Chương có nội dung bằng hình ảnh
2.
Kỷ Thính Từ là một minh tinh.
Hoặc có thể nói là một diễn viên.
Cậu lớn lên có ngoại hình vô cùng xinh đẹp, đôi mắt sáng ngời trong sạch, lông mi tinh tế mềm mượt lại ẩm ướt, màu môi rất nhạt, xương mày và sống mũi cao gầy, mài giũa gương mặt thành hình dáng vô cùng thâm thúy.
Bề ngoài đã rất xuất sắc, lại thêm xuất thân ngay thẳng, xuất đạo được hai năm, đã để lại vài nhân vật kinh điển.
Cậu là diễn viên xuất sắc, nhưng không đủ tư cách là nghệ sĩ.
Kỷ Thính Từ thích lướt Weibo, cũng thích ở trên Weibo chuyển tiếp mấy tin tức xin giúp đỡ.
Bởi vì tin tức hỗn tạp, khó tránh có tin giả, Kỷ Thính Từ bị bôi đen treo trên hot search suốt hai ngày.
Vì cậu ngôi sao sáng, công ty của Kỷ Thính Từ bỏ ra số tiền lớn đào tôi đến đây, để tôi làm người đại diện của cậu ấy.
Lần đầu tiên gặp mặt tôi, thiếu niên theo lời đồn sạch sẽ trong sáng lập tức nhăn mày lại, nhưng vẫn lễ phép chào một tiếng: “Chị Khương Dục, chào chị.”
Tôi đưa tay ra, cùng bắt tay với cậu ấy.
Thật ra cậu còn chưa tốt nghiệp, tuổi còn chưa đến hai mươi tuổi, gia đình vốn không được coi là giàu có phú quý, nhưng vô cùng hạnh phúc.
Một đường thuận buồm xuôi gió mà lớn lên, chưa từng gặp được dáng vẻ âm u.
Cho nên mới có ánh mắt ngây thơ lại chân thành như vậy.
Ngón tay thon dài ấm áp của thiếu niên cọ qua mu bàn tay của tôi, nhẹ nhàng ngừng một chút, vành tai hơi đỏ lên.
Tôi giống như không có việc gì thu lại tay, sau khi đơn giản tự giới thiệu, thì bắt đầu sắp xếp công việc cho cậu.
Vào ngày thứ ba tôi trở thành người đại diện cho Kỷ Thính Từ, cậu lại ở trên Weibo chuyển tiếp một tin nhắn gợi ý linh tinh.
Ông chủ La Phong gọi tôi đến, để tôi nhanh chóng giải quyết vấn đề.
Tôi bình tĩnh nói: “Ngài yên tâm, tôi có biện pháp.”
Biện pháp của tôi, chính là ở hiện thực, dứt khoát lừa Kỷ Thính Từ một trận.
Mở ra hiện thực tàn khốc cho cậu xem, để cậu biết lòng người hiểm ác như thế nào.
Phương pháp này có tác dụng.
Cậu ấy thật sự đã biết lòng người hiểm ác, lại quay ra ghét tôi.
Trước lúc đi, cuối cùng Kỷ Thính Từ quay lại liếc nhìn tôi một cái.
Cái liếc mắt này mang theo chút ái muội muốn nói lại thôi, như có ánh sáng lóe lên.
Lòng tôi rất bình tinh, cậu ấy tính từng bước quyến rũ tôi, để tôi thích cậu ấy, sau đó lại vứt bỏ tôi, nói với tôi, tất cả những thứ đó đều chỉ là một âm mưu.
Cậu ấy muốn trả thù tôi, giống như tôi đối xử với cậu ấy vậy.
Sáng hôm sau, tôi lái xe đến đón Kỷ Thính Từ.
Sau khi lên xe, cậu bỗng nhiên nhét một cái sandwich và một túi sữa bò vào tay tôi, nhẹ giọng nói:
“Chị Khương Dục đến đón em sớm như vậy, chắc vẫn chưa ăn sáng đúng không?”
Dừng một chút, lại nói: “Chị yên tâm, em biết chị vì tương lai của em, em sẽ không gây thêm phiền phức cho chị đâu.”
Thiếu niên cố gắng khiến giọng nói của bản thân trở nên chân thành tha thiết lại thâm tình, nhưng âm cuối hơi run lại bán đứng cậu.
Khi không có màn ảnh hay kịch bản, kỹ thuật diễn xuất của cậu dù sao vẫn hơi kém.
Tôi cười nhận lấy bữa sáng trong tay cậu ấy, đầu ngón tay vô tình khẽ vuốt vào lòng bàn tay của cậu.
Kỷ Thính Từ giống như bị nhột thu tay lại, gương mặt nổi lên chút màu hồng nhạt.
Có lẽ vừa đúng lúc, hôm nay tôi mặc chính là một chiếc váy đen nhỏ.
Kỷ Thính Từ luôn thích màu nhạt, thế nên cũng thường xuyên mặc áo đen, màu sắc rõ ràng, ngược lại mặc vào người càng thêm xinh đẹp.
Cậu kéo cửa xe ra, muốn đi xuống, được nửa đường lại quay đầu nhìn tôi: “Chị Khương Dục, váy hôm nay rất đẹp.”
Đôi mắt sáng lấp lánh, giống như một lời khen hết sức chân thành.
Tôi nở nụ cười, cố ý đè thấp giọng nói, tràn ngập mùi vị quyến rũ: “Cũng rất xứng đôi, có phải không?”
Kỷ Thính Từ há miệng thở dốc, giống như không biết nói cái gì, cuối cùng đỏ mặt vội vã rời đi.
Tôi xách theo túi, sắc mặt như bình thường đi theo.
Công tác ngày hôm nay của cậu, là một buổi ghi hình thường xuyên.
Trong đó có một cảnh, là bắt chước giống trạng thái thi nhân đang đọc thơ, biểu hiện kỹ thuật diễn của khách quý.
Không biết có phải tình cờ hay không, cảnh đầu của Kỷ Thính Từ, vừa lúc có đoạn
“Chị ơi, tối nay em không quan tâm người khác, em chỉ nghĩ đến chị thôi.”
Khi đọc đến câu cuối cùng, cậu ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua ánh đèn trong hiện trường, nhìn xuyên qua mọi ánh nhìn chăm chú, dùng trên mặt của tôi.
Một đôi mắt trong trẻo sáng ngời lại sâu thẳm.
Tuổi trẻ, ngây thơ, lại nóng bỏng.
Có lẽ là do hành động thường ngày của chức nghiệp.
Lúc có màn ảnh, kỹ thuật diễn xuất của cậu luôn rất tốt.
Tôi nhếch khóe môi, nở nụ cười xán lạn.
Kết thúc tiết mục, đã là chạng vạng.
Đạo diễn tổ chức bữa tiệc, trong bữa tiệc, Kỷ Thính Từ uống hơn hai ly rượu, có chút say.
Lúc đi ra ngoài, gần như treo nửa người trên người tôi.
Tuy rằng cậu cao, nhưng vẫn là dáng người của thiếu niên, bởi vậy cũng không tính là nặng.
Chỉ là tóc xù xù trên đỉnh đầu thỉnh thoảng cọ vào làn da ở cổ của tôi, hô hấp nặng nhọc khó tránh có chút khí nóng kích động.
Trợ lý nhỏ vẫn là thực tập sinh, thấy vậy muốn đến hỗ trợ, lại bị tôi lắc đầu từ chối:
“Không cần, em lấy đồ ra xong, thì nhanh lấy xe đến đây trước.”
Tôi đỡ Kỷ Thính Từ, cùng nhau ngã ngồi ở ghế sau của xe.
Cậu dựa vào đầu vai của tôi, nhỏ giọng gọi một câu: “Chị Khương Dục.”
Trong giọng nói còn mang theo chút men say mất tiếng.
“Cậu uống say rồi, dựa vào đây nghỉ ngơi chút đi.”
Tôi đưa tay giữ lấy cánh tay của cậu, một đường nhẹ nhàng đỡ xuống, cầm lấy ngón tay của cậu.
Kỷ Thính Từ hơi cứng đờ, hầu kết lên xuống lăn hai cái.
Cuối cùng vẫn không rút ra.
Xe chạy đến dưới nhà cậu thì dừng lại, tôi dặn dò trợ lý nhỏ ở dưới nhà chờ tôi, sau đó đỡ Kỷ Thính Từ lên.
Chỗ cửa ra vào màu đen tuyền, tôi còn đang sờ công tắc đèn, tay bỗng nhiên bị Kỷ Thính Từ nắm chặt.
“Chị Khương Dục.”
Có lẽ do không khí của màn đêm, giọng nói của cậu nghe lại có chút trầm đục.
Tôi tạm ngừng một lát, nhón chân, dựa theo ánh trăng mỏng manh đến gần bên tai cậu, môi giống như sắp chạm vào vành tai.
Không gian lan tràn cảm giác say, không khí càng thêm ái muội.
“Lúc nãy ghi hình, không phải gọi rất tốt sao?”
Tôi thong thả ung dung nói, ngón tay khẽ đẩy vạt áo của cậu ra: “Gọi chị.”
“…”
Tôi chậm rãi sờ vuốt ngực cậu: “Ngoan một chút, chị sẽ làm em sung sướng.”
Kỷ Thính Từ chuyện động thân dưới, sau lưng đúng lúc động vào chốt mở đèn.
Một ánh đèn lớn chiếu đến, lập tức không che giấu được chỗ nào.
Cậu có chút xấu hổ chôn mặt ở bả vai của tôi, sau khi kịch liệt thở dốc hai cái, cuối cùng đuôi mắt đỏ lên gọi: “Chị ơi.”
Tờ giấy trắng bị tôi điểm một nét màu sắc.
3.
Sau khi tôi dẫm lên giày cao gót rời khỏi cửa khu chung cư của Kỷ Thính Từ, trong tay vẫn nắm chặt khăn ướt dùng để lau tay sát trùng tiêu độc.
Gió đêm hơi lạnh, khi thổi đến, tay tôi hơi co rúm lại, vội vàng chui vào trong xe.
Trợ lý nhỏ còn ở phía trước tòa nhà đợi tôi, ngoan ngoãn nói: “Chị Khương Dục, chị vất vả rồi.”
Vất vả?
Tôi cười cười, chỉ nói: “Thật sự.”
Vừa rồi ở trên đó, ép Kỷ Thính Từ ở bên tai gọi tôi là chị, thực sự tốn một phần công sức, nhưng không vất vả.
Tôi dựa lưng vào ghế, khép mắt lại, nhớ đến từng chi tiết từng cái chớp mắt.
Kỷ Thính Từ hồng mắt, rõ ràng chán ghét tôi như vậy, rồi lại không kiềm chế được mà động tình.
“Chị ơi.”
Giọng nói triền miên ấm ức, trong sự trầm thấp còn thêm một lớp sắc dục.
Đối lập với dáng vẻ ngây thơ lại nồng nhiệt của ban ngày, khiến người khác không nhịn được bị quyến rũ, sa vào lại trầm luân.
Tâm trạng tôi vẫn luôn tốt cho đến khi nhận được điện thoại của Hoắc Xuyên.
Tôi vừa đến nhà, anh ta đã gọi điện thoại đến.
Tôi dừng lại một chút, trong mắt biến mất hoàn toàn gợn sóng, mặt không biểu cảm nhận máy:
“Anh thật đúng giờ, không phải có đồ theo dõi trong nhà của tôi chứ?”
Hoắc Xuyên là ông chủ trước kia của tôi.
Tuổi trẻ đầy hứa hẹn, đẹp trai lắm tiền, người đẹp bên cạnh đến đến đi đi, chưa từng đứt đoạn.
Anh ta cười nhẹ hai tiếng, giọng điệu dịu dàng như cũ: “Anh nào dám chứ? Khương Dục, đã đổi công ty mới rồi, cảm giác như thế nào?”
Tôi lười biếng nói: “Ông chủ hào phóng, nghệ sĩ nghe lời, cuộc sống mỗi ngày rất tốt——Hoắc Xuyên, thoải mái hơn so với chỗ đó của anh.”
Anh ta đột nhiên im lặng.
Trong không khí yên tĩnh chuyển động tiếng hít thở của hai người.
Một lát sau, Hoắc Xuyên bỗng nhiên cười khổ: “Khương Dục, anh sắp đính hôn.”
“Chúc mừng.” Tôi hơi ngừng một chút, vẫn khiến giọng nói mềm mại hơn một chút: “Hoắc Xuyên, chúng ta đã cắt đứt được hai năm rồi,——đã thật sự cắt đứt rồi.”
Cúp điện thoại, tôi tiện tay ném điện thoại lên bàn, đứng dậy đến phòng sách.
Trên tường màu xanh bạc màu dám một tấm poster lớn, người trong poster có biểu cảm vô tội, một đôi mắt như sao trời nhìn tôi.
Đôi mắt này trong sáng như vậy, cho dù chỉ ở trong ảnh, cũng giống như có thể chiếu rõ ra linh hồn trần trụi khổ sở của tôi.
Tôi vô cùng mong muốn kéo cậu vào trong thế giới của tôi, nhiễm lên màu sắc khác, khiến cậu cuối cùng không thể rời khỏi tôi.
Tôi vươn ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của người trong poster, sau đó dán môi lên.
Một giấc mơ giống như hôn nhau.
Buổi tối hôm nay, tôi ngủ không ngon.
Trong mơ cảnh của quá khứ và tương lai đan cheo vào nhau, mà tôi bị nhốt trong đó, bị dòng cảm xúc tra tấn đến mức bừng tỉnh.
Không qua mấy ngày, bộ phim mới khởi động máy.
Trợ lý nhỏ trong kỳ thực tập, hôm nay còn có khoa, không thể đến, tôi tự mình lái xe đến đón Kỷ Thính Từ.
Cậu đeo khẩu trang đội mũ lên xe, ánh mắt nhìn đến mặt tôi thì vội vàng dời đi, vành tai hơi đỏ lên.
Tôi suy ngẫm cười, đưa đồ ăn trong tay cho cậu: “Uống cà phê đi, mặt cậu có hơi sưng.”
Cậu lên tiếng, nhận lấy cà phê, kéo khẩu trang xuống, tôi mới phát hiện miệng vết thương trên môi cậu đã kết một lớp vảy mỏng.
Đây là do tối qua tôi cắn ra.
Tay của tôi đặt trên bánh lái, thú vị nhìn cậu uống.
Cậu lớn lên rất đẹp, một đôi mắt ướt át như mắt cún, ngây thơ lại đơn thuần, khi hầu kết lăn lộn lên xuống, lại mang theo một chút mùi vị tuyệt đẹp sắc dục.
Kỷ Thính Từ uống xong ly cà phê ấm, đắng đến nhíu mày, còn cố gắng tán tỉnh tôi:
“Chị Khương Dục thật cẩn thận, còn mang cà phê cho em.”
Ngón tay trên bánh lái khẽ gõ, tôi cười nói: “Đương nhiên, cậu chính là nghệ sĩ của tôi mà.”
Trong lòng lại có giọng nói, gọi tên của cậu.
Kỷ Thính Từ.
Em không phải nghệ sĩ của tôi, là con mồi của tôi.
Tôi biết rõ không thể ép bức Kỷ Thính Từ quá chặt, bởi vậy quay đầu lái xe, không nhắc đến đêm hoang đường đó.
Kết quả cậu lại chủ động hỏi, chỉ là lời nói có chút uyển chuyển, giống như rất xấu hổ: “Chị Khương Dục, đêm đó chúng ta…”
“Đêm đó?” Tôi cười: “Kỷ Thính Từ, tôi uống say, cậu cũng say, không thể coi là thật——cậu từng có bạn gái à?”
Cậu ngoan ngoãn lắc đầu.
Tôi ngừng một chút: “Nhưng tôi từng có bạn trai.”
Từ trên kinh chiếu hậu, tôi nhìn thấy rõ ràng, trong mắt Kỷ Thính Từ hiện lên một chút đen tối không rõ cảm xúc.
Tôi đưa cậu đến phim trường, kết quả vừa xuống xe, một chiếc xe quen thuộc khác đã ngừng ở phía trước chúng tôi.
Cửa xe mở ra, Hoắc Xuyên giúp một cô gái mặc váy đỏ xuống xe, nhìn đến chỗ tôi thì giật mình.
Tôi đảo mắt liếc nhìn đến người bên cạnh anh ta một cái, hiểu rõ cười rộ lên.
Cô gái đó tên là Tùng Vi, phú nhị đại khó có được của giới giải trí, gia thế xa xỉ, từ lúc xuất đạo đã thuận buồm xuôi gió, vô cùng xứng đôi với Hoắc Xuyên.
Nghĩ đến đây, ngày đó trong điện thoại anh ta từng nhắc đến vị hôn thê.
Tôi đón lấy ánh mắt nhìn qua của Hoắc Xuyên, rất bình tĩnh chào hỏi về phía anh ta và Tùng Vi: “Ngài Hoắc, cô Tùng.”
Hoắc Xuyên nhìn chằm chằm tôi: “Khương Dục, em…”
Lời anh ta vẫn chưa nói xong, tay của tôi bỗng nhiên rơi vào một lòng bàn tay ấm áp.
Ngón tay thon dài mềm mại, khớp xương rõ ràng, khi nắm tay tôi, còn mang theo một chút run rẩy.
Là Kỷ Thính Từ.
Cậu lễ phép gật đầu với người trước mặt, sau đó quay đầu nói với tôi: “Chị à, chúng ta vào thôi, đạo diễn phải chờ sẽ nóng nảy.”
Đây là lần đầu tiên của cậu, làm trò trước mặt người ngoại gọi tôi là chị.
Tôi im lặng nhếch khóe môi, ngoan ngoãn đi theo cậu rời đi.
Trên đường, Kỷ Thính Từ hỏi tôi: “Chị, người đó là ai?”
Giọng điệu không thể coi là vui vẻ.
Tôi hơi mỉm cười: “Là ông chủ trước kia của tôi, cũng là bạn trai cũ.”
Kỷ Thính Từ nắm tay tôi chặt hơn.
“Nhưng bây giờ, chị là đến đưa em đi.” Cậu nhỏ giọng nói.
Đến phim trường, chúng tôi mới biết được, bởi vì trong nhà Tùng Vi có đầu tư thêm cho bộ phim, cho nên cô ta bỗng nhiên thành cô gái nhà giàu, đẩy nữ chính ban đầu thành nữ phụ.
Tuy rằng đối phương không phục, nhưng cũng không thể làm gì.
Quy tắc trong vòng này chính là như vậy, có tiền, có địa vị, thì tất cả đều có ý nghĩa.
Kỷ Thính Từ đã ở chỗ hỗn loạn này được hai năm, lại không bị ô nhiễm, thật là đáng quý.
Sau khi hóa trang và tạo hình xong, chính thức khởi động máy.
Tôi ngồi ở cạnh sân, ánh mắt nhìn theo Kỷ Thính Từ không rời, bỗng nhiên Hoắc Xuyên đi đến, ngồi bên cạnh tôi.
“Khương Dục.” Biểu cảm của anh ta phức tạp nhìn tôi: “Đó là nghệ sĩ của em.”
Người đại diện không thể nhúng chàm nghệ sĩ dưới tay, đây là quy củ trong vòng mọi người đều hiểu mà không nói ra.
Nhưng tôi không thèm để ý.
Tôi quay đầu, cười nhìn về phía Hoắc Xuyên: “Lúc nào thì anh thấy tôi phá hỏng quy tắc chứ?”
Động tác của anh ta cứng đờ một chút, bất đắc dĩ nói: “Ngược lại rất rõ.”
Ngay từ đầu, khi Hoắc Xuyên ký kết với tôi, cũng không muốn để tôi làm người đại diện.
Bởi vì tôi có gương mặt xinh đẹp xuất sắc, anh ta muốn để tôi làm nghệ sĩ.
Lúc tôi xông vào văn phòng của anh ta vào giờ nghỉ trưa, đưa giấy viết kế hoạch ném đến trước mặt của anh ta, ánh mắt kiên định nhìn anh ta:
“Hoắc Xuyên, tôi sẽ không diễn phim, cũng không ca hát nhảy múa, anh có đào tạo tôi cũng không bạo——nhưng, tôi có thể giúp anh kiếm tiền.”
Nói được làm được, tôi làm cấp dưới cho Hoắc Xuyên được sáu năm, sau khi giúp anh ta đào tạo ra hai nghệ sĩ bạo hồng đứng đầu, tự thấy cũng không nợ anh ta cái gì, cho nên mới nhảy đến công ty của Kỷ Thính Từ.
“Chị ơi.”
Giọng nói của Kỷ Thính Từ vang lên trên đỉnh đầu, tôi phục hồi tinh thần, phát hiện cậu đã đứng trước mặt tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía cậu, Kỷ Thính Từ phía đối diện cúi đầu nhìn ánh mắt tôi.
Có lẽ do ngược ánh sang, đôi mắt vốn trong sang của cậu, giờ phút này có chút âm trầm.
Mà phía sau cậu, Tùng Vi chạy chậm đến gần, gọi một tiếng: “Anh Hoắc Xuyên.”
Hoắc Xuyên đi rồi, Kỷ Thính từ đúng lý hợp tình ngồi bên cạnh tôi.
Ngồi gần một chút, đùi kề sát, đầu gối chạm đầu gối, tư thế vô cùng thân mật ám muội.
Kỷ Thính Từ hít hít cái mũi, bỗng nhiên nghiêng người cầm lấy cái túi bên cạnh tôi, từ bên trong lấy ra một lọ nước hoa mùi hương thoang thoảng, mạnh mẽ phun hai cái vào trong không khí.
“Chị ơi.” Cậu nhìn tôi, nghiêm túc nói: “Tôi không thích mùi hương đó.”