Như Ý Xuân


Hắn thật sự rất chó
Từ lúc nghe được lời Tôn ma ma nói, Thịnh Lộ Yên rơi vào trầm tư, ngay cả tiếng mọi người vấn an Tầm Lại ở ngoài cũng không nghe thấy, cho đến khi Tầm Lại bước đến trước mặt nàng thì nàng mới hoàn hồn.
“Nàng đang nghĩ gì thế, có phải gặp chuyện gì phiền lòng không?” Tầm Lại ngồi đối diện Thịnh Lộ Yên.
Thịnh Lộ Yên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tầm Lại rồi quan sát tỉ mỉ, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt của Tạ Uân.

Mặc dù nàng đã biết Tạ Uân nhiều năm, nhưng lại chưa từng chú ý đến ngũ quan của hắn thế nào, bây giờ so sánh thì cảm thấy chỗ nào cũng không giống.

Tạ Uân cho người ta cảm giác nhẹ nhàng hơn, dường như đường nét cũng dịu dàng hơn.

Còn Tầm Lại, lúc chàng không nói chuyện, trông khắp người có vẻ sắc bén, lúc nổi giận càng khiến người ta không rét mà run.
Nếu tướng mạo hai người đã khác nhau như vậy, nhưng tại sao ngày đó ở trong chùa nàng lại cảm thấy hai bọn họ có vài nét giống nhau nhỉ?
Xem ra, có lẽ hai người họ thật sự có quan hệ gì đó.
“Cô mẫu ta cũng chính là phu nhân Bá tước Vinh Xương, trước giờ bà ấy không thích ta, lúc ta còn bé cũng thường bắt nạt ta.

Tuy ta có quan hệ tốt với biểu tỷ và biểu muội, nhưng lại chẳng mấy mặn mà với cô mẫu.

Hiện giờ nhi tử của bà ấy đang ở trong ngục, chắc hẳn bà ấy sẽ đi nhờ vả khắp nơi.

Giả sử bà ấy đến tìm chàng, chàng không được nhận lời đâu đấy.”
Nghe vậy, mặt của Tầm Lại hơi mất tự nhiên.
“Người đang ở trong ngục là Nhị biểu ca của ta, từ nhỏ đã chẳng phải thứ gì tốt, không biết đã có bao nhiêu nha hoàn trong phủ bọn họ bị hắn vấy bẩn, đã thế còn có ý đồ dơ bẩn với nha hoàn trong phủ ta.

Những năm qua, hắn sống trong sự che chở của cô mẫu và phụ thân ta nên đã làm rất nhiều việc khốn nạn.

Giờ bị vậy cũng là hắn gieo gió gặt bão.

Chàng đừng xin tha cho hắn!”
Còn chuyện Dương Nhị công tử từng vào tiểu viện của nàng với ý đồ bức cưới nàng thì nàng giấu nhẹm không nói.

Một là vì chuyện đó không hề xảy ra, hai là vì hiện giờ hắn ta đã gặp báo ứng.

Nói ra lúc này sẽ chỉ làm Tầm Lại không vui.

Sở dĩ hôm nay nàng nói những điều này là vì nàng sợ Tầm Lại sẽ nể mặt nàng mà giúp cô mẫu, cũng sợ người khác sẽ nể mặt Tầm Lại mà phán nhẹ tội cho hắn ta.

Mấy ngày trước cô mẫu vừa tới phủ tìm nàng, nói không chừng sau đó sẽ còn tới nữa, cho nên nàng phải nói trước với Tầm Lại.
“Chẳng những không cần xin tha, mà tốt nhất là để người ta tra hết những chuyện mà hắn đã làm trong suốt những năm qua, nên phán thế nào thì phán thế đó!”
Suýt nữa thì nàng nói rằng cứ xử phạt thật nặng vào.
Tầm Lại bưng trà lên uống một ngụm rồi nói: “Được, vi phu nhớ rồi.”
Nói xong, Tầm Lại đặt chén trà xuống và nhìn về phía Thịnh Lộ Yên.
“Vừa nãy phu nhân luôn phiền não vì việc này sao?”
Thịnh Lộ Yên mím môi, quay đầu nhìn Xuân Đào.
“Ra ngoài canh cửa đi, đừng để bất cứ ai lại gần.”
Xuân Đào biết phu nhân muốn nói chuyện gì, lập tức nghiêm mặt lại và nói: “Vâng thưa phu nhân.”
Đến khi Xuân Đào ra ngoài và đóng cửa cẩn thận, Thịnh Lộ Yên mới nhìn Tầm Lại lần nữa.
“Sau khi có tuổi lão phu nhân Thừa Ân hầu có một thói quen, mỗi lần bà ấy gặp ác mộng sẽ phải đi chùa dâng hương.

Hoặc là bà ấy đi, hoặc là ma ma bên cạnh bà ấy đi…”
Thịnh Lộ Yên không nói thẳng nghi ngờ của mình, mà nói từ thói quen của lão phu nhân Thừa Ân hầu.
Tuy những nội dung này không liên quan gì đến Tầm Lại, nhưng chỉ cần là lời Thịnh Lộ Yên nói thì hắn đều rất chăm chú lắng nghe.
“Có phải vì từng làm chuyện trái với lương tâm không?” Tầm Lại hỏi một câu.
Thịnh Lộ Yên gật đầu.
“Mẫu thân ta và phu nhân Thừa Ân hầu rất thân thiết, phu nhân Thừa Ân hầu cũng rất thương yêu ta, nên lúc đó hạ nhân trong phủ bọn họ cũng khá nể mặt ta, vì thế ta mới nghe ngóng được chuyện này.

Bà ấy quả thực từng làm chuyện trái với lương tâm nên mới làm như vậy.”
Tầm Lại gật đầu.
Thịnh Lộ Yên nói tiếp: “Cách đây mấy ngày, lão phu nhân Thừa Ân hầu lại đi chùa dâng hương.

Lúc đó bà ấy còn đang bị bệnh, vốn không nên đích thân đi mới phải, dù vãn bối trong phủ hết lời khuyên nhủ, nhưng bà ấy cũng không chịu nghe, nằng nặc đi chùa dâng hương, đã thế còn ở lại bảy ngày.

Không chỉ như thế, bà ấy còn tự mình thắp đèn trường minh, để nhà chùa thắp trong bảy bảy bốn chín ngày mà bà ấy còn quyên góp một trăm lượng bạc tiền nhan đèn.”
“Có thể thấy chuyện trái với lương tâm này không bình thường.” Tầm Lại tiếp lời.
Sau đó, chàng nâng chung trà lên, rót thêm nước nóng cho Thịnh Lộ Yên.
Chàng vốn không phải là người nói nhiều, bình thường người khác nói chuyện chàng chỉ yên lặng lắng nghe, cũng sẽ không trả lời, trừ những lúc phải đáp mới đáp.


Hồi mới thành thân với Thịnh Lộ Yên, chàng cũng như vậy.

Bây giờ vừa nghe Thịnh Lộ Yên nói chuyện, chàng sẽ không nỡ để nàng nói một mình mà không có người đáp lại, vì thế mỗi lần đều sẽ nói vài câu.
Thịnh Lộ Yên nhìn chèn trà trước mặt, đưa tay bưng lên, nhấp một ngụm rồi nói: “Bà ấy đi chùa dâng hương ngay sau hôm thưởng mai ở phủ Tuệ vương.

Ngày ấy lão phu nhân vẫn bình thường, trừ một chuyện.”
Tầm Lại hơi ngớ ra, chẳng lẽ chuyện này có liên quan tới phu nhân?
Thịnh Lộ Yên đặt chén trà trong tay xuống, nhìn Tầm Lại và nói: “Chàng có nhớ hôm đó ta hỏi chàng vì sao lại mua áo choàng màu đỏ cho ta không?”
Tầm Lại gật đầu.
Chàng bỗng nhiên cảm thấy có lẽ chuyện này có thể liên quan đến chàng.
“Sở dĩ ta hỏi chàng là vì hôm đó lúc lão phu nhân Thừa Ân hầu nhìn thấy ta, cả người bà ấy trở nên rất bất thường.

Đầu tiên là lỡ tay làm vỡ chén trà, sau đó thì nhìn chằm chằm vào ta hồi lâu không hoàn hồn.

Không chỉ có bà ấy, ngay cả Hạ ma ma bên cạnh bà ấy cũng hơi ngớ ra.”
Ánh mắt Tầm Lại khẽ biến.
“Vì mẫu thân ta và phu nhân Thừa Ân hầu là bạn tốt thuở thiếu thời, nên hồi bé ta thường đến phủ Thừa Ân hầu.

Lão phu nhân Thừa Ân hầu biết rõ ta có dáng vẻ như thế nào, nên chắc hẳn bà ấy sẽ không vì diện mạo của ta mà trở nên như thế.

Điều khác biệt duy nhất trong hôm đó là chiếc áo choàng kia.”
Tầm Lại hơi chau mày, không biết đang nghĩ gì.
“Thật ra…” Thịnh Lộ Yên thoáng lưỡng lự: “Hôm đó ở chùa, lúc chàng và Tạ Uân đứng cạnh nhau ta thấy hai người hơi có nét giống nhau.”
Nghe nàng nói vậy Tầm Lại lập tức nhìn sang.
“Lúc trước ta không nói là vì ta không nghĩ theo hướng đấy, nhưng những gì xảy ra sau đó lại khiến ta không thể không nghĩ nhiều.

Giờ nghĩ lại, ta nghĩ có lẽ đó không chỉ là sự trùng hợp.


Tầm Lại mím môi không nói gì.

“Phu quân, hay là chàng điều tra về phủ Thừa Ân hầu đi.

Ta đã hỏi thăm rồi, trong phủ bọn họ có hai đến ba cô nương, không phải bị mất tích thì chính là bị chết bệnh hoặc bị gả đi xa, ta không thể thăm dò được thực hư, thế nên chắc chắn bọn họ đã giấu giếm chuyện gì đó.

Tuy nhiên, chàng phải thật cẩn thận, điều tra thật kỹ càng, Thừa Ân hầu không cẩu thả tùy tiện như phụ thân ta, ông ta là quan văn nên xưa nay luôn thận trọng.

Dùng một câu nói của phụ thân ta thì là tâm cơ thâm trầm, suy nghĩ khó lường.”
Đương nhiên, ở trong phủ phụ thân nàng còn chửi thậm tệ hơn.

Chẳng hạn như, đồ ba phải, đồ hèn, đồ ngu.

Tóm lại, phụ thân nàng rất coi thường hành động dứt khoát quy thuận Tân đế của Thừa Ân hầu.

Phụ thân nàng là võ tướng, mặc dù coi thường quan văn, nhưng cũng công nhận một số quan văn có cốt cách văn nhân, nhưng phụ thân nàng lại cho rằng Thừa Ân hầu không có.
Thịnh Lộ Yên nói xong thì trông thấy Tầm Lại đang đờ ra, không hề đáp lại nàng.
“Phu quân?”
Tầm Lại nhìn về phía nàng.
“Chàng nghe thấy lời ta vừa nói không?”
“Ừ, ta nghe thấy rồi.”
Thịnh Lộ Yên suy nghĩ về vấn đề này một lúc rồi nói: “Lão phu nhân đã làm nhiều việc ở chùa như thế, chắc hẳn trong lòng bà ấy vô cùng áy náy, chuyện này nhất định không đơn giản.”
Nói không chừng lão phu nhân thật sự đã làm chuyện gì có lỗi với mẫu thân Tầm Lại….Nói thẳng hơn, có khi còn liên quan đến mạng người.
Mắt Tầm Lại hơi híp lại.
Sau khi nói ra việc này, Thịnh Lộ Yên cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, và người có tâm trạng nặng nề lại biến thành Tầm Lại.

Đêm đó, Tầm Lại đến thư phòng ở tiền viện, mãi đến giờ Hợi mới về.
Thịnh Lộ Yên đã nằm trên giường thiu thiu ngủ, kết quả lại bị hắn đánh thức.
Vừa biết chuyện quan trọng như thế, vậy mà hắn vẫn có tâm trạng làm chuyện này, nàng cứ tưởng rằng hắn phải nghỉ ngơi mấy ngày.

Nhưng không, hắn không chỉ mưu mô mà còn táo tợn hơn.
“Chàng không thể nhẹ hơn sao? Ngày mai ta làm sao gặp khách đây? ” Thịnh Lộ Yên phàn nàn.
Sau ngày từ phủ Tuệ vương về, phủ bọn họ liên tục có khách đến thăm, những ngày tháng thanh tịnh trước đây đã một đi không trở lại.

Mà trong số những người khách này phải có một nửa là đến để nhờ vả, bọn họ thật sự khiến nàng phiền không chịu nổi.
“Thoái thác.” Tầm Lại nói một cách đơn giản.
Thịnh Lộ Yên không còn gì để nói.

Có phải bọn họ đang sống trong núi sâu rừng già, cách biệt với thế giới đâu, vì vậy những xã giao nên có đương nhiên phải có.


Đặc biệt là bây giờ Tầm Lại bị các thế gia ghét cay ghét đắng như vậy, nàng phải giao thiệp bên trong để xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ.

Đâu thể từ chối tất cả mọi người được.
Nhắc mới nhớ, Tầm Lại chính là nguồn gốc của chuyện này.
“Còn không phải tại chàng à!”
Tầm Lại lấy làm khó hiểu.
“Ai bảo lúc ở bên ngoài chàng đối xử với ta tốt quá, nên giờ người ta mới như vậy.

Hay là lần ra ngoài tới chàng đối xử lạnh nhạt với ta đi.”
Lần này Tầm Lại trở thành người không còn gì để nói.
Nếu đã không biết đáp lại thế nào, vậy thì nói ít làm nhiều là được.
Thịnh Lộ Yên phát hiện ra Tầm Lại lại muốn tiếp tục, nàng vội vàng đẩy chàng ra.
Còn để cho người ta đi ngủ không vậy!
“Phu nhân không muốn đứa bé sao?” Tầm Lại ghé vào cạnh tai Thịnh Lộ Yên hỏi.
Thịnh Lộ Yên lập tức ngậm miệng lại.
Thôi kệ, vì đứa bé, nàng nhịn!!!
Tầm Lại thực sự hiểu suy nghĩ của Thịnh Lộ Yên, biết điểm yếu của nàng ở đâu, chỉ nói một câu đã khiến nàng phải thỏa hiệp.
Càng quá đáng hơn là, tối nay Tầm Lại rất kỳ lạ, luôn dụ nàng nói những lời dễ nghe.
Ví như, hỏi nàng có vừa ý không, có thích không.

Nàng nói thích còn chưa được, chàng còn gặng hỏi nàng thích chỗ nào của hắn.
Thịnh Lộ Yên buồn ngủ khủng khiếp, nàng nhìn vào mặt hắn và nói: “Mắt, mũi, mồm đều thích.”
Lẽ nào nàng kể ra quá ít?
“Khắp người chàng chỗ nào ta cũng thích.” Lần này Thịnh Lộ Yên nói hết tất cả.
Thế nhưng Tầm Lại càng không vui.
Để có thể đi ngủ sớm hơn, Thịnh Lộ Yên dùng một chút lý trí còn sót lại suy nghĩ một chút, chẳng lẽ mình nói quá thẳng thừng?
“Ta thích vẻ tuấn tú phóng khoáng, phong thái hiên ngang, sức dài vai rộng, tài trí hơn người, học rộng hiểu nhiều, võ công hơn người, văn võ song toàn, năng lực trác tuyệt của phu quân….một điều quan trọng nhất là chàng tốt với ta!” Nói xong, Tầm Lại chưa kịp nói gì, Thịnh Lộ Yên đã ôm cổ chàng, hôn chàng.
Quả nhiên, Tầm Lại đã hài lòng mà để nàng đi ngủ.
Thịnh Lộ Yên ngoài mặt thì cười cảm kích chàng, nhưng thực ra trong lòng đang mắng chàng, nam nhân này thật sự rất chó!
Hôm sau, sau khi tiếp khách xong, Thịnh Lộ Yên về nằm ngủ.
Tầm Lại trở về mang theo một tin.
Ba ngày sau là sinh nhật của Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn thiết yến ở trong cung, phu thê hai người cũng có tên trong danh sách.
Đoạn cuối chắc anh ghen rùi nên mới hành chị á, ai bảo chị kêu anh và tình địch anh giống nhau.

Hãy gọi anh là Tầm cay!!!!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui