Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ Âyzô, dù sao cũng quen Đại Thâm rồi, điển hình là kẻ không có tính người, những ngày tháng của chúng ta phải sống rất khổ rồi!” Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên ra sức gườm gườm mắt nói.

Được, dù sao đã quyết định đi biển Tình Yêu, mấy tên đó vội vàng chuẩn bị hành lý xuất hành, tôi đương nhiên không cần bận tâm gì cả, tại vì, tôi còn chưa kịp chuẩn bị cái gì, thì bốn người Lạc Mộ Thâm bọn họ đã chuẩn bị xong cả rồi.

Tôi chỉ đợi chơi là được rồi, thực ra, ở cùng bốn người này, thật sự đã vui lại càng vui!

Buổi tối hôm đó chúng tôi xuất phát.

Lần này, tôi cảm thấy rất lạ, Phương Trạch Vũ bọn họ lần đầu tiên không mang theo bạn gái đi cùng, trước đây mỗi lần đi chơi, bọn họ đều mang phụ nữ đi cùng.

Lần này, một người con gái duy nhất chính là tôi.

Chúng tôi giống như Sam Thái và F4 trong phim Vườn Sao Băng của Đài Loan vậy, vui vẻ đi chơi, dù cho đi đến đâu, tôi đều nhận được những ánh mắt ngưỡng mộ ghen tị hận của bao người.

Ở cùng bốn anh chàng đẹp trai này, tôi cảm thấy mình đặc biệt nổi trội, trong ánh mắt ngưỡng mộ của người khác, tôi cảm thấy giá trị của mình như được tăng cao lên vậy.

Tôi đã từng nói, con gái đều là những người có lòng hư vinh mà!

Nếu như đi cùng bốn người đàn ông xấu, có lẽ tôi cũng không đến mức nổi trội như thế.

Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên thật sự giống như tiểu đồng của tôi và Lạc Mộ Thâm vậy, một lúc xách cho chúng tôi đồ, một lúc lại quạt phe phẩy cho chúng tôi, tôi đoán nếu như người hâm mộ của bọn họ nhìn thấy tất cả điều này, sẽ hận không thể ném trứng gà với cà chua vào mặt tôi, vừa ném vừa hét: “ ai bảo mày dám hành hạ anh đẹp trai của tao!”

Chẳng biết làm cách nào, người ta là tự nguyện mà.

……..

Trải qua mấy loại công cụ giao thông, năm người chúng tôi cuối cùng cũng đến được bãi biển Tình Yêu.

Biển Tình Yêu trong truyền thuyết đến rồi.

Biển Tình Yêu, bãi biển này nghe tên thôi cũng đủ lãng mạn rồi, được ngăn cách bởi Thổ Nhĩ Kỳ và Hy Lạp, bình yên và tĩnh lặng, không một chút sóng gió, nước biển màu xanh nhạt có thể nhìn được dưới đáy, càng sâu xuống đại dương, càng là một màu xanh đậm khó tả, cộng với màu xanh của trời, tạo nên phong cảnh đẹp nhất.

Ở đây có một biệt danh cực kỳ hay: “ Biển có sắc màu rượu nho.” Dưới ánh nắng mặt trời, biển tình yêu càng hiện lên trong veo, đó là một vẻ đẹp yên tĩnh, khi mặt trời lặn xuống phía tây, biển Tình yêu sẽ từ màu xanh ngọc bích biến thành màu tím trầm của rượu nho, rồi những đàn chim nhỏ bay về phương xa, không phải vẽ mà giống như bức tranh thực thụ vậy.

Rất nhiều du thuyền lướt trên mặt biển xinh đẹp, thật giống như một bức tranh cuốn tuyệt đẹp.

Lúc này, tôi đang đứng trên boong tàu của du thuyền, ánh mặt trời ấm áp hắt lên áo sơmi của tôi, giống như một bàn tay nhẹ nhàng thướt tha vậy.

Chiếc du thuyền có tên gọi Thần Tình yêu này, là du thuyền tư nhân do Lạc Mộ Thâm đặt mua, cả du thuyền có chiều dài 400 thước Anh, đều được chế tạo sang trọng xa hoa, trong đó, diện tích của nó đạt đến 7600m2, tất cả có 80 phòng cho khách, số lượng nhân viên trên tàu cũng gần 100 người, thậm chí còn có cả phòng bơi tiêu chuẩn quốc tế nữa.

“ Trời đất ơi, thật sự quá đẹp, thảo nào nơi này được gọi là thánh địa của các đôi tình nhân.” Tôi giật mình ngạc nhiên nhìn phong cảnh tuyệt đẹp đó mà nói.

“ Đó là điều đương nhiên. Cho nên tại sao anh muốn đưa em đến đây? Đây là thiên đường của các đôi tình nhân.” Cánh tay của Lạc Mộ Thâm ôm lấy vai tôi từ phía sau, nhẹ nhàng nói.

“ Đó là điều đương nhiên.” Phương Trạch Vũ cố tình lặp lại nói, “ Hứ, trong thiên đường của tình nhân này, vậy mà chúng ta lại là những kẻ độc thân.”

Tôi suýt chút nữa phì cười, gió đổi hướng mà, trước đây mỗi lần đi chơi, tôi luôn được gọi là kẻ độc thân, bây giờ, ha ha, tôi và Lạc Mộ Thâm đang ngập tràn chìm đắm trong tình yêu, ba tên đẹp trai đó mới gọi là kẻ độc thân.

“ Có điều, thật là lạ, trước đây các anh đều có người đẹp ôm, tại sao bây giờ lại chuyển tính rồi? Lần này các anh lại không mang người đẹp theo, là cách anh muốn làm kẻ độc thân, bọn em có bắt ép đâu.” Tôi cười nói.

Lạc Mộ Thâm cố tình lạnh lùng nói: “ Đúng thế, bọn mình bắt các cậu làm kẻ độc thân sao? Các cậu có thể đem theo bạn gái, nhưng lại không đem theo, đến đây ỉ ôi oán tránh gì chứ?”

Tôi gian xảo chớp chớp mắt, lẽ nào nói mấy người này cũng bắt đầu làm dân lành sao?

“ Ôi, trước đây ấy, khi chưa quen biết Nhụy Tử, anh cảm thấy người không phong lưu thật uổng phí thời thiếu niên, cộng thêm tên phong lưu như Đại Thâm phong lưu này làm bọn mình hỏng theo, mình cảm thấy, trước khi chưa kết hôn chơi sung sướng là nên, cho nên bọn mình chơi rất vui, rất phóng túng, nhưng do tên Đại Thâm vô lại này, chẳng lên tiếng đi tìm người như Nhụy Tử, đột nhiên biến thành phù sa không cần nhuộm, vứt bọn mình sang một bên, cái này giống cái gì nhỉ? Đúng rồi, chính là câu nói này, nói rõ sẽ cùng nhau đến đầu bạc, cậu ta lại một mình vụng trộm. Cậu ta là tên phong lưu nhất, lại có chủ rồi. bọn anh nhìn hai người ân ái, lại quay lại nhìn lại mình, cảm thấy chơi bời với mấy người mẫu minh tinh đó chẳng có ý nghĩa gì, buồn lắm. cho nên thà rằng chẳng cần bạn gái gì, bọn anh cũng muốn trong sạch chăm chỉ mà yêu thôi.” Phương Trạch Vũ thở dài, khẽ nói.

Tôi biết anh ấy nói là thật, bọn họ bây giờ thật sự đã không phải là những tên công tử đào hoa nữa rồi.

Có lẽ vốn dĩ Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên giống Lạc Mộ Thâm, phong lưu và thích chơi, nhưng tôi biết Lương Cẩn Hàn thật ra không phải vậy, Lương Cẩn Hàn rất lạnh lùng, anh ta trước đây mặc dù cũng mang theo bạn gái, nhưng tôi biết anh ta động vào bạn gái một chút thì cũng phải lau tay mất mấy lần.

Mỗi lần, trong mắt anh ta đều mang vẻ chán ghét, nếu không phải muốn tập hợp cho đủ đôi, tôi đoán anh ta vốn dĩ đã không muốn dẫn bạn gái đi cùng đến.

“ Nghĩ như thế là được rồi, bọn anh cũng sẽ gặp được người con gái rất tốt. ba anh trai ạ.” Tôi cười nói với Phương Trạch Vũ bọn họ.

“ Ôi, nếu như có thể gặp được người đáng yêu như Nhụy Tử thì quá tốt rồi.” Tần Hạo Nhiên cười nói, “ Này? Nhụy Tử, em có em họ gì đó thì giới thiệu cho bọn anh đi?”

“ Phắn mau, lại dám có ý định tán tỉnh em họ của Nhụy Tử sao, không cho phép.”Lạc Mộ Thâm cứng rắn tuyên bố.

“ Hứ, Đại Thâm, cậu là đồ thâm độc nhất, cậu đã có Nhụy Tử rồi, bọn mình chỉ bảo Nhụy tử giới thiệu đối tượng mà cậu cũng không cho.” Phương Trạch Vũ tức hầm hầm nói, “ Bọn mình có phải là bạn thân của cậu không?”

“ Không sai, chính là độc, sao nào? Mau quay về phòng các cậu đi, đừng ảnh hưởng mình và Nhụy tử ở đây hóng gió. Mấy con kỳ đà cản mũi, nhìn càng thấy chướng mắt.” Lạc Mộ Thâm nhẹ nghiêng đầu, cố tình ra vẻ không thèm nhìn Phương Trạch Vũ và Tần Hạo Nhiên.

“ Xem đi, đây chính là điển hình của chọn bạn mà chơi đây.” Tần Hạo Nhiên nói với Phương Trạch Vũ, “ Đi thôi, về phòng của chúng ta nghỉ ngơi, tránh để người khác nhìn thấy chúng ta lại chướng mắt. Nhân tiện bồi bổ một chút trái tim đau thương của chúng ta.”

Ba người đó thủng thẳng đi về phòng của mình nghỉ ngơi, thực ra cũng rất mệt rồi, tại vì buổi tối chúng tôi xuất phát, cả dọc đường, ngủ gục không biết mấy lần rồi.

Thực ra chúng tôi đều rất buồn ngủ, rất mệt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui