Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ Bố,” Lạc Mộ Thâm hầm hầm nói. “ Bố, Nhụy Tử trước sau sẽ là vợ con, nếu như thật sự là bố làm, con khuyên bố đừng bao giờ làm những việc này nữa, nếu như cuối cùng cảnh sát điều tra ra, con cũng không giữ được bố, cũng đừng cho rằng làm như thế, là con có thể nghe bố, đi lấy Lâm Sảnh Di, điều này là không thể, dù cho bố làm thế nào đi nữa, con cũng chỉ nhận Nhụy Tử làm vợ của con, đứa con trong bụng cô ấy là con của con. Người khác, Lạc Mộ Thâm con không bao giờ nhận!”

Giọng nói của anh ấy kiên định như thế, đồng thời, anh ấy nắm chặt lấy tay tôi.

“ Bố, đừng sai lầm nữa, đừng dùng phương thức bỉ ổi như thế này, đây là phạm tội, bố cảm thấy những người chết thảm đó sẽ không hiện về trong giấc mơ tìm bố sao?” Lạc Mộ Thâm bực tức nói, “ Nếu như cảnh sát thật sự điều tra ra là bố làm, con không muốn nửa đời người còn lại bố phải sống trong địa ngục. Đây là cuộc sống mà bố muốn sao?”

Anh ấy căm hận nói ra những câu này, sau đó một tay ôm lấy tôi, quay người rời đi.

Tôi nghe thấy Lạc Mộ Thâm lớn tiếng chửi bới sau lưng chúng tôi: “ Phản rồi, con trai lại dám dạy dỗ bố, thật sự tức chết đi được, chính là ta làm đấy, chính là ta làm đấy, chính là ta làm đấy, mày tống tao vào ngục đi, mày đi báo cảnh sát đi, thật tức chết tao rồi. Mày thà không nhận người như tao làm bố mày thì thôi đi.”

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy toàn thân Lạc Kiến Ba tức run cầm cập, ông ta giống như trong chớp mắt già đi mấy tuổi vậy.

Tôi còn muốn quay lại nhìn, nhưng Lạc Mộ Thâm đã kéo tôi rời khỏi biệt thự đó.

Anh ấy lại để tôi ngồi vào trong xe, tôi nhìn thấy Lạc Mộ Thâm cũng thở hổn hển, mắt anh ấy nhìn về phía trước, không nói câu gì.

Tôi nghĩ một lát, đến lúc tôi lên tiếng rồi.

“ Anh Đại Thâm, anh cảm thấy việc này là do bố anh làm sao?” Tôi hỏi.

Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ khẽ nheo mắt lại, sau đó, trầm mặc một lúc, anh ấy khẽ hỏi: “ Em cảm thấy thế nào?”

“ Em cảm thấy,” Tôi nhẹ nhàng nói, “ Em cảm thấy không phải ông ấy, trực giác!”

Lạc Mộ Thâm quay đầu nhìn tôi: “ Em cảm thấy không phải ông ấy sao?”

“ Đúng thế,” Tôi trả lời, “ vừa nãy khi anh chất vấn ông ấy, em nhìn thẳng vào mắt ông ấy, em cảm thấy ông ấy cũng hơi sững sờ, dường như ông ấy không biết chuyện gì đang xảy ra vậy, hơn nữa ánh mắt đó không phải là giả. Ánh mắt một con người có thể toát lên linh hồn của người đó, em nhìn thấy từ trong mắt ông ta, cảm thấy không phải ông ta. Ông ta hoàn toàn với bộ dạng lần đầu tiên nghe thấy việc này.”

Lạc Mộ Thâm khẽ dựa vào ghế, bình thản nói: “ Nhụy Tử, cảm giác của em giống anh, không phải vì ông ấy là bố của anh mà bao che ông ấy, mà là anh cảm thấy, thật sự không phải ông ta. Nhưng mong suy nghĩ của chúng ta không sai, nguyện không phải ông ấy!”

Xem ra suy nghĩ của tôi và anh ấy giống nhau.

Nếu như thật sự không phải ông ấy, thế rốt cuộc đó là ai chứ?

Thực ra tôi và Lạc Mộ Thâm giống nhau, từ trong lòng hy vọng hung thủ gây tội ác đừng đằng sau không phải Lạc Kiến Ba, nếu như là Lạc Kiến Ba, tôi thật sự không biết phải đối diện với ông ta thế nào.

Dù sao ông ta cũng là ông nội của con tôi. Mặc dù Lạc Mộ Thâm đối tốt với tôi, nhưng tôi vẫn hy vọng Lạc Mộ Thâm có thể quý tôi, có thể thích đứa con của chúng tôi.

Tôi không hy vọng ông ta ghét tôi như thế, tiếp tục hận thù đứa con trong bụng tôi.

Nghĩ đến đây, tôi cắn nhẹ môi.

Nhìn thấy bộ dạng không vui của tôi, Lạc Mộ thâm thở dài, nắm chặt lấy tay tôi.

“ Đầu lợn, em yên tâm, anh tuyệt đối sẽ không bỏ rơi em, nếu như thật sự là ông ta làm, cùng lắm anh và bố anh không qua lại nữa, ông ấy cũng có những con trai khác, không phải thiếu mỗi mình anh.” Giọng nói Lạc Mộ Thâm kiên định nói.

Tôi dựa vào bả vai của Lạc Mộ Thâm, nhẹ nhàng nói: “ Thực ra em không hy vọng vì em, bố con anh phải thất hòa, nếu như không phải em, anh vẫn là con trai giỏi nhất của bố anh.”

Cánh tay Lạc Mộ Thâm đầy lực, giữ chặt lấy vai tôi, nghiêm túc nói: “ Đầu lợn, không phải em nghĩ đến lùi bước đấy chứ?”

Tôi ngẩng đầu lên, ngước nhìn khuôn mặt tuấn tú hào hoa của Lạc Mộ Thâm, tôi cười nói: “ Sao thế được chứ? Em vẫn là câu nói đó: Nếu như anh không rời bỏ em, cả đời này em luôn bên cạnh anh. Anh Mộ Thâm, em sẽ không rời xa anh, em chỉ là rất buồn, vì nguyên nhân của em, tạo thành sự bất hòa giữa bố con anh.”

Lạc Mộ Thâm không nói gì, chỉ ôm chặt lấy tôi.

…….

Mấy ngày này, trên mặt Lạc Mộ Thâm không biểu hiện có động tĩnh gì, nhưng anh ấy vẫn đang âm thầm điều tra, có lẽ trên thế giới không có việc gì mà Lạc Mộ Thâm không làm được.

Mặc dù người đứng đằng sau bức rèm đó rất khéo léo, nhưng vẫn lần ra manh mối.

Cả đến tên lái xe đó, bắt đầu với danh nghĩ sự cố giao thông ngoài ý muốn ra mặt bồi thường cho Châu Đình, sau đó cũng ẩn nấp đi.

Không ngờ thuộc hạ của Lạc Mộ Thâm cũng tìm ra được hắn.

Đương nhiên nếu không phải Châu Đình ra sức nhắc nhở tôi, tên lái xe này vẫn ung dung tự tại. Đáng tiếc….hắn ta đánh giá thấp Châu Đình rồi.

Châu Đình mạnh mẽ của tôi, trong tình thế bị thương nặng sắp chết như thế, còn nghe thấy điện thoại của hắn gọi cho chủ nhân, cậu ấy quan tâm đến tôi, liều mạng nhắc nhở tôi, cho nên, khiến chúng tôi chuyển sự chú ý vào người tên lái xe đó.

Lạc Mộ Thâm đương nhiên không để tên lái xe đó được yên, trừ phi hắn ta nói ra kẻ sai khiến hắn là ai.

Không thể không thừa nhận, ban đầu thằng cha đó vẫn cứng mồm, quyết tâm không khai, đáng tiếc, hắn ta không phải những sĩ tử có tiếng thời cổ đại, hắn ta có thể kiên cố mấy ngày, chứ không thể chịu được một tháng.

Lạc Mộ Thâm không để hắn ta được yên, anh ấy hành hạ giày vò cho tên lái xe đã đâm Châu Đình phải chết đi sống lại, cuối cùng hắn cũng phải nhả ra.

Khi hắn ta thừa nhận, tôi đang đi bộ với Lạc Mộ Thâm, điện thoại của anh ấy vang lên, là thuộc hạ của anh ấy gọi đến.

Tôi nghe thấy Lạc Mộ Thâm “ ah uhm” một tiếng, sau đó tắt điện thoại.

Sau đó, Lạc Mộ Thâm nhìn tôi: “ Cuối cùng cũng biết ai đứng đằng sau giở trò.”

“ Ai thế?” Tôi lập tức hỏi.

Tôi thật sự rất tò mò, người đứng đằng sau giở trò xấu xa là lão hồ ly bố của Lạc Mộ Thâm sao?

Tai tôi lập tức dỏng lên nghe.

Mắt nhìn chằm chằm vào miệng của Lạc Mộ Thâm.

“ Là……Lâm Sảnh Di.” Lạc Mộ Thâm lạnh lùng nói.

“ Cái gì?” Tôi suýt nữa ngất đi, không phải chứ? Không phải có gì sai sót chứ?

Lâm Sảnh Di dịu dàng, nói chuyện thỏ thẻ nhỏ nhẹ như một con mèo đó sao?

“ Hỏa hoạn cũng là do Lâm Sảnh Di sai người làm.” Lạc Mộ Thâm bình thản nói, “ Không thể không nói, Lâm Sảnh Di thật sự là một người lão luyện, có tiềm năng làm đặc vụ, suýt nữa điều tra không ra. Thật sự nợ Châu Đình, phải trao tặng cho cô ấy một huy chương.”

“ Lâm Sảnh Di độc ác như thế sao? Cô ta là một người con gái yếu ớt vậy mà dám làm việc tàn nhẫn bỉ ổi đó sao?” Tôi lẩm bẩm nói, trong người như có luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tôi áy náy với Lâm Sảnh Di như thế, tôi nỗ lực bù đắp tổn thương mà tôi và Lạc Mộ Thâm gây ra cho cô ta, tôi cho rằng tôi đối tốt với cô ta, cô ta sẽ vì cảm động mà buông tay Lạc Mộ Thâm, nhưng không ngờ trên bề mặt cô ta dịu dàng với tôi như thế, nhưng đằng sau lại liên tục làm những trò bỉ ổi, người phụ nữ như cô ta, lại dám thuê sát thủ phóng lửa thiêu cháy tôi, đâm chết Châu Đình để tôi không chịu nổi cú sốc mà sảy thai.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui