Những câu chuyện của nhóm Xi Ha

CHƯƠNG 17: VẬT BẢO VỆ CỔ TAY ĐẾN MUỘN
Tôi quay người lại, rồi lao ra khỏi đám đông hỗn loạn. đi ra khỏi bãi đậu xe, như ra khỏi thế giới mà Kỷ Trung từng cho tôi, như ra khỏi tình yêu đầu khiến tôi khắc cốt ghi tâm.
Tôi lững thững trở về nhà, bước vào phòng mình, không tài nào nhịn được nữa, nằm trên giường khóc lóc thảm thiết. Tại sao anh ấy lại như vậy? Tôi vừa khóc vừa suy nghĩ.
Có lẽ tôi khóc lâu lắm, cứ khóc đến nỗi không có suy nghĩ, khóc đến không có ý thức, khóc đến tinh thần hỗn loạn. Vì thế tôi không nghe thấy có người đến nhà tôi, không nghe thấy người đó từ dưới cầu thang đi lên phòng tôi, cho đến lúc người đó ngồi bên mép giường, tôi mới giật bắn mình. Tôi cố không khóc nữa nhưng không muốn quay người qua, vì đôi mắt tôi đã sưng húp rồi.
Lúc đó, một giọng nói trầm ấm, quen thuộc cất lên bên tai tôi: “Khóc lâu như vậy chắc mệt lắm rồi?”, là giọng của Thái Hi.
Tiếp đó anh ấy kéo người tôi, muốn quay tôi lại: “Đừng trùm mền buồn rầu như vậy nữa, cậu sẽ buồn chết đi đó.” Lúc đó, tôi mới miễn cưỡng quay qua, mắt mơ hồ nhìn Thái Hi: “Sao cậu lại đến đây?”
Thái Hi ngừng một lát rồi nói: “ Cậu hỏi mình sao vẫn còn sống trở về à?”

Ý thức của tôi bỗng nhiên được phục hồi lại, tôi ngồi bật dậy, phát hiện ra nửa khuôn mặt Thái Hi sưng vù, trên trán rách một đường dài, cằm cũng sưng, mắt phải bầm tím như mắt chim. Điều làm tôi đau lòng chính là, trên mặt Thái Hi vẫn thể hiện vẻ “không có gì, không sao.”.
Lòng thắt lại, tôi muốn đưa tay sờ vết thương của anh ấy, nhưng Thái Hi ngăn lại: “Đừng đụng vào! Đau lắm.”
Tôi thở dài: “Ôi chao, Thái Hi, cậu thật là ngốc nghếch, cậu đúng là đần độn!”
Thái Hi nhìn tôi bằng con mắt sưng húp: “Ngốc? Ngốc vì cậu, đần cũng đần vì cậu!”
Ánh mắt long lanh, tôi nghe thấy giọng mình yếu đuối: “Sao lại thành thế này chứ?”. Tay Thái Hi vuốt lên má tôi. Nước mắt tôi lại chảy, anh ấy nhẹ nhàng lau nước mắt tôi. Tôi biết anh ấy muốn tôi ngừng khóc, không ngờ nước mắt tôi lại chảy nhiều hơn. Thái Hi vừa lau khô một dòng thì lại có một dòng nước mắt khác rơi xuống, cứ như thế.
… “Tại sao không phải là cậu chứ? Kỷ Trung, cậu biết mình khóc vì cậu chứ? Cậu sẽ thương mình như Thái Hi chứ?”…
Tiếng thở dài của Thái Hi kéo suy nghĩ của tôi quay trở lại: “Ôi chao, Y Nghiên. Chỉ là một câu nói linh tinh của Kỷ Trung thôi mà. Cậu đúng là con quỷ hay khóc nhè. Lúc nãy mình ngồi ở đây, đã nhìn thấy cậu vùi đầu trong chăn khóc liền hai tiếng đồng hồ rồi!”
Vừa nghe đến tên Kỷ Trung, tôi liền rùng mình. Thái Hi lập tức nhận thấy, bèn hỏi: “Cậu lạnh à?”
“Ừ, mình thấy lạnh lắm, ở đây này.” Tôi chỉ vào ngực mình. Tôi chưa nói xong, Thái Hi đã ôm chặt tôi, còn tôi giống như đứa trẻ nằm trong lòng anh ấy. Tay Thái Hi vỗ nhẹ lên lưng tôi, khiến tôi bất giác ôm chặt anh ấy, giống như người sắp chết đuối bỗng nắm được một nhành cây vậy. Tôi nói với Thái Hi: “Hứa với mình một chuyện được không? Từ nay về sau đừng nhắc đến tên Bùi Kỷ Trung trước mặt mình! Cậu ta đã mất tích hẳn khỏi thế giới của mình rồi!”
Thái Hi nhìn chằm chằm vào mắt tôi, ánh mắt anh ấy thật hiền hoà, chân thành: “Mình hứa!”, rồi khẽ nói tiếp: “Nhưng bạn cũng phải hứa với mình một chuyện, được không?”. Tôi mơ hồ hỏi: “Là chuyện gì vậy?”
Thái Hi nói với một giọng trầm ấm: “Làm bạn gái của mình nhé?”

Mắt mở to, tôi vội nói: “Thái Hi! Không được. Bây giờ mình không thể nào quên Kỷ Trung được. Cậu cũng biết người mình thích không phải là cậu mà?”. Nhất định phải nói cho rõ, dù có đau lòng cách mấy, sau khi nói xong tôi nghĩ như vậy.
Lời của tôi hình như làm cho anh ấy hơi run, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại: “Vì mình muốn chữa khỏi nước mắt của cậu.”
Mắt tôi lại ướt lên, lúng túng nói: “Mắt của mình hỏng rồi, chữa không khỏi, vì vậy đành phải chảy nước mắt, không còn cách nào khác.”
Thái Hi nắm chặt vai tôi, rất chặt, anh ấy nói: “Nhưng mình tình nguyện thử mà.” Bỗng nhiên, tôi cảm thấy một cơn co giật trong mình, vì thế tôi vùng ra khỏi lòng Thái Hi, rồi không biết phải làm sao, nói: “Tại sao không thể là anh trai chứ? Lẽ nào làm anh trai lại không được sao?”
Thái Hi vừa nghe đến hai từ “anh trai”, liền tuôn ra một tràng: “Anh trai, lại là anh trai! Anh trai không thể gần cậu không thể hôn cậu, không thể ôm cậu như thế này, không thể yêu cậu, sau này cũng không thể cưới cậu! Cho nên, vì sao mình phải làm anh trai? Cậu nói ình đi!”
Thái Hi hét lên một hồi liên tục, làm tôi cứng lưỡi. Một hồi lâu sau tôi mới nói được: “Mình không biết…”. Thái Hi thở dài, lấy hai tay tôi đan vào nhau rồi đặt lên ngực cậu ấy: “ Sau này có một ngày cậu sẽ biết! Không cần phải trả lời liền, mình cho cậu thời gian suy nghĩ, ngày mai trả lời mình được không? Hay là ngày kia? Hoặc là một ngày nào đó?”
Những lời Thái Hi nói, tôi không biết phải trả lời ra sao nữa. Tay Thái Hi chặt hơn nữa, trong mắt toát lên niềm vui mừng: “Nói vậy, Y Nghiên, cậu đồng ý suy nghĩ rồi.”. Tôi mơ hồ nhìn anh ấy: “Mình không biết. Sự cố chấp của cậu, những tình cảm tốt đẹp mà cậu dành ình , làm mình thấy hồ đồ rồi.”
Thái Hi nhìn tôi chằm chằm: “Y Nghiên, vậy mình cho cậu thời gian suy nghĩ nhé? Ba ngày sau bạn nói ình nhé. Mình hy vọng sau khi giải được phép thuật thôi miên trên người cậu, cậu sẽ phát hiện ra mình mới là chân mệnh thiên tử.” Tiếp đó, cậu ấy thở dài nhẹ rồi đẩy cửa đứng dậy đi ra.

Tiếng cửa đóng. Còn một mình tôi ngồi thẫn thờ trên giường. Trong mấy ngày nay xảy ra quá nhiều việc: Kỷ Trung bị thương nhập viện, tôi bị đụng xe, chân tướng của Thái Chân, sự thay lòng của Kỷ Trung, sự dịu dàng của Thái Hi… Những việc này liên tiếp xảy ra bao quanh lấy tôi, khiến tôi như không có cơ hội để thở. Thái Hi muốn tôi suy nghĩ ba ngày, tôi phải suy nghĩ sao đây?
Lúc đó, cửa phòng đột nhiên lại mở, mặt tôi bỗng dưng đỏ lên, trong lòng nghĩ Thái Hi này hơi quá rồi, mới đi được mấy phút, giờ lại quay trở lại rồi.
Là ba tôi, trên tay cầm vật gì đó, đi đến trước giường đưa cho tôi: “Tại Vũ gửi cho con đó. Nói là con để quên ở bãi đậu xe.”
Tôi nghi ngờ suy nghĩ, mình có đồ gì để quên ở bãi đậu xe đâu? Nhưng tôi vẫn đưa tay cầm lấy vật trong tay ba. Vừa mới nhận lấy bao đồ đó, tôi liền thấy giống như có một vật nhọn gì đó bay vào mắt mình, không dám nhìn thẳng nó. Đợi đến sau khi ba đi ra, tôi mới mở nó. Lúc xảy ra chuyện lộn xộn ở bến phà, tôi thấy trong tay Kỷ Trung cầm cái bao này, rồi lại nhớ, trên xe Tại Vũ có nói Kỷ Trung đi mua thứ gì đó, tôi nghi ngờ suy đoán: “Lẽ nào Kỷ Trung mua gì đó giùm mình?”
Nhưng lập tức phủ định ý nghĩ này. Sáng nay lúc ở bãi đậu xe, Kỷ Trung lạnh nhạt vô tình với tôi như thế, tốc độ thay lòng còn nhanh hơn cả lật một trang sách, làm sao có thể tặng tôi thứ gì chứ?
Tuy vậy, tôi vẫn mở cái bọc đó ra. Vừa nghĩ thấy đã sững sờ: bên trong là đồ chuyên dùng để bảo vệ cổ tay! Lập tức tôi ngập chìm trong cảm giác mơ hồ, tôi không hiểu cuối cùng Kỷ Trung có ý gì? Một lúc chú tâm tìm mua cho tôi cái bảo vệ cổ tay để dùng lúc đi chơi, một lúc lại làm bẽ mặt tôi trước mặt mọi người, anh ta bị làm sao vậy?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận