Chương 274: Đao lộ thông thiên
Tác giả: Nhất Minh Kinh Nhân
Nhìn một tầng bậc thang kéo dài từ nguyên địa cho đến thẳng vào hư không bên trong, Nhất Minh hoàn toàn không biết cái bậc thang này có tổng cộng bao nhiêu bước, tầm mắt của chính mình thế mà không cách nào nhìn thấy điểm cuối cùng cho được.
Đứng trước bậc thang, trong lòng Nhất Minh cảm khái không thôi!
Một lộ trình không thấy điểm cuối, thế mà lời nhắn nhủ của vị tiền bối kia chỉ cần bảo mình đi được ba mươi bước là hoàn thành rồi?
Nhìn lại những ký tự khắc trên bia đá kia một chút, Nhất Minh liền minh bạch rồi, không phải là giới hạn ở ba mươi bước, mà thấp nhất phải đi được ba mươi bước mới tính là vượt qua khảo nghiệm của vị tiền bối này.
Khẽ gật đầu một cái, Nhất Minh lập tức dẫm lên bậc thang đầu tiên, cảm nhận một chút, hắn hoàn toàn không cảm giác được cái gì, tưởng đâu sẽ có chuyện gì xảy ra cơ chứ, không ngờ chỉ là bậc thang bình thường thôi sao?
Các loại suy nghĩ liên tục lóe lên trong đầu của hắn, nhưng rất nhanh liền bị Nhất Minh quẳng sang một bên, nếu nơi này không có cái gì bất thường, chỉ là những bậc thang bình thường thì vị tiền bối kia cũng không cần hạn định là ba mươi bước a.
Nhất Minh thu hồi suy nghĩ, hắn tiếp tục bước tiếp đi lên, hai bước, ba bước, chín bước, mười lăm bước,! bước chân chậm rãi mà lên hướng về phía không trung mà đi, càng bước đi, biểu lộ trên mặt của Nhất Minh càng lộ ra nghi hoặc vô cùng.
Chẳng lẽ đây chỉ là những bậc thang bình thường thôi sao?
Càng bước đi lên, Nhất Minh cảm giác chính mình tựa như đang bước lên không trung một dạng.
Bởi vì nơi này hoàn toàn không có cái gì, tất cả đều là một mảnh trắng xóa mà thôi, cho nên hắn cũng không biết được chính mình hiện tại đang ở nơi nào.
Nhưng theo những bậc thang này xếp chồng lên nhau, Nhất Minh có thể khẳng định được chính mình đang tiến về phía không trung mà đi a.
Hai mươi bước, hai mươi lăm bước trôi qua, Nhất Minh bắt đầu cảm thấy không thích hợp!
Toàn bộ không gian xung quanh hoàn toàn không hề có bất thay đổi nào, cho dù là chính mình bước lên phía trên, thì phiến đá kia cũng phải thu nhỏ lại mới đúng a?
Nhưng theo ánh mắt nhìn lại, Nhất Minh vẫn thấy phiến đá đứng tại nguyên chỗ, hoàn toàn không hề có bất kỳ thay đổi nào, tựa như chính nó đang đi theo chính mình đồng dạng, đây quả thật là có vấn đề a!
Nghĩ như vậy, hắn nhất thời không biết phải làm sao, nếu có vấn đề, thì vấn đề sẽ là ở nơi nào mới được?
Nhất Minh đứng tại nguyên chỗ hai mươi lăm bậc suy tư hồi lâu, hắn không biết chính mình cần phải làm gì mới đúng.
Đối với trường hợp này, đây là lần đầu tiên mà hắn trải qua, cho nên không hề có kinh nghiệm một chút nào, hơn nữa, nơi này lại là nơi mà vị tiền bối kia để lại, chắc hẳn là phải có cái gì đó gợi ý một chút a?
Nghĩ như vậy, Nhất Minh nhìn một vòng xung quanh, cảnh tượng vẫn là một màu trắng xóa không hề có bất kỳ thay đổi nào, cũng là một dãy bậc thang cùng với phiến bia đá, đối với điều này, hắn quả thật là không còn cách nào a!
Tiếp tục tiến lên một bước.
Sau đó Nhất Minh liền quay đầu nhìn lại, xung cảnh tượng xung quanh vẫn không hề thay đổi chút nào, lại tiến lên hai ba bước, cảnh tượng vẫn là như cũ không một chút biến hóa, hắn cũng không hề cảm nhận được cái gì bất thường.
Đây quả thật là bất thường a!
Không còn cách nào khác, đối với chuyện này hắn thật là không biện pháp, ngay lúc Nhất Minh nghĩ như vậy thời điểm, trong đầu của hắn lóe lên một đạo tinh quang.
Đúng a!
Chính mình bước tới nơi này không phải vì cảm ngộ được một loại ý chí kia sao?
Nếu như chính mình sáng tạo ra một loại công pháp mà nói, nếu có người tu luyện bước vào truyền thừa của mình thì trước tiên cần phải bộc lộ ra khả năng trước a!
Theo dòng suy nghĩ lóe lên, Nhất Minh không nói hai lời liền dùng tâm cảm thụ một chút, thanh đao tại sâu bên trong cơ thể của chính mình dường như gặp được lời kêu gọi một dạng, bản thân nó bắt đầu kích động lên.
Theo từng nhịp tim đập vang rộn ở bên trong, một cỗ khí tức vô cùng sắc bén bắt đầu từ bên trong thân thể của Nhất Minh bộc phát mà ra, khiến đầu tóc cùng y phục trên người đều tung bay ở giữa không trung, một thiếu niên đứng giữa thiên địa hai mắt nhắm nghiền, khí tức trên người bắt đầu từ từ lan tỏa ra xung quanh.
Cảm nhận được cỗ ba động này, bậc thang dưới chân của Nhất Minh bắt đầu rung động kịch liệt, mở mắt ra nhìn lại, chỉ thấy từng bậc thang dưới chân đều bắt đầu hiện ra từng đạo vết nứt, thanh âm răng rắc không ngừng vang lên.
Nhất Minh ngay lập tức liền muốn dừng lại khí thế trên người, nhưng ngay sau đó hắn liền bỏ đi ý định này, hắn rất muốn biết, vì sao một lực lượng của võ giả như mình lại có thể làm sụp đổ cả tòa thông thiên lộ này a?
Đáng ra, con đường dẫn thẳng lên trời này phải rất kiên cố mới đúng, không lý nào một võ giả như mình lại có thể phá vỡ nó được, điều này quả thật là rất bất thường.
Thẳng đến một thời khắc, bậc thang ầm vang phá toái, thân thể Nhất Minh lảo đảo một cái, khung cảnh trước mắt hoàn toàn biến mất không thấy, cả người của hắn tựa như bị giật mình một dạng, hô hấp cũng trở nên dồn dập hơn rất nhiều.
Từng ngụm từng ngụm lớn không khí được hắn hấp thu vào bên trong, cả người cũng suyt chút ngã quỵ xuống đất, tâm thần của hắn cảm giác bị một chùy gõ thẳng vào trong đầu, rất là choáng váng.
Mồ hôi từ trên trán bắt đầu ứa ra, từng tiếng hô hấp vô cùng nhanh chóng tựa như đã nín thở rất lâu một dạng, điều này khiến Nhất Minh không khỏi chấn động trong lòng, chính mình đây là… vừa thoát khỏi một kiếp a!
Không thể nghi ngờ, nếu như chính mình tiếp tục bước lên một đoạn mà không hề phát hiện bất thường, e rằng sẽ phải rời khỏi nơi này ngay lập tức a.
Dần dần bình tĩnh trở lại, quan sát một chút, quả đúng như mình suy đoán!
Chính mình hoàn toàn đứng tại bậc thang đầu tiên vẫn không hề di động một chút nào, đây không thể nghi ngờ chính là ải khảo nghiệm đầu tiên cần phải vượt qua, vị tiền bối bày ra trận này quả thật hung ác mà.
Trong lòng Nhất Minh không biết nói cái gì cho phải, xem ra ba mươi bước này muốn đi lên cũng không dễ dàng a, mới bước đầu tiên mà suýt chút nữa bị đánh ngược trở về, chính mình cần phải cẩn thận một chút a!
Nghĩ như vậy, Nhất Minh bắt đầu hít sâu một hơi, bản thân tiếp tục bước lên phía trên…
…
Tại lúc Nhất Minh đang bước lên thông thiên lộ thời điểm.
Tại cách đó không xa, có rất nhiều thân ảnh đang giấu tại bên trong hư không, những bóng người này có lão giả, có mỹ nữ, có thanh niên, có phụ nhân, vân vân và mây mây…
Rất nhiều thân ảnh đang bắt đầu hiện ra những chiếc bóng mờ, hoàn toàn không cách nào nhìn rõ thân ảnh, tựa như không muốn lộ ra chân thân đồng dạng.
Cũng có một số người không có ẩn giấu chân thân như vậy, bản thân thì rất là phóng khoáng, nói chuyện cười đùa rất là tự nhiên, đám người chia thành từng tốp không ngừng bàn luận về vấn đề gì đó, lộ ra vui vẻ vô cùng.
Trên thân những người này hoàn toàn không hề phát ra một chút khí tức nào, nhưng có thể đồng thời xuất hiện ở đây, không thể nghi ngờ đều là những vị cường giả vô cùng cường đại.
Mà lại, vùng không gian này cũng rất là đặc thù.
Bất kể là tu sĩ ở bất cứ nơi nào, một khi được vùng không gian này thừa nhận, bản thân liền có thể tùy ý xuất nhập nơi đây, có thể cùng những tu sĩ khác cộng đồng giao tiếp, trao đổi tâm đắc.
Có thể nói, nơi này không khác gì một cái đạo tràng cả, toàn bộ những thành viên ở đây không thể nghi ngờ đều là sử dụng đao làm bản mệnh thần binh, bản thân càng là một Đao tu vô cùng cường đại.
Nếu không thì không lý nào lại xuất hiện tại nơi này.
Không biết những người này có tu vi bao nhiêu, chỉ biết, có thể ẩn người trong hư không, bản thân đã là một vị cường giả rồi.
Mặc dù nơi này có không ít người, nhưng đều được phân ra trật tự rõ ràng, không hề có một ai đứng sai vị trí của mình cả.
Tại chính giữa đám người, có một thân ảnh nam tử vô cùng mơ hồ ngồi xếp bằng tại nơi đó, trên thân không hề phát ra bất kỳ khí tức nào, nhưng tất cả những người ở đây đều đang đứng so với thanh niên ở trung tâm phải thấp một chút, tựa như dành cho người này một sự kính trọng đồng dạng.
Những người vừa tới nơi đây nhìn thấy nam tử, ai ai cũng đều chắp tay hành lễ một cái, sau đó mới quay người rời ra khu vực trung tâm, tiến về phía đám người xung quanh đi tới, tất cả dường như không ai muốn làm phiền người nam tử này, toàn bộ đều hành động một cách vô cùng lặng lẽ, ngay cả nói chuyện cũng phải giao thoa thần niệm trao đổi.
Cảm tạ các sư huynh đệ rất nhiều a!
Các vị huynh đệ có yêu thích hãy đề cử, tặng quà a, hắc hắc!