm đại nhân gặp một cô nương đáng yêu như thế, vả lại, nghe ý của đối phương thì có vẻ nàng đã nhìn trúng hắn.

Hắn biết tướng mạo mình không mấy ưa nhìn, không xứng với nàng, nhưng nếu có thể lấy nàng về thì hắn thật sự rất vui.
“Nàng không cần vất vả như thế, tuy rằng bổng lộc của ta không nhiều, nhưng đủ để nuôi gia đình.”
Dương Bạch Dao mím môi, hỏi: “Việc này không có liên quan tới kiếm sống.

Nếu ta thích việc này và muốn làm thì sao?”
Nghiêm đại nhân chau mày, nghiêm túc suy nghĩ một hồi lâu, rồi nói: “Nếu muốn thì có thể làm ở nhà, không cần lộ diện ra ngoài.”
Dương Bạch Dao đã hiểu ý của đối phương.
“Thế tức là đại nhân không đồng ý để thê tử tương lai của mình ra ngoài tiền phải không?”
Nghiêm đại nhân nhìn thái độ đã thay đổi của đối phương, cũng biết lời mình vừa nói chắc hẳn đã khiến nàng không hài lòng, hắn căng thẳng nhưng không biết nên nói thế nào.
“Cũng không phải….” Nói xong, lại phủ định: “Ý của ta chỉ là không muốn để nàng vất vả, kiến tiền là việc của đàn ông.”
Dương Bạch Dao mỉm cười, nói: “Dạ vâng, ta biết rồi.”
Sau khi về chính viện, Thịnh Lộ Yên hỏi ý của Dương Bạch Dao.
“Biểu muội cảm thấy thế nào?”
Dương Bạch Dao nói: “Rất tốt ạ, chọn Nghiêm đại nhân đi ạ, lúc về muội sẽ nói chuyện này với tỷ tỷ.”
Thịnh Lộ Yên thở phào, cười nói: “Được.”
Thịnh Lộ Yên vốn định giữ Dương Bạch Dao ở lại ăn cơm, nhưng nàng ấy nói còn có việc và từ chối.
Sau khi rời khỏi Tầm phủ, Dương Bạch Dao đi về phía cửa tiệm Vân Cao ở phố Nam, sau khi đến tiệm, nàng tới phía sau nhà bếp.
Từ nhỏ nàng đã thích làm điểm tâm, sau khi lớn nàng bán một số trang sức và tự mình mở một cửa tiệm nhỏ.

Chuyện này chỉ có tỷ tỷ biết, nàng không nói với bất kỳ ai cả.

Nàng không chỉ muốn mở cửa tiệm này, mà còn muốn làm điểm tâm cả đời.

Nàng thật sự không nỡ cứ buông bỏ như vậy.

Nhưng nàng cũng biết rằng, Nghiêm đại nhân không đồng ý không có nghĩa là người khác sẽ đồng ý.

Nếu gả cho người mà Đích mẫu sắp xếp, e rằng nàng chẳng những không thể mở tiệm, mà cuộc sống sau này cũng rất gian khổ.
Tuy nàng không hài lòng về Nghiêm đại nhân, nhưng đây cũng được coi là lựa chọn tốt nhất rồi.
Thôi kệ, chọn hắn đi.
Sau này nàng sẽ giấu hắn, hoặc là làm ít một chút là được.
Trâu Tử Xuyên đang thương lượng vụ án với đại nhân thì Nghiêm đại nhân từ hậu viện tới.

Thấy sắc mặt của hắn ta,  hắn biết rằng Nghiêm đại nhân rất vừa ý vị biểu cô nương kia.

Cũng không biết vì sao mà hắn bỗng nhiên cảm thấy vị Nghiêm đại nhân này không thuận mắt như khi trước.
Ba ngươi nói một lúc về chuyện lương thảo, sau đó Nghiêm đại nhân rời đi.
Trâu Tử Xuyên ở đến tận chập tối mới rời đi.
Hôm nay hắn cứ như không phải chính mình, có mấy lần toàn thất thần.

Sau khi rời khỏi Tầm phủ, hắn buồn bực cưỡi ngựa, lúc thấy sắp về đến phủ, hắn bỗng nhiên nhớ ra chuyện sáng nay muội muội nhờ hắn, bèn vội vàng quay đầu ngựa, đi tới phố Nam.
Giờ này sắc trời đã sập tối, trong cửa tiệm chỉ có lác đác vài người.
Hắn nhìn xung quanh một lượt, và dừng mắt ở bóng người phía sau nhà bếp.

Hôm nay hắn thật sự bị quỷ mê hoặc tâm trí rồi, trong đầu toàn là vị biểu cô nương kia, nhìn bóng dáng này vậy mà hắn cũng cảm thấy giống nàng ấy.

Đây quả thực không phải chuyện tốt.

Có lẽ hắn đã bị đại nhân và phu nhân kích thích nên cũng muốn tìm vợ rồi.

Lát nữa về phủ hắn phải nói với mẫu thân mới được, phải bảo mẫu thân tìm cho hắn vài cô nương để xem mắt thôi.

Hắn cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên thành thân rồi.
Hắn đang mải suy nghĩ thì vị trù nương phía sau nhà bếp bỗng nhiên quay người lại, rõ ràng là khuôn mặt của biểu cô nương kia!!!
Hình như đây là lần thứ hai hắn gặp nàng ở đây, lần trước nàng mặc quần áo của nam tử.
Lúc làm điểm tâm, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, Dương Bạch Dao vừa ngẩng đầu thì đã thấy trong phòng bắt đầu đốt đèn, nếu nàng về muộn quá sẽ bị Đích mẫu phát hiện ra, vì thế nàng vội vàng cởi quần áo đang mặc trên người rồi đi ra ngoài.
Vừa đi ra, nàng đã chạm mặt một nam nhân.
Dương Bạch Dao sửng sốt không thôi, nhưng mà nàng nhanh chóng bình tĩnh lại.

Tuy người này là người của Hộ Kinh tư, nhưng lại là thuộc hạ của biểu tỷ phu nàng, chắc là sẽ không nói ra ngoài đâu.
Nàng phúc thân với hắn, rồi xoay người rời khỏi tiệm.
Trâu Tử Xuyên mấp máy môi, định cất tiếng chào hỏi, nhưng lời còn chưa  kịp thốt ra thì cô nương kia đã bỏ đi mà không thèm quay đầu lại.
Hắn nghĩ, dù là gia thế hay tướng mạo thì hắn luôn mạnh hơn vị Nghiêm đại nhân của bộ Hộ kia chứ nhỉ, tại sao cô nương này chưa bao giờ nhìn thẳng vào hắn thế.

Hắn kém vậy sao?
Hôm nay Thịnh Lộ Yên vừa xúc tiến được một mối hôn sự nên tâm trạng rất tốt.

Tuy nhiên, buổi chiều nghe tin con dâu của Đổng quản sự sinh con trai, tâm trạng nàng lại không tốt nữa.

Nếu nàng nhớ không nhầm thì con dâu của Đổng quản sự ba năm ôm hai đứa, thành thân không lâu đã hoài thai.
Nhớ đến chuyện mấy ngày trước vừa nói với Tôn ma ma, nàng sờ bụng mình mà thầm nghĩ, không biết khi nào nàng mới có thể hoài thai đây.
Vì hôm nay trong phủ có khách nên Thịnh Lộ Yên bận tối tăm mặt mày, buổi trưa cũng không được ngủ nên còn chưa đến giờ Hợi nàng đã buồn ngủ rồi.
Đúng lúc hôm nay là hưu mộc của Tầm Lại, vì thế hai người lên giường từ sớm.
Ngay lúc Tầm Lại sắp ngủ, cô nương trong lòng bỗng nhiên ngẩng đầu từ trong ngực hắn, nàng ngửa mặt nhìn hắn và hỏi một câu khiến hắn gần như không khống chế được.
“Tầm Lại, chàng muốn có con không?”
Đây là lần đầu tiên Thịnh Lộ Yên gọi tên của Tầm Lại.

Sau khi buột miệng nói ra, nàng không còn thấp thỏm giống mọi lần, thay vào đó, nàng cho rằng một vấn đề quan trọng như này thì nên được gọi bằng tên đầy đủ.
Nhưng Tầm Lại không hề để ý điều này.
Hắn chưa từng gặp mẫu thân mình, phụ thân cũng qua đời khi hắn năm tuổi.

Những năm qua hắn luôn được gửi nuôi ở Tầm gia.

Tầm gia từng cho hắn ấm áp, nhưng hắn có thể cảm nhận được khoảng cách giữa bọn họ.

Trong sâu thẳm đáy lòng hắn, hắn rất hoài niệm cuộc sống trước khi hắn năm tuổi.

Tuy lúc đó phụ thân ngày ngày say rượu, nhưng ông luôn đối xử với hắn chân thành.

Phụ thân sẽ dành cho hắn những đồ ăn ngon nhất, sẽ dạy hắn tập võ, sẽ chắn trước người hắn khi lưỡi kiếm sắc bén đâm tới.
Mặc dù hắn luôn tỏ ra lãnh đạm, nhưng hắn rất khát khao hơi ấm gia đình.
Nếu có thể có một đứa con….
Tay Tầm Lại hơi di chuyển, sờ lên bụng của Thịnh Lộ Yên, có khi nào, bên trong đã có rồi không?
Thấy vẻ kích động tóe ra trong mắt Tầm Lại, Thịnh Lộ Yên dội một chậu nước lạnh xuống: “Vẫn chưa có đâu, ta chỉ hỏi chàng có muốn hay không thôi.”
Sau đó, vẻ kích động trong mắt Tầm Lại yếu đi, dường như còn có chút thất vọng.
Hắn đang thất vọng về nàng à?
Thịnh Lộ Yên lập tức biện bạch cho mình: “Đây chắc chắn không phải vấn đề của ta, tháng trước Thiệu viện sử vừa khám cho ta, cơ thể ta rất khỏe mạnh.”
Nghe vậy, Tầm Lại hơi híp mắt, vặn hỏi một câu: “Ý của phu nhân là phải trách vi phu?”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ thật kĩ, hình như thật sự là vậy.

Sinh con là việc của hai người, nếu nàng không có vấn đề thì người có vấn đề chẳng phải là Tầm Lại sao?
Tuy vừa nãy nàng chỉ biện bạch cho mình, nhưng không thể phủ nhận rằng ngày đó nàng cũng đã từng nghi ngờ Tầm Lại, tất nhiên nàng không thể nói với Tầm Lại những điều này, nàng chớp mắt và nói: “Ta không nói như vậy nha, là tự chàng nói đó.”
Tóm lại, nếu hai người không thể có con thật, nàng chắc chắn sẽ không cõng cái nồi này mà nhất định phải quăng nó lên người Tầm Lại.
Ánh mắt của Tầm Lại dần dần thay đổi.
Thấy bộ dạng này của hắn và nhớ đến sự lo lắng ngày đó của mình, Thịnh Lộ Yên rất thấu hiểu tâm trạng lúc này của Tầm Lại, nàng dùng những lời Tôn ma ma từng nói với mình để an ủi Tầm Lại: “Nhưng phu quân cũng không cần lo lắng, ma ma nói rằng bình thường thành thân một hai năm mới có con, đứa bé có tới hay không còn phải xem duyên phận, chuyện này không vội được đâu.”
Không vội? Không, hắn cảm thấy chuyện này vô cùng vội.
Lời vừa dứt, Thịnh Lộ Yên nhận ra tay của Tầm Lại bắt đầu không ngoan ngoãn, hai người đã ở bên nhau một thời gian dài nên nàng lập tức hiểu hắn có ý gì.
“Chàng làm gì thế, thành thật chút đi! Không phải hôm qua vừa….sao hôm nay lại như vậy? Này, ta đang nói chuyện với chàng đó….

đừng….”
Thịnh Lộ Yên phát hiện ra nàng đắc ý chưa được hai ngày đã lại bị Tầm Lại trấn áp
Sau khi nghe thấy cuộc trò chuyện của Tầm Lại và Tầm Thục ngày đó, rồi lại biết được thân thế của hắn, mấy ngày nay nàng luôn cảm thấy hắn vô cùng đáng thương, trông hắn giống như chó nhỏ vậy.
Đến bây giờ nàng mới chợt nhớ ra rằng, hắn là Tầm Lại, chỉ huy sứ của Hộ Kinh tư tiếng tăm lẫy lừng, quyền cao chức trọng, được người đời gọi là ‘Diêm la’! Từ ‘đáng thương’ này đâu thể dùng trên người hắn được, bản chất của hắn vẫn là chó săn hung mãnh.
Đêm nay Thịnh Lộ Yên bị hắn dày vò quá mức dữ dội, hắn chẳng những như lang như hổ, mà còn ép nàng làm những tư thế mới, nói cái gì mà làm như thế để giúp thụ thai.
Xí!
Toàn là lời nhảm nhí.
Nàng dám khẳng định rằng, quyển sách thất lạc kia đã bị hắn giấu đi rồi!

Giày đầu hổ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui