Tôi quen một người bạn trên mạng có nick name là Thịt ba chỉ. Tôichỉ biết Thịt ba chỉ là con trai, hơn tôi 3 tuổi vì chúng tôi đã hứa với nhau sẽ không hỏi những chuyện liên quan khác. Ban đầu tôi và anh ấy nói chuyện với nhau khi cần lời khuyên từ đối phương, dần dà lại chia sẻ nhiều thứ hơn về cuộc sống. Nhưng tuyệt nhiên chưa một lần nào nhắc đến chuyện gặp mặt.
Thịt ba chỉ rất am hiểu về u não và câm bẩm sinh. Tôi nghĩ có lẽ anh ấy là bác sĩ. Thịt ba chỉ không online thường xuyên, vài ba ngàytôi mới thấy anh ấy xuất hiện một lần. Cũng phải, nếu anh ấy là bác sĩ, hẳn là không có nhiều thời gian rảnh rỗi.
Một ngày tháng 9, Thịt ba chỉ gửi cho tôi bức ảnh của một cô gái. Đến trẻ con cũng có thể nhận ra đó là một tấm ảnh chụp trộm. Tôi gửi icon mặt cười gian xảo cho anh ấy rồi bảo: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn chụp trộm người ta chứ, dũng cảm tiến đến làm quen đi”. Anh ấy không nói gì, chỉ gửi lại icon mặt cười rồi offline.
Ba ngày sau Thịt ba chỉ nhắn tin cho tôi. Anh ấy bảo cô gái ấy là một người rất vui vẻ và hoạt bát. Tôi đáp: “Chúc mừng anh sa vào lưới tình”. Anh ấy cũng lại chỉ nhắn một icon mặt cười rồi biến mất.
Lần này Thịt ba chỉ biết mất hẳn 3 tháng. Tôi cũng gửi vài tin nhắn cho anh ấy nhưng chúng luôn nằm trong tình trạng chưa được xem. Buổi tối hôm ấy, khi tôi vừa định đi ngủ thì nhận được tin nhắn củaThịt ba chỉ: “Xin lỗi em, anh bận quá nên không online được”. Tôi gửi lại icon mặt giận dữ: “Em còn tưởng anh có bồ quên bạn rồi đấy!”. Anh ấy nhắn lại 10 icon mặt khóc. Tôi hỏi tình hình yêu đương củaanh ấy, anh ấy lại hỏi ngược lại tôi: “Con gái các em thường thích được nhận quà gì vào ngày sinh nhật?”. Tôi bảo: “Mỗi người một sở thích nhưng em thích quà handmade, món quà dùng cả tâm huyết và tình cảm của mình để làm ra mới là món quà đáng quý nhất”.
Một tuần sau, Thịt ba chỉ nhắn tin hỏi địa chỉ nhà và số điện thoạicủa tôi, anh ấy bảo muốn gửi cho tôi một món đồ. Hai ngày sau, bưu phẩm được gửi đến. Đó là một bức thư tay.
“Chào cỏ, anh là Thịt ba chỉ đây!
Anh chưa bao giờ nói với em là anh ở đâu, làm nghề gì phải không? Có lẽ em nghĩ anh là bác sĩ, thậm chí có lần em còn vô tình hỏi anh về công việc ở bệnh viện nữa. Quả thực ở viện rất vất vả. Hàng ngày anh phải chống chọi với cơn đau từ bệnh u não trong khi không thể thốt lên lời nào vì câm bẩm sinh. Anh không dám gặp em, cũng chẳng có cơ hội để gặp em, nhưng anh nghĩ em chắc chắn là một cô gái xinh đẹp và tốt bụng.
Em vẫn nhớ người anh thích chứ? Cô ấy bị hỏng giác mạc sau một vụ tai nạn ô tô. Anh không thể nói chuyện với cô ấy, cô ấy cũng không thể nhìn thấy anh. Anh chỉ có thể lẳng lặng nghe cô ấy hát, nghe cô ấy trò chuyện với mọi người. Cô ấy là người khiến anh khao khát được sống hơn bao giờ hết, cũng lại là người khiến anh muốn mình chết đi hơn bao giờ hết. Em biết không, giác mạc của anh phù hợp với cô ấy. Chỉ khi anh chết, cô ấy mới có thể bắt đầu một cuộc sống mới; chỉ khi anh chết, anh mới được cùng cô ấy ngắm nhìn mọi điều tuyệt đẹp trên thế gian này. Anh không còn nhiều thời gian nữa nhưng thực sự, anh chưa bao giờ nghĩ mình sẽ hạnh phúc đón nhận cái chết đến như vậy.
Cỏ à, ngày em nhận được bức thư này là ngày anh không còn trên đời nữa, cũng là ngày cô ấy được phẫu thuật ghép giác mạc. Nếu có kiếp sau, anh mong chúng ta vẫn sẽ mãi là bạn. Ở kiếp sau ấy, anh sẽ đường đường chính chính nắm tay cô ấy đến gặp em. Cảm ơn em vì đã lắng nghe mọi chuyện của anh.
Vĩnh biệt!”
Khi ấy, tôi đã khóc không ngừng lại được. Thịt ba chỉ đi rồi, anh ấy đã vĩnh viễn offline. Tôi mở lại tấm hình anh ấy gửi cho tôi, trong hình cô gái ấy đang cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết – một đôi mắt thật đẹp. Tôi gửi tin nhắn cuối cùng cho Thịt ba chỉ: “Món quàcủa anh thật tuyệt vời.”