“Hả! Lộ Lộ đã mất?”
Tôi bị doạ đến ngây người, dù trong tay rơi xuống đất.
Rõ ràng tôi mới cùng Lộ Lộ về chung, còn vừa nói vừa cười với nhau.
Sao có thể mất được.
“Nghỉ hè năm đầu, con bé đã ngoài ý muốn qua đời rồi.
”
“Do mẹ gặp được chị dâu của nó, nghe chị dâu nó nói.
”
Tôi lập tức không biết nói gì nữa, hôm nay là lần gặp lại đầu tiên của cả hai sau sáu năm học tiểu học, không ngờ người đã âm dương cách biệt.
Nhớ lại gương mặt của Lộ Lộ, bây giờ mới muộn màng nhận ra sắc mặt của cậu ấy lúc đó thật sự rất trắng.
Lại nhớ đến cậu ấy nói về nhà, thì ra là quay trở về mộ nhà.
“Này, con mau kể cho mẹ toàn bộ câu chuyện đi.
” Mẹ tôi cũng bị dọa sợ rồi, vội vàng leo kéo tay tôi.
Tôi không giấu gì cả, kể ra toàn bộ sự tình.
Lúc nói đến đoạn nhìn thấy một căn nhà hai tầng kiểu phương tây, mẹ rõ ràng hoảng sợ.
Căn nhà hai tầng kiểu phương tây đó rõ ràng chính là nhà giấy dùng để thiêu cho người chết.
Một bộ nhà lầu bằng giấy có giá 199 đồng, ngoài ra còn mua cả một bộ xe giấy, tiêu gần 300 đồng.
“Con gái, bùa che thân Lâm bán tiên cho con có mang theo không?” Mẹ hỏi.
Tôi sờ sờ cổ: “Mẹ, ở đây!”
“Mau đưa cho mẹ xem.
” Mẹ thúc giục.
Tôi lấy ra bùa che thân trên cổ xuống, giao đến tay mẹ.
Mẹ nhìn lướt qua lá bùa một vòng, bị dọa đến khóe mắt giật liên tục.
Nếu không có lá bùa che thân này, gần như chắc chắn tôi đã bị đưa đi rồi.
Thấy mẹ sững sờ, tôi hỏi: “Mẹ, bùa che thân thế nào rồi?”
Mẹ cười cười: “Không sao, con giữ bùa che thân kỹ chút.
”
“Ba con đâu?”
“Ba đang uống rượu nói chuyện phiếm với người ta.
”
“Bài tập đã làm xong chưa?”
Tôi lắc lắc đầu: “Còn một chút nữa ạ.
”
Thật ra tôi đang nói dối mẹ, từ lúc nghỉ hè đến bây giờ, tôi chưa làm bài tập được một chữ, còn mấy ngày nghỉ hè cuối cùng, không gượng nổi hứng viết bài.
“Quay lại làm bài tập đi.
”
Tôi còn muốn nói chuyện tiếp, nhưng nhìn bộ dáng chau mày của mẹ, lại không mở miệng nữa.
Vừa trở vào phòng ngồi xuống, bà nội đã đến phòng tìm tôi.
Bà nội ngồi bên cạnh, vỗ vỗ bả vai tôi: “Cháu ngoan đừng có sợ, có bà nội con ở đây, nếu cô ta thật sự dám đến, nội con có chết cũng phải hóa thành quỷ để đấu một trận với nó.
”
Lòng tôi cảm động, cười hì hì trấn an bà: “Bà nội không cần lo cho con đâu, Lâm bán tiên đã từng tính mệnh cho con rồi, nói con có thể sống đến ít nhất 80 tuổi lận.
”
Đó là tôi nói dối bà nội thôi, Lâm bán tiên vốn chưa từng nói như vậy.
Bà nội vừa nghe, trái tim vốn đang treo lơ lửng cũng dần thả lỏng.
(trái tim treo lơ lửng = nguyên văn 懸著的心 = chỉ trạng thái lo lắng, căng thẳng.
)
Còn định nói chuyện với bà nội thêm mấy câu, lời nói còn chưa ra khỏi miệng, tiếng mẹ gọi điện thoại bên ngoài bỗng truyền đến.
“Ông cái tên đáng chém ngàn đao này, con gái ông sắp xảy ra chuyện rồi, mau quay về nhà!”
Bà nội nghe thấy, xoa đầu tôi rồi đi ra ngoài.
Lúc này tôi nào còn tâm tình làm bài tập nữa, thừa dịp bà nội ra ngoài, trộm mở hé cánh cửa.
Bà nội tôi hùng hổ đi tới, xụ mặt nói với mẹ: “Sao con có thể nói chuyện với nó như vậy.
”
Mẹ tôi ý thức được vừa rồi nói chuyện hơi vội, khó tránh khỏi khó nghe.
Vừa định giải thích, nội tôi đã lấy đi điện thoại.
“Giai Di gặp quỷ rồi! Tên quỷ mày đang ở đâu còn không mau về nhà, Giai Di nếu là gặp chuyện gì không may, lão nương lấy lỗ tai mày.
”
“Còn dám ở bên ngoài uống nước đái ngựa, uống thêm mấy hớp nước đái thì có thể trường sinh bất lão phải không?!!”
Trong ánh mắt kinh ngạc của mẹ tôi, bà nội đưa điện thoại trả về cho mẹ.
“Con nói chuyện hiền quá, nói chuyện với cái thằng tới quỷ cũng muốn đánh này phải hung dữ lên.
”
Bà nội tôi trước kia là gái Tứ Xuyên, lúc hung dữ lên đanh đá thật sự.
(ở Trung Quốc nghe gái Tứ Xuyên như ở Việt Nam nghe danh gái Hải Phòng vậy.
)
“Dạ con biết rồi, để con đi nấu chút trà gừng, chờ lão Triệu về nhà có cái dã rượu.
”
Nhìn bộ dáng tức giận của bà nội và mẹ, trong lòng thầm đồng cảm với ba, sớm biết như vậy tôi đã không mách ba uống rượu.
Từ nhà Lâm bán tiên đến nhà tôi, ít nhất phải ba bốn mươi phút.