Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

Dù sao, tôi nghe nói ở trong thành phố đều có bọn lưu manh, bọn họ tương đối ghét nhà giàu, cũng tương đối hống hách hung hăng.

Bình thường đua xe gì đó, không những trên đường nhìn thấy xe sang gì đó, bọn họ có lúc còn phá phách xe. Tôi nghĩ chắc là do mấy bọn lưu manh này làm thôi.

Sau này có lẽ sẽ không gặp lại nữa, tôi nghĩ tôi không đen đủi đến thế chứ?

“ A Phong sau khi anh đưa tôi về nhà, đem xe đi sửa, lắp lại kính xe như lúc đầu là được rồi. Việc này đừng nói với Lạc tổng, tránh Lạc Tổng phải bận tâm, sau này chúng ta cẩn thận chút, tránh bọn lưu manh như thế ra là được.” Tôi nhẹ nhàng dặn dò hai bảo mẫu và lái xe.

Tôi hơi hối hận, xem ra sau này tôi ra ngoài vẫn nên đi những chiếc xe không quá thu hút ánh mắt người khác, ví dụ một chiếc xe 7 chỗ bình thường chứ không phải chiếc xe thương gia kiểu này.

Bây giờ chiếc xe thương gia hạng sang này, quả thật quá kích thích những tâm hồn tương đối kích động đó?

Phải tránh xa bọn chúng ra!

“ Vâng, cô Tô.” Bọn họ bây giờ nghe lời của tôi.

Chiếc xe thương gia điều chỉnh lại một chút rồi lại lên đường, đưa tôi về nhà. Sau đó, lái xe A Phong mang xe đi sửa ở ga.

Ngồi trong nhà rồi tôi mới yên tâm được, uống một cốc nước hoa quả ép do bảo mẫu làm cho tôi để nén sự kinh sợ lại.

Lạc Mộ Thâm, anh mau về với em đi!

Nói thật, tôi hơi sợ hãi. Nhưng sợ hãi như thế này, tôi vẫn không nói ra được.

Luôn cảm thấy trong lòng có gì đó vướng mắc, khó tả.

Tôi xõa tóc mái của mình xuống lấy kéo cắt đi một chút, tóc mái sẽ che những chỗ xước ở trán tôi, như thế tránh để Lạc Mộ Thâm nhìn thấy, anh ấy lại thêm lo lắng.

........

Lại nói Lạc Mộ Thâm và Cát Vân cùng Lâm Sảnh Di đang tiếp khách của công ty jk.

Lần này chủ yếu tiếp đãi ban chấp hành kỹ thuật Smith của jk, ấn tượng của Smith đối với Lâm Sảnh Di rất tốt, chỉ đích danh có Lâm Sảnh Di đi cùng, Lạc Mộ Thâm đành phải dẫn Lâm Sảnh Di đi cùng.

Trong buổi yến tiệc, Lâm Sảnh Di càng thể hiện tài ăn nói siêu việt của mình, cô ấy không những làm một phiên dịch viên tài tình xuất sắc, còn phát hiện thì ra Smith và mình khi học ở Đức cùng một thầy hướng dẫn, theo như Trung Quốc chúng tôi mà nói, đó được gọi là quan hệ sư huynh sư muội được cùng một thầy hướng dẫn, hai người càng nói chuyện càng thấy gần gũi, cùng một chuyên ngành, mảng kiến thức khiến Smith hết lời khen ngợi Lâm Sảnh Di, còn chưa đợi ăn cơm xong, Smith ngay tức khắc nói đến một dự án ở Dubai cũng giao cho Lạc Thị hoàn thành.

Lâm Sảnh Di thật sự quá xuất sắc.

Lạc Mộ Thâm khẽ nheo mắt nhìn Lâm Sảnh Di, Lâm Sảnh Di má ửng hồng do uống chút rượu, giống như bông hoa hồng e ấp kiều diễm vậy, ngôn ngữ lưu loát không vấp chỗ nào, điều này khiến Lạc Mộ Thâm không kìm được liên tưởng đến Phu nhân đầu tiên Tôn Mỹ Linh ngày xưa.

Nghe nói năm đó Tôn Mỹ Linh xuất sắc như thế, phong thái thướt tha. Bà đi diễn thuyết ở quốc hội Mỹ, vậy mà có thể giúp kháng chiến quốc dân Đảng của Trung Quốc mời được máy bay đại bác của quân đội My và các loại chi viện trang thiết bị.

Năm đó người lãnh đạo chiến tranh Donal Trump của Mỹ cũng vì nghe diễn thuyết của Tôn Mỹ Linh mà quyết định viện trợ cho Trung Quốc.

Tin rằng, Lâm Sảnh Di này nếu như cuộc sống trong thời kỳ loạn lạc, đó cũng là một người phụ nữ xuất sắc thời đó.

Đặc biệt cô ta bây giờ, không còn khóc lóc bi thảm như trước đây nữa, bộ dạng thê thảm chỉ muốn tự sát, bây giờ cô ta, thật sự có thể hình dung về sự nổi bật, phong thái tài hoa.

Lạc Mộ Thâm vẫn đang nghĩ, có lẽ Nhụy Tử nói đúng, cô ta thất bại trên tình trường, nếu như trên công việc có thể như cá gặp nước, thế thì cô ta sẽ tìm được thứ hấp dẫn cô ta, cô ta có lẽ sẽ sống lạc quan hơn.

Nếu như thật sự như thế, cô ta cũng sẽ bước ra từ đau khổ nhanh thôi, khi cô ta vui vẻ, mình và Nhụy Tử cũng sẽ nhẹ nhõm hơn.

Lạc Mộ Thâm đang nghĩ như thế, Smith cười nâng ly với Lạc Mộ Thâm: “ Ngài Lạc, tôi chúc mừng sự xuất sắc của ngài, sự xuất sắc của vợ tương lai của ngài, ngài thật sự được sự chiều chuộng của thượng đế, thượng đế đem mọi thứ cho ngài cả rồi. tôi rất ngưỡng mộ ngài.”

Lạc Mộ Thâm hơi sững một lát, anh ấy biết Smith vẫn cho rằng Lâm Sảnh Di là vợ tương lai của mình, anh ấy muốn giải thích nhưng lại nghĩ, nhiều người thế này, mình nới Lâm Sảnh Di không phải vợ của mình trước mặt bao người, điều này khiến Lâm Sảnh Di sẽ rất xấu hổ, mình không thể làm tổn thương Lâm Sảnh Di lần nữa.

Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Thâm cười nâng ly lên, lịch sự nói lời cảm ơn, anh ấy đang định đưa ly rượu long lanh đó lên môi thì một bàn tay nhỏ bé giữ lấy ly rượu của anh. Lạc Mộ Thâm liếc nhìn, thì ra là Lâm Sảnh Di.

Anh ấy hơi sững lại một chút.

Còn chưa đợi Lạc Mộ Thâm nói gì, Lâm Sảnh Di đã lên tiếng: “ Ngài Smịt, Lạc Tổng uống không ít rồi, ly này, tôi thay anh ấy uống nhé? Có được không?”

Smith không kìm được cười phá lên, ông ta cười nói: “ Cô Lâm có phải thương ngài Lạc rồi phải không? Hai người thật là tình cảm, khiến người khác quá ngưỡng mộ, là một người đàn ông mà nói, cả đời này có một người vợ thông minh trí tuệ xinh đẹp thế này còn có mong ước gì hơn chứ? Ngài Lạc, ngài biết tôi ngưỡng mộ ngài nhiều lắm không. Được, nếu như cô Lâm xót ngài Lạc, thế thì đương nhiên có thể thay ngài Lạc uống rượu rồi.”

Lạc Mộ Thâm hơi cau mày lại, anh ấy chưa bao giờ nghĩ, mình lại để Lâm Sảnh Di uống rượu thay mình, càng không ngờ, Lâm Sảnh Di lại chủ động uống rượu.

Anh ấy đang định nói gì đó, Lâm Sảnh Di mỉm cười khẽ nói bên tai của Lạc Mộ Thâm: “ Anh Mộ Thâm, em không có ý gì khác, em là muốn anh uống ít một chút, dù sao Tư Nhụy giờ đang mang thai, về nhà còn cần anh ở bên cạnh cô ấy chăm sóc, còn em, không có việc gì, em về chỉ ngủ thôi, cho nên, anh để em thay anh uống nhé.”

Cô ấy nói chân thành quan tâm như thế, Lạc Mộ Thâm thật sự không từ chối được cô ấy rồi.

Cô ấy nói cũng đúng, mình về nhà còn phải chăm sóc Nhụy Tử, vẫn nên uống ít thì hơn.

Khi Lạc Mộ Thâm vẫn đang sững sờ, Lâm Sảnh Di thuận tay cầm ly rượu trên tay Lạc Mộ Thâm, đưa ly rượu lên uống một hơi hết.

Lạc Mộ Thâm hơi đờ ra, tại vì, Lâm Sảnh Di uống trực tiếp ly rượu của mình mà không đổi sang ly khác.

Hơn nữa miệng cô ấy uống rượu, đúng chỗ mình uống rượu.

Lâm Sảnh Di uống một hơi hết ly rượu trong tay, sau đó tình cảm nhìn ly rượu chỗ môi mình vừa kề lên uống, trong ánh mắt mang đầy tình cảm sâu đậm.

Ánh mắt đó khiến Lạc Mộ Thâm cảm thấy có gì đó không thoải mái lắm, nhưng, anh ấy không biết nói thế nào, chỉ sững sờ nhìn Lâm Sảnh Di.

Lâm Sảnh Di dường như phát hiện Lạc Mộ Thâm đang nhìn mình, mặt cô ấy đỏ bừng lên, hai má vốn dĩ hơi ửng đỏ giờ càng đỏ hơn, càng hiện rõ vẻ kiều diễm của cô ấy.

“ Xin lỗi, Lạc tổng, tôi lại dùng ly của ngài, vừa nãy nhất thời quên mất không đổi ly.” Lâm Sảnh Di mỉm cười nói.

“ Không sao. Cát Vân, bảo phục vụ lấy cho tôi một chiếc ly khác.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói.

Cát Vân lập tức gọi phục vụ đổi cho Lạc Mộ Thâm một chiếc ly khác.

Lâm Sảnh Di mỉm cười nhìn Lạc Mộ Thâm, cảm giác nụ cười hơi đắng chát.

Sự bất thường giữa hai người, vậy mà Smith không phát hiện, ông ta vẫn hào hứng hỏi: “ Ngài Lạc, tôi biết ngài và cô Lâm đã đính hôn rồi, không biết bao giờ thì được tham gia hôn lễ của hai người?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui