Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ Lạc Mộ Thâm.” Tôi khẽ nói, trong khóe mắt hơi ngấn nước.

Tôi không biết mình có nên gọi anh ấy là “ anh Đại Thâm” nữa hay không, đây đã từng các cách xưng hô thân mật ngọt ngào nhất giữa chúng tôi, tôi thích gọi anh ấy là anh Đại Thâm, mà cũng thích anh ấy gọi tôi là “ đầu lợn” hoặc là “ Nhụy Tử”.

Đây là cách gọi đặc biệt thân mật giữa chúng tôi, nhưng bây giờ, những điều này không còn tồn tại nữa.

Tất cả thay đổi nhanh như thế, khiến tôi trở tay không kịp.

“ Lạc Mộ Thâm, em vẫn luôn đợi anh, anh có biết không?” Tôi khẽ nói, trong mắt tôi chan chứa tình cảm.

Anh ấy vẫn sững sờ đứng ở đó, ít nhất cũng phải mất bốn năm giây.

Sau đó, anh ấy dường như phản ứng lại, khẽ nói: “ Là cô à? Cô vẫn chưa đi sao? Không phải đã tan làm rồi sao?”

Giọng nói của anh ấy vẫn hơi khàn.

“ Em là cố tình chờ anh ở đây.” Tôi nhẹ nhàng nói.

“ Đợi tôi làm gì chứ? Không phải tôi đã nói với cô rõ ràng rồi sao? Tô Tư Nhụy, chia tay là chia tay, cố níu kéo cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.” Lạc Mộ Thâm có vẻ mất kiên nhẫn nói.

“ Anh Đại Thâm, em xưng hô thế này với anh một lần nữa, anh có thể nói cho em biết, có phải anh có điều gì khó nói không? anh nói cho em biết.” Tôi cố lấy dũng khí, tiếp tục nói.

Lạc Mộ Thâm hơi nghiêng đầu, bình thản nói: “ Không có, không có gì khó nói, làm gì có nhiều điều khó nói như thế chứ? Cô đọc nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá à? Không yêu chính là không yêu, chán thì là chán, làm gì có nhiều điều khó nói chứ? Cô đi đi.”

Anh ấy nói rồi đi về phía chiếc xe thể thao màu vàng kim Mc Laren đẳng cấp, dùng chìa khóa điện tử để mở cửa, ngồi vào ghế lái xe.

Tôi lập tức hiểu ra, thảo nào tôi tìm không thấy chiếc xe thể thao Koenigsegg, anh ấy đã đổi xe rồi.

Tôi nghĩ một lát, đột nhiên tôi cũng lên xe, tay kéo cánh cửa bên ghế phụ, ngồi vào vị trí ghế phụ đó.

Hành động của tôi, khiến Lạc Mộ Thâm giật mình ngạc nhiên một lát, anh ấy im lặng nhìn tôi, không nói gì.

Tôi dũng cảm nhìn thẳng vào anh ấy nói: “ Thế thì, anh nói cho em biết, những lời mà trước đây anh nói với em, đều là giả phải không? anh là người thích đùa cợt người khác thế sao? Anh nói em sẽ là người phụ nữ cuối cùng của anh, anh nói ra mà sao giống như đánh hơi vậy?”

Tôi đến những lời nói thô tục cũng nói ra rồi.

Lạc Mộ Thâm vẫn không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi.

Tôi nhìn thấy ánh mắt anh ấy đằng sau cặp kính râm ánh lên nét gì đó khác thường.

“ Nhưng, Lạc Mộ Thâm, em chưa bao giờ nghĩ là anh lừa em, tại vì anh thật tâm thật lòng đối tốt với em như thế, yêu chiều em như thế, anh nói muốn ở bên em mãi mãi, em tin tưởng anh như thế, yêu anh như thế, em không tin, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi lại khiến anh hoàn toàn thay lòng như thế.” Tôi khẽ nói.

Lạc Mộ Thâm nhẹ nhàng nói: “ Trên thế giới có rất nhiều chuyện, nói đổi là đổi được.”

“ Nhưng, em chưa bao giờ nghĩ rằng anh sẽ thay đổi, tại vì, em hiểu anh.” Tôi lạnh lùng nói.

“ Hiểu sao?” Lạc Mộ Thâm khẽ cười, khóe miệng anh ấy nhếch lên khiến người khác cũng phải rung động, “ cô mới quen tôi được bao lâu, mà đã hiểu tôi như thế rồi? đến bản thân mình tôi còn không hiểu được tôi nữa là.”

“ Thế sao?” Tôi khẽ mỉm cười, “ Thế thì coi như em nhìn nhầm rồi? có điều, Lạc Mộ Thâm, em thật sự rất yêu anh rất yêu anh, em đã từng mong ước mặc trên người bộ váy cưới làm cô dâu đẹp nhất của anh, nhưng bây giờ, em biết mong ước của mình sẽ không thành hiện thực nữa rồi, đã nói cả đời sẽ ở bên nhau, anh đi được nửa đường lại vứt em lại, em không trách anh, em biết sự nghiệp đối với người đàn ông mà nói, còn quan trọng hơn phụ nữ, tại vì yêu anh, cho nên, em ủng hộ sự chọn lựa của anh, em hy vọng anh sẽ sống hạnh phúc, hy vọng, trong những ngày không có em, anh cũng sẽ vui vẻ.”

Nói như thế, nước mắt tôi thi nhau tuôn rơi, như những hạt ngọc trân châu rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi trên đùi tôi.

Lạc Mộ Thâm đờ đẫn nhìn tôi, gần như sững người nhìn.

Tôi lau lau mũi, ngẩng đầu nhìn anh ấy: “ Anh Đại Thâm, lần cuối cùng em gọi anh một tiếng anh Đại Thâm, dù sao đã chia tay rồi, anh ôm em một lần cuối nhé, để lại cho em hồi ức đẹp nhất, vì tình yêu của chúng ta, sau này, chúng ta sẽ thật sự mỗi người sẽ đi một hướng, ai đi đường nấy.”

“ Uhm…..” Khóe miệng Lạc Mộ Thâm khẽ động một cái.

“ Anh bủn xỉn đến nỗi đến một cái ôm mà không dành cho em được sao?” Tôi khẽ nhìn Lạc mộ Thâm, nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Có lẽ là bị dáng vẻ đáng thương của tôi làm cho cảm động, Lạc Mộ Thâm do dự một lát, cuối cùng đưa cánh tay ra, ôm chặt lấy tôi.

Cái ôm của anh ấy rất ấm áp, vẫn là mùi nước hoa Cologne nhè nhẹ, nhưng tôi lại cảm thấy rất lạ.

Đúng thế, rất lạ.

Tôi là người cực kỳ mẫn cảm, trí nhớ về mùi của tôi rất tốt, mũi tôi cũng cực kỳ thính, từ nhỏ mẹ tôi thường xuyên trêu tôi có chiếc mũi chó, thậm chí tôi ở trong nhà cũ trong căn hẻm nhỏ nơi tôi ở, cũng có thể ngửi thấy mùi vịt nướng bố mua cho tôi.

Sau này, tôi còn nghĩ nếu như thi không đậu đại học, tôi sẽ làm nhà chế tạo nước hoa, chuyên điều chế các loại nước hoa, do đó, tôi đối với mùi rất mẫn cảm.

Tôi và Lạc Mộ Thâm ở cạnh nhau một thời gian, tôi cảm thấy tất cả những mùi trên người anh ấy rất quen thuộc, đặc biệt là mùi cơ thể trên người anh ấy.

Trên người anh ấy ngoài mùi nước hoa Cologne ra, đó là anh ấy rất thích xịt nước hoa Cologne có mùi hoa tulip lên áo sơmi của anh ấy, để thời gian lâu, trên người anh ấy cũng có mùi nhè nhẹ đó.

Đó là mùi nước hoa Cologne tao nhã lẫn với mùi cơ thể của anh ấy, nhè nhẹ phảng phất.

Nhưng bây giờ, mùi trên người Lạc Mộ Thâm vẫn là mùi nước hoa tuy lip đó, nhưng rõ ràng nồng hơn trước một chút.

Nếu như là người khác, có lẽ sẽ không ngửi thấy, Cát Vân cũng không phát hiện ra, nhưng tôi lại ngửi thấy khác.

Tôi cảm thấy mùi cơ thể của anh ấy không giống như trước.

Mắt tôi chớp chớp, đây là ảo giác của tôi sao?

Mùi của con người cũng thay đổi được sao?

Tôi hơi khép mí lại, khẽ nói: “ Anh Đại Thâm, em đã từng nói với anh, em rất yêu anh rất yêu anh, em luôn muốn được ở cùng anh, muốn nắm tay anh đi đến cuối cùng, nhưng bây giờ xem ra, không được nữa rồi, em tôn trọng quyết định của anh, em biết anh không chọn em, chắc chắn là có điều khó nói của anh, mặc dù anh không nói, nhưng em biết, cho nên, chúc anh và cô Lâm hạnh phúc.”

Tôi vừa nói, những giọt nước mắt trong khóe mắt thi nhau tuôn rơi, từng giọt nước mắt nóng hổi rơi trên tay tôi.

Tôi cảm thấy người đàn ông bên cạnh mình hơi xúc động, anh ấy khẽ nhìn tôi, mặc dù tôi vẫn không nhìn được vào mắt anh ấy, nhưng tôi cảm thấy ánh mắt anh ấy trở nên ấm áp hơn chút.

Tôi nhẹ lau nước mắt mình đi, khẽ nói: “ Anh Đại Thâm, anh có thể đưa em về nhà một lần cuối được không? Sau đó, chúng ta sẽ ai đi đường nấy, em sẽ không níu kéo anh nữa, hai người chúng ta sẽ không ai nợ ai, từ nay sẽ không liên quan gì đến nhau.”

Lạc Mộ Thâm trầm mặc một lát, anh ấy nhẹ giọng nói: “ Được, tôi đưa cô về nhà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui