Những Bí Ẩn Của Lãnh Đạo Thú Tính

“ Chú út, đừng nói cho bố mẹ cháu mà.” Đóa Đóa vội nói. Tiểu nha đầu mực dù tinh quái, nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

“ Thế cháu nói cho chú biết cháu đi chơi với ai?” Lạc Mộ Tiêu chăm chú hỏi.

“ Là một bác đẹp trai. Bác ấy rất đẹp trai. Đối với cháu rất tốt.” Đóa Đóa đành phải nói.

“ Bác đẹp trai sao?” Lạc Mộ Tiêu chớp chớp mắt.

“ Đúng thế, bác ấy đưa cháu đi chơi, dẫn cháu đi lặn nước, còn tặng cho chái con trai bên trong còn có ngọc trai vàng kim rất đẹp nữa. Còn dẫn cháu đi công viên trò chơi ngồi xe qua núi và bánh xe quay, còn đi bắn cung. Thắng được trò chơi còn cho cháu một con gấu rất to.” Đóa Đóa cười nói, trong giọng nói mang theo vẻ tự hào và đắc ý.

Lạc Mộ Tiêu lập tức hiểu ra rồi, thì ra Đóa Đóa không biết mấy ngày này bác đẹp trai đưa mình đi chơi lại chính là ông nội của mình.

Nhưng có lẽ Lạc Kiến Ba bây giờ đã phát hiện Đóa Đóa là cháu gái của mình, nếu không ông ấy không cáu giận đến mức đó. Tại vì ông ấy bây giờ không biết mình có nên chấp nhận Đóa Đóa hay không?

Không chấp nhận vì quả thật quá thích Đóa Đóa, nhưng chấp nhận, ông ta lại không có cách nào đối diện được với tính kiêu ngạo của mình.

Nói thật, Lạc Mộ Tiêu thật sự rất hy vọng bố mình và anh ba chị dâu cả nhà có thể xóa bỏ hiềm khích, có thể chấp nhận Đóa Đóa đáng yêu, như thế, mới là người một nhà mà.

Tránh việc mình lét lút đi thăm Đóa Đóa giống như kẻ trộm, lén lén lút lút vậy.

Đây là việc chính đáng mà người đàng hoàng làm sao?

Nhưng, bây giờ, trong lòng bố mình nghĩ gì, anh ta vẫn không đoán chuẩn được, cho nên, anh ta không thể nói rõ ràng cho Đóa Đóa được, sợ mình làm tổn thương trái tim non nớt ngây thơ của Đóa Đóa, nghĩ đến đây, anh ta cười nói với Đóa Đóa: “ Ồ, chú út chỉ hỏi thôi, chú út là bạn thân của bác đó, chú út đang nghĩ, sau này có thể cùng với bác đó đi chới với Đóa Đóa.”

“ Thật sao?” Đóa Đóa lập tức hào hứng gần như nhảy lên.

“ Đương nhiên rồi.” Lạc Mộ Tiêu cười ôm lấy Đóa Đóa, hôn mấy cái lên khuôn mặt dễ thương đó, “ yên tâm đi, chú út nhất định sẽ cùng bác đó đi chơi với cháu.”

Đóa Đóa vui vẻ sung sướng nhảy lên.

......

Ngày hôm sau, sau khi Lạc Mộ Tiêu ngủ dậy, đứng ra cửa sổ nhìn xuống.

Nhìn thấy bố Lạc Kiến Ba của mình đang trong vườn tỉa hoa, ông ấy không ra ngoài.

Ông ấy đeo kính lão, bộ dạng rất nghiêm khắc. Đương nhiên, cũng không đến mức tức giận như thế.

Lạc Mộ Tiêu không nén được tiếng thở dài trong lòng.

Những ngày bố hẹn với Đóa Đóa, cứ nhìn ông ấy là thấy rất vui, khuôn mặt rạng rỡ, nhưng bây giờ, sắc mặt ông ấy trầm xuống, giống như già đi mấy tuổi vậy.

Lạc Mộ Tiêu nghĩ một lát, anh ta mặc áo khoác vội xuống nhà.

Đứng ở bên cạnh Lạc Kiến Ba, anh ta dè dặt lấy lòng bố của mình: “ Bố già, chào buổi sáng.”

Lạc Kiến Ba trừng mắt liếc anh ta một cái, ánh mắt lạnh lùng đó, giống như muốn giết người vậy, giọng nói của ông ta cũng lạnh không gì bằng: “ Bố già cái gì mà bố già, bố rất già sao? Cả ngày bố già bố già, bố không già thì cũng bị con gọi cho già rồi.”

Trong giọng nói đầy vẻ không vui.

Nhiệt độ trong giọng nói đó quả thật sắp xuống âm 20 độ rồi, Lạc Mộ Tiêu cảm thấy mình sắp bị đông cứng lại rồi.

Anh ấy không kìm được run rẩy cả người.

Nhưng những lời này không thể không nói.

Nghĩ đến đây, Lạc Mộ Tiêu nở nụ cười nói: “ Ôi, con không phải nói kính trọng bố sao? không phải nói rồi sao? bố con không già chút nào, còn rất trẻ trung đẹp trai nữa, có điều con muốn hỏi bố, hôm nay bố không ra ngoài chơi với người đẹp trẻ tuổi nữa à?”

Anh ta thật sự lao vào nguy hiểm và nói những lời này với bố mình, anh ta vừa nói vừa để ý chiếc kéo tỉa hoa trong tay bố mình có bay loạn trên người mình không.

Lạc Kiến Ba chắc chắn có thể làm được những việc này.

Lạc Kiến Ba trừng mắt nhìn con trai út của mình, ông ta lạnh lùng nói: “ Không đi.”

“ Vì sao thế ạ, bố con không phải rất thích người đẹp trẻ tuổi đó sao, đặc biệt thích đi chơi với người đẹp đó? Bố, con nói thật, khi bố ở cùng người đẹp trẻ tuổi đó, con cảm thấy cả người bố như trẻ ra mấy tuổi vậy.” Lạc Mộ Tiêu cười nói, có điều trong lòng vẫn lo ngay ngáy, mình không phải đang chui vào hang cọp sao?

Bố mình liệu có giết mình không?

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Lạc Kiến Ba lạnh lùng liếc nhìn Lạc Mộ Tiêu, khuôn mặt đó à, giống như trời sắp đổ mưa vậy.

Lạc Mộ Tiêu cảm thấy lông trên người mình dựng đứng hết lên rồi.

Xem ra bố mình chắc chứan biết Đóa Đóa chính là cháu gái của mình rồi, nếu không sẽ không biểu hiện như thế.

Lạc Kiến Ba đứng lên, không nói gì, đi vào trong biệt thự.

Lạc Mộ Tiêu đành phải đi theo.

Nhưng sắc mặt bố mình quả thật lạnh lùng quá.

“ Bố, chúng ta có thể đưa người đẹp đó cùng đi ăn cơm, có rất nhiều quán ăn ngon con nghĩ người đẹp đó nhất định sẽ thích.” Lạc Mộ Tiêu vội nói.

“ Không, bố sẽ không đi chơi với tiểu nha đầu đó nữa.” Lạc Kiến Ba trầm mặt nói với con trai út của mình, “ Con cũng ít mồm thôi.”

Bộ dạng của Lạc Kiến Ba cực kỳ tức giận. Ông ta phẩy tay giống như đuổi một con ruồi vậy.

Lạc Mộ Tiêu vội ngậm chặt miệng lại.

Ôi, bố mình thật sự quá ngang ngược.

Đúng lúc này, điện thoại của Lạc Kiến Ba réo lên, Lạc Kiến Ba thuận tay cầm lên, vừa nhìn, hóa ra là Đóa Đóa gọi đến. Trên mặt ông ta lập tức nở ra nụ cười vui vẻ, nhưng dường như ý thức ra gì đó, nụ cười đó vụt biến mất. Thay vào đó là vẻ phiền não.

Ông ta vứt điện thoại trên ghế sopha, nằm trên ghế tựa quý phi, mắt nhắm lại.

Thực ra, ông ta rất muốn nghe điện thoại của Đóa Đóa, nhưng..........

Thật là buồn bực chết mất.

Điện thoại lại réo lên, Lạc Mộ Tiêu nhìn điện thoại của vố mình, phát hiện vẫn là Đóa Đóa gọi đến, trong lòng anh ta cười thầm. Xem bố mình rốt cuộc có thể chịu được tình cảm chân thành của Đóa Đóa hay không?

Lạc Kiến Ba lại hầm hầm cầm điện thoại lên, ông ta nghiến răng, nặng nề ấn nút từ chối, sau đó, nghĩ một lát, ông ta tắt máy luôn.

Như thế, Đóa Đóa sẽ không gọi được đến nữa.

Lạc Mộ Tiêu sững sờ. Xem ra bố mình đúng là hạ quyết tâm vạch rõ ranh giới với cháu gái của mình rồi, làm thế nào đây?

Anh ta cau mày lại suy nghĩ.

Còn ở đầu dây bên kia, Đóa Đóa thấy lạ cầm điện thoại của mình, chẳng dễ gì mới có thời gian gọi điện cho bác đẹp trai, nhưng bác đẹp trai tại sao lại không nghe điện thoại chứ?

Thật là lạ quá đi.

Đóa Đóa dù sao chỉ là một đứa trẻ, cô bé đương nhiên không biết vấn đề lại phức tạp như thế, cô bé ssẽ không ngờ được bác đẹp trai mà mình yêu quý thực ra chính là là ông nội của mình. Càng không thể ngờ được ông nội của mình lại nỡ lòng không nghe điện thoại của mình.

Cô bé còn nghĩ rằng không biết bác đẹp trai có bị bệnh gì không?

Tại vì bị bệnh, cho nên không thể cùng mình ra ngoài chơi được.

Đóa Đóa lập tức cảm thấy căng thẳng.

Cô bé muốn đi thăm bác của mình, nhưng lại phát hiện mình vốn dĩ không biết bác đẹp trai đó sống ở đâu.

Làm thế nào đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui