Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“.....” Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt lại, trong đôi mắt đen sâu xa đó ánh lên nét gì đó không quan tâm.

“ Đi thôi, chồng, đi nói với cô ta rõ ràng, cho cô ta hiểu, có lẽ anh đi nói tất cả cho rõ ràng, cô ta cũng không tự sát, hai người cũng hoàn toàn cắt đứt duyên phận.” Tôi nhẹ nhàng nói.

Mặc dù tôi chắc chắn là không thích Lâm Sảnh Di, cứ nghĩ đến có người phụ nữ vì người mình yêu mà làm loạn lên tìm cái chết, trong lòng tôi cảm thấy không thoải mái.

Không phải cảm giác không thoải mái như bình thường.

Nếu như tôi lạnh lùng vô tình chút, tôi quan tâm gì cô sống hay chết chứ.

Nhưng cứ nghĩ đến Lâm Sảnh Di đó cũng là một người phụ nữ đáng thương, tim tôi lại không sắt đá lên được.

Phụ nữ cần gì phải làm khó nhau chứ?

Hơn nữa, Lâm Sảnh Di này thực ra là một người vô tội.

“ Được rồi, coi như nể mặt em, đi xem thế nào.” Lạc Mộ Thâm khẽ nói.

Tôi mỉm cười.

Lạc Mộ Thâm và tôi chỉnh lại quần áo, anh ấy khởi động xe, chiếc xe lao thẳng đến biệt thự nhà họ Lâm.

Trên đường, tôi không nói gì, tôi không ngờ, bây giờ tôi sắp nhìn thấy đại tiểu thư của Lâm Thị xinh đẹp và trí tuệ trong lời đồn đại.

Tôi không nói gì, chỉ là đang suy nghĩ, không biết khi chúng tôi gặp mặt sẽ như thế nào.

........

Khi chúng tôi đến biệt thự nhà họ Lâm, chúng tôi đã nhìn thấy rất nhiều người vây quanh xúm xuýt quanh căn biệt thự mà gào khóc.

Lạc Mộ Thâm tháo dây an toàn rồi nhảy xuống xe, tôi cũng xuống xe theo.

Đi đến dưới căn biệt thự lộng lẫy đó, tôi nhìn thấy phía dưới sảnh sân trước của căn biệt thự đó, rất nhiều người vây xung quanh, bọn họ không ngừng gào hét: “ Tiểu thư, không thể làm việc dại dột, không thể làm việc dại dột!”

Những người này có nam có nữ, cuống quýt không biết pphải làm thế nào mới được.

Tôi nhìn thấy có một người đàn ông đeo kính khoảng hơn năm mươi tuổi chống gậy, hoảng sợ mồ hôi chảy đầy mặt, còn một người phụ nữ khác hào hoa phú quý cũng khóc đến nỗi nằm ra đất, nếu không phải bên cạnh có mấy người dìu đỡ, bà ấy giống như bùn cát nằm lăn xuống đất rồi.

“ Sảnh Di, Sảnh Di, con đừng làm việc dại dột, đừng mà, Sảnh Di, con xinh đẹp như thế, có phẩm vị, có học lực, đàn ông theo đuổi con có thiếu gì đâu, tại sao lại cứ chỉ cần tên Lạc Mộ Thâm đó?” Người phụ nữ đó gào khóc thảm thiết, “ nếu như con làm như thế, con bảo người làm mẹ như mẹ phải sống thế nào đây?”

Ồ, thì ra người phụ nữ này là mẹ của Lâm Sảnh Di, Lâm phu nhân.

Người đàn ông chống gậy đó xem ra là bố của cô ta rồi.

Tôi và Lạc Mộ Thâm thuận theo ánh mắt của mọi người nhìn lên, phát hiện ở lan can của tầng ba căn biệt thự kiểu châu Âu, có một thiếu nữ xinh đẹp mặc quần áo màu trắng ngồi ở đó.

Cô ta im lặng ngồi ở đó, chỉ mặc bộ quần áo ngủ màu trắng, có lẽ do ở bên ngoài quá lâu, nên mặt cô ta lạnh đến nỗi đỏ ửng lên.

Gió không ngừng thổi bay mái tóc dài của cô ta, cô ta vẫn im lặng nhìn bầu trời đêm, trong đôi mắt đen xinh đẹp đó mang đầy tuyệt vọng.

Tôi lập tức sững người lại, đây chính là Lâm Sảnh Di rồi.

Mặc dù bây giờ mặt cô ta để mộc thế này, nhưng vẫn hiện lên dung mạo xinh đẹp và khí chất tao nhã thanh tú, đặc biệt là đôi mắt đó, thật sự rất đẹp.

Cô ta đờ đẫn ngơ ngẩn ngồi ở đó, giống như người đẹp đóng băng vậy, không hề động đậy, dường như không nghe thấy lời mọi người gào gọi.

Lúc này, tôi giật mình nhìn thấy cô ta ngồi ở đó, trên tay cầm một con dao ánh bạc sáng lóe lên.

Lúc này, một người quay đầu lại, nhìn thấy tôi và Lạc Mộ Thâm.

“ Tam thiếu gia đến rồi, tam thiếu gia đến rồi, tiểu thư, tam thiếu gia đến rồi, cô đừng làm chuyện dại dột. Tam thiếu gia đến rồi.” người đó kích động nói.

Tôi nhìn thấy bố mẹ của Lâm Sảnh Di cũng lập tức lấy lại tinh thần.

Bố của Lâm Sảnh Di là Lâm Mặc Huân tức hùng hổ lao về phía Lạc Mộ Thâm: “ Lạc Mộ Thâm, họ Lạc các người làm cái trò gì vậy, các người coi nhà ta là cái đệm lưng à, Sảnh Di nhà chúng ta đắc tội gì với các người chứ, no thích cậu như thế, cậu không thích nó thì thôi, các người lại còn hãm hại và lừa gạt nó, lại còn tuyên bố với mọi người việc hôn sự với Sảnh Di, như thế khiến Sảnh Di nhà chúng ta sống thế nào chứ? Sảnh Di nhà ta là tiểu thư khuê các, không phải nha đầu nông thôn làm thú vui giải trí của các người, tôi nói cho cậu biết Lạc Mộ Thâm, cậu và bố của cậu, nếu như Sảnh Di nhà tôi có mệnh hệ gì, tôi liều chết với các người.”

Phu nhân Lâm đó cũng lao lên, tóm lấy cổ áo của Lạc Mộ Thâm, bà ta gào khóc, đã không còn biết nói gì nữa.

Tôi không kìm được thở dài trong lòng, trong trò hề mà Lạc Kiến Ba làm đạo diễn này, Lâm Sảnh Di chắc chắn là người đáng thương vô tội nhất.

Cô ta quả thật chính là công cụ của Lạc Kiến Ba dùng để ức hiếp tôi.

Nào là nữa tối lãng mạn dưới ánh nến lung linh, nào là đính hôn trên biển tình yêu, khi Lâm Sảnh Di khao khát về những cuộc sống tốt đẹp, nhưng điều mong đợi lại là Lạc Mộ Thâm tuyên bố hủy bỏ hôn sự trên tất cả các tin tức báo đài, điều này khiến Lâm Sảnh Di sao có thể chịu được chứ?

Là người phụ nữ, là tình địch, tôi cảm thấy mình cũng đồng tình với Lâm Sảnh Di.

Lúc này, Lâm Sảnh Di rõ ràng nhìn thấy Lạc Mộ Thâm rồi, cô ta kích động cúi đầu nhìn về hướng Lạc Mộ Thâm, thân hình mảnh mai hơi dao động, lập tức khiến ở dưới vang lên những âm thanh hoảng sợ.

Rất nhiều người vội vàng trải những tấm chăn dày ở trên mặt đất, dưới sảnh ban công, nếu như Lâm Sảnh Di từ phía trên nhảy xuống, cũng có tác dụng hơn chút.

“ Không liên quan gì đến cháu, người chụp ảnh cùng Sảnh Di, đính hôn với Sảnh Di là anh hai của cháu, Lạc Mộ Phong, cũng không phải cháu, muốn gả đi, gả cho Lạc Mộ Phong là được rồi, anh ấy đang ở Châu Âu, cháu có thể đưa Sảnh Di đi, có điều nói đi cũng phải nói lại, cháu không tin Sảnh Di không biết đó không phải cháu. Còn không phải bị bố cháu nói cho thuận tai, cùng diễn bản kịch này sao?” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Cậu....cậu..... cậu không lấy Sảnh Di nhà ta sao?” Lâm Mặc Huân kích động tức giận nói.

“ Sẽ không lấy, đây mới là vợ của cháu. Tô Tư Nhụy, cả đời này người cháu thích là cô ấy, cháu muốn lấy làm vợ chỉ có cô ấy mà thôi.” Lạc Mộ Thâm thuận tay ôm tôi lại, nói.

“ Hu hu.......” Lâm Sảnh Di lập tức òa khóc nức nở, tôi có thể nghe thấy, đó là tiếng khóc cực kỳ tuyệt vọng.

“ Lạc Mộ Thâm....cậu.....” Lâm Mặc Huân dùng chiếc gậy không ngừng ấn xuống nền đất, mới không khiến cơ thể mình ngã xuống. Ông già đó bị chọc cho tức không nói được câu gì.

Tôi vội huých Lạc Mộ Thâm một cái, ý là Lâm Sảnh Di bây giờ đã đủ tuyệt vọng rồi, đừng kích động người ta hơn nữa.

Lạc Mộ Thâm ngậm mồm lại, không nói gì.

Lúc này, Lâm Sảnh Di nhìn Lạc Mộ Thâm, vừa khóc vừa hét lớn:

“ Lạc Mộ Thâm, em thừa nhận, em biết trước đó không phải anh, nhưng bác Lạc hứa với em, nhất định sẽ để em được gả cho anh, em mới làm như thế, từ nhỏ đến lớn, em luôn thích anh, em thích anh như thế, lẽ nào anh không nhận ra sao? Hu hu hu.” Lâm Sảnh Di nói lời bi thương với Lạc Mộ Thâm.

“ Sảnh Di, cô và bố tôi hứa hẹn thế nào tôi không quan tâm, cô thích tôi thế nào tôi cũng không quan tâm, tôi không thích cô, cũng sẽ không lấy cô.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói, “ Tại vì không thích, cho nên sẽ không thương xót, dù cho cô chết, tôi cũng sẽ không vì cô mà chảy giọt nước mắt nào, thế thì, cô tự bình tĩnh lại, có đáng vì tôi mà chết không.” Lạc Mộ Thâm dửng dưng nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui