Những Chiến Binh Xuyên Không


Hiên Viên Thiên Hạo ngẩn đầu từ trong khoang thuyền nhìn ra ngoài, thấy bốn chiếc thuyền đang lùi lại cách chỗ bọn họ neo thuyền tầm gần mười trượng thì dừng lại.

Bọn họ cũng đang quan sát chiếc thuyền bên này.

" Lão Tứ! Ngươi nhìn xem, chiếc thuyền kia sao lại gắn kiếm xung quanh vậy? " Một tên ốm đang quan sát thuyền của Hiên Viên Thiên Hạo nói.

" Bọn họ không phải rãnh rỗi mà trang trí thuyền trong lúc này chứ? Ha Ha Ha ! Bọn họ không biết sấm sét này lợi hại thế nào đâu.

Lúc nãy một con thuyền của chúng ta chỉ bị một tia sét đã đốt con thuyền thành tro rồi.

May là chúng ta lùi ra xa kịp, nếu không..." tên Lão Tứ mặt mỡ, râu quai nón lên tiếng .

" Chiếc thuyền đó đẹp thật, lát nữa chúng ta tìm cơ hội bao vây, bắt bọn chúng đổi thuyền với chúng ta, không chịu thì giết hết bọn chúng ha ha " một tên có mái tóc ngắn bị dựng đứng, đang ôm cột buồm đứng ở mũi thuyền, vẻ mặt tham lam, hai mắt sáng rỡ nhìn vào chiếc thuyền của Hiên Viên Thiên Hạo nói.

Hắn vừa dứt lời, tia sét từ trên trời đánh xuống, đem cột buồm chia năm xẻ bảy, những tia sét khác đánh vào bên trái con thuyền làm hàng loạt mái chèo bên trái bị gãy nát, tên có mái tóc dựng đứng liên tục bị thêm vài tia sét đánh xuống người, cơ thể cháy đen, bốc lên mùi khét lẹt.

" Mau cho thuyền lùi ra xa hơn nữa! Nhanh lên! Nhanh lên" tên mặt mỡ, râu quai nón hốt hoảng la lên.

Nhưng cột buồm đã bị đánh gãy, mái chèo bên trái bị hỏng, bọn họ cố gắng chèo mái chèo bên phải để thuyền lùi lại, nhưng chiếc thuyền cứ xoay vòng tròn.

Một chiếc thuyền đi cùng thuyền của bọn họ cũng bị sét đánh trúng, bốc cháy giữa biển, những người trên thuyền la hét kêu cứu, rối rít nhảy xuống biển để tránh bị lửa thiêu, họ muốn bơi sang những chiếc thuyền bên cạnh để leo lên.

Nhưng vừa nhảy xuống biển, đã bị nguồn điện nhiễm trong nước, giật chết tại chỗ.


Hai chiếc thuyền còn lại luống cuống bỏ chạy, nhưng tốc độ của bọn họ không thể nhanh hơn được tốc độ của sấm chớp.

Bầu trời, từng trận sấm sét mỗi lúc một lớn, tia sét liên tục đánh xuống bốn chiếc thuyền kia, đốt cháy toàn bộ.

Tiếng hét kêu cứu vang lên không ngừng.

Đại dương đang dần nuốt chửng những con thuyền đó, trên mặt biển xác của bọn họ nổi lềnh bềnh.

Duy nhất chiếc thuyền màu đen đứng giữa vùng sấm chớp lại không có việc gì.

Từng tia sét đánh xuống mũi kiếm gắn trên thuyền.

Nhìn từ xa có thể thấy màu sắc của luồng điện chạy dọc theo dây xích hòa vào trong nước biển.

" Ông trời của ta ! " Một tên hộ vệ run rẩy ngồi bệt xuống mặt sàn thuyền, lau mồ hôi thốt ra một câu, quay đầu nhìn vào Lãnh Cơ.

Như hiệu ứng Domino , tất cả mọi người trên thuyền đồng loạt quay đầu nhìn cô gái mặc bộ váy màu trắng duy nhất trên thuyền, bao gồm cả Hiên Viên Thiên Hạo.

Một lúc sau, một giọng nói của nam tử vang lên.

" Cô nương, làm sao cô biết mấy thứ này có thể tránh sét? Còn có cái kia, khóa sét là cái gì?" tên thuộc hạ lúc đầu thắc mắc không hiểu khóa sét là gì, lúc này hắn không nhịn được hỏi Lãnh Cơ.

" Kiếm sắt thu hút sấm sét, để sấm sét chỉ tập trung đánh vào kiếm mà không đánh vào thuyền của chúng ta.

Dây xích nối với kiếm để dẫn nguồn điện xuống biển, nếu không dẫn nguồn điện ra, nguồn điện tích tụ trong thanh kiếm nhiều sẽ gây ra hỏng kiếm, không có kiếm hút sét , tia sét sẽ tìm đến chúng ta.

Khóa sét nghĩa là rất dễ bị sét tấn công, dấu hiệu tóc bị dựng đứng chứng tỏ không khí quanh đó đã bị nhiễm điện nên mới hút những sợi tóc đó, nếu thấy lông, tóc bị dựng lên thì nhanh tìm chỗ trốn, không nên đứng ngoài trời, nguy cơ bị sét đánh rất cao" Lãnh Cơ giải thích.

Nàng biết những người cổ đại này không hiểu nhiều về khoa học nên đã giải thích đơn giản nhưng dễ hiểu.

"Nếu không nhờ có cô nương, số phận con thuyền của chúng ta cũng sẽ không khác gì mấy chiếc thuyền kia.

Đa tạ cô nương ra tay cứu giúp" thuộc hạ mặt lạnh đứng bên cạnh Hiên Viên Thiên Hạo chắp tay cảm tạ Lãnh Cơ.

" Cứu mọi người cũng là ta tự cứu ta.

Không cần cảm tạ.

Hơn nữa ta là được các người cứu trước" Lãnh Cơ mỉm cười trả lời.

" Sấm sét thế này, chúng ta có tiếp tục vượt biển được không?" tên thuộc hạ mặt lạnh nhìn Lãnh Cơ hỏi tiếp.

" Chúng ta hãy thả chậm tốc độ trôi qua từ từ cũng có thể vượt qua được, khi quay sợi dây xích neo thuyền lên hãy quay chậm, dùng thanh gỗ tách những vòng quay ra, đừng để sợi xích đang nhiễm điện chạm vào nhau, chúng sẽ gây nổ, làm thật cẩn thận đừng chạm nào dây xích và nước, hãy chèo thuyền bằng tay đừng ra ngoài thả buồm trong lúc này" Lãnh Cơ nói thật chậm để mọi người hiểu.


Nhìn từ xa có thể thấy cảnh tượng một con thuyền lớn màu đen, hiên ngang vượt qua giữa rừng sấm chớp dày đặc, xung quanh thuyền, mũi thuyền và nóc con thuyền phát ra những tia sáng do sấm sét không ngừng bổ xuống.

Tất cả mọi người trong khoang thuyền đều nín thở, trợn tròn mắt nhìn cảnh tượng hoành tráng này.

Lãnh Cơ vẫn thong dong bình thản bước tới chiếc đệm ngồi xuống, tay chống đầu ngắm nhìn bầu trời rực rỡ, đẹp như bắn pháo bông.


Con thuyền cuối cùng cũng ra khỏi vùng sấm chớp, tiếng thở phào nhẹ nhõm của mấy tên thuộc hạ không hẹn mà cùng nhau vang lên.

Bọn họ quay đầu nhìn nhau.

" Hù chết ta a! Sau này ta phải kể cho Vũ Tường nghe mới được a.

Nàng ta sẽ hâm mộ ta muốn chết a.

ha ha ha " một tên thuộc hạ cười vang, nói

" Vũ Nhị.

Ngươi còn nói nàng hâm mộ ngươi! Ngươi còn không bị nàng đánh phải chạy trốn vào phòng chủ tử cầu cứu chủ tử ?" tên thuộc hạ mặt lạnh lên tiếng.

" Vũ Nhất ! ngươi không nhắc lại chuyện đó không được hả ? Ta vào phòng chủ tử có việc bẩm báo.

Ở đâu ra chạy trốn nàng a" tên thuộc hạ kia bào chữa cho mình nhưng tròng mắt cứ đảo liên tục.

Tên thuộc hạ mặt lạnh tên Vũ Nhất lắc đầu không nói nữa, chỉ huy mọi người đi tháo kiếm và xích sắt, căng buồm bắt đầu cuộc hành trình.






























Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận