Ba đi cùng Lâm bán tiên được một lúc, đầu tiên là quay đầu xem xét chỗ bên tôi trước, thấy tôi đang nói chuyện phiếm với Dương Lâm, ông ấy nhanh chóng đưa một tờ giấy cho Trịnh Thu Thủy.
“Trịnh đại sư, ngài nhìn thử xem, bên trên là ngày giờ sinh của tôi, bên dưới là ngày giờ sinh của con gái tôi.
”
“Tôi với nó đều sinh trong tháng 7, ngài xem hai cái này có được không.
”
Trịnh Thu Thủy nhận lấy nói: “Vừa rồi anh Triệu còn nói biện pháp này là táng tận lương tâm…”
Ba thật thà chất phác cười nói: “Người ta thì không được, nhưng tôi thì có thể.
”
“Năm nay tôi đã 36, Giai Di mới 14, nếu mà có thể, họ Triệu tôi tính ra đã thêm được 22 năm cuộc đời rồi.
”
“Cuộc trao đổi này tính thế nào cũng thấy lời.
”
Trịnh Thu Thủy nhấp miệng, nghiêm túc nhìn một cái: “Tuy đều sinh vào tháng 7, nhưng ngày giờ sinh của anh Triệu với Giai Di vẫn tương xung.
”
Nhìn thấy vẻ mặt thất vọng của ba, Trịnh Thu Thủy an ủi: “Xe đến chân núi ắt có đường đi, phương pháp đoạt mệnh đoạt thế chiếm khí chỉ là hạ của hạ sách mà thôi, hiện tại Giai Di chưa đến mức đó.
”
“Anh Triệu không cần phải ủ rũ quá độ, người tài trong thiên hạ nhiều đến đếm không xuể, chuyện mà Trịnh Thu Thủy em không giải quyết được, không đại biểu rằng thiên hạ sẽ không còn ai có thể giải quyết.
”
Nghe thấy lời này, biểu tình của ba mới khá lên một ít.
!
Trịnh Thu Thủy đề nghị về nhà tôi xem thử, sau khi vào nhà, đi một vòng.
Cuối cùng ánh mắt dừng lại trên cổ của mẹ.
Trên cổ của mẹ vẫn còn dấu tay màu đen.
Dấu tay đó ba mẹ không nhìn thấy, chỉ có tôi thấy thôi.
Nhớ đến sáng nay, dấu tay kia không có rõ như vậy.
Trịnh Thu Thủy vươn đầu ngón tay về hướng cổ của mẹ: “Chị dâu, phiền chị ngửa đầu một chút.
”
Mẹ nghe theo lời Trịnh Thu Thủy, ngước đầu lên.
Ông ấy giơ hai ngón tay sờ sờ lên cổ của mẹ một chốc, ngay sau đó móc một lá bùa ra, kẹp giữa hai ngón tay.
Sau đó đặt lá bùa đó vào một chén nước trong.
Chén nước vốn đang trong thấy đáy, nháy mắt dần trở nên vẩn đục.
Đột nhiên tôi nhìn thấy một luồng khí đen từ chén bay lên, trong luồng khí đó còn có cả mùi bùn đất, liền chỉ vào chén nói: “Khí gì mà đen quá.
”
“Hửm?” Trịnh Thu Thủy kinh ngạc nhìn tôi một cái: “Giai Di, con có thể nhìn thấy khí bẩn sao?”
“Thấy được.
”
“Kỳ quái, kỳ quái.
” Trịnh Thu Thủy khẽ cau mày.
Ông ấy đi về phía tôi, bảo tôi vươn tay ra.
Trịnh Thu Thủy nắm lấy cổ tay đang giơ ra của tôi, tiếp tục bảo lè lưỡi ra.
Tôi làm theo lời của Trịnh Thu Thủy, ba phút trôi qua, Trịnh Thu Thủy mới bừng tỉnh đại ngộ.
“Thì ra là thế, trước đây tôi còn nghi ngờ, rõ ràng bùa tăng dương tốt hơn bùa che thân, vì cái gì sư huynh lại chọn bùa che thân.
”
“Thì ra… Giai Di trời sinh là người có mắt âm dương.
”
“Anh Triệu, hồi nhỏ trên người Giai Di có bao giờ phát sinh ra chuyện gì dị thường không.
”
Ba nghĩ nghĩ: “Chuyện dị thường?”
“Con gái hồi nhỏ từng ăn pháo, ăn phân.
Mấy cái đó có tính là chuyện dị thường không?”