Nhìn vào nụ cười của nàng, không khí xung quanh bọn họ như bị xuống thấp.
Bọn họ đang ở trong hồ nước ấm a.
Tại sao lại thấy hơi lạnh.
Nhìn thế nào cũng thấy nụ cười của cô nương này quỷ dị nhưng không biết là quỷ dị ở chỗ nào.
Lãnh Cơ dẫn đầu lặn xuống trước, theo sát sau nàng là Hiên Viên Thiên Hạo cùng mười lăm tên hộ vệ đang rất tự tin tràn trề.
Bọn họ bơi theo Lãnh Cơ mới biết, tô cháo mà bọn họ đang ăn không dễ nuốt chút nào.
Lặn xuống thật sâu dưới đáy hồ, áp suất nước đè ép lên cơ thể khiến bọn họ thở vô cùng khó khăn, xung quanh tối đen chỉ dựa vào ánh sáng lờ mờ của mấy viên dạ minh châu, họ phải tránh né những cái xoáy ngầm để không bị hút vào những nhánh hang khác, còn phải chú ý những tảng đá ngầm sắc nhọn bên dưới và trên đầu, quần áo bọn họ đã bị đá ngầm cào rách đủ chỗ.
Bên dưới hồ nước này không khác gì một mê cung, đoạn đường bơi vô cùng xa, rẽ trái, rẽ phải, bơi lên, bơi xuống.
Lồng ngực bọn họ đã gần hết dưỡng khí, cơ thể bắt đầu hơi run rẩy.
Nhưng nhìn phía trước vẫn không có chỗ nào ngoi lên, bọn họ bắt đầu thấy hoảng sợ.
Lãnh Cơ luôn chú ý động tĩnh của bọn họ, nàng cũng kinh ngạc về khả năng bơi lội của bọn họ, trong môi trường bị áp suất nước đè ép và nhiều cạm bẫy như thế này mà vẫn có thể nhịn thở được lâu và bơi đi xa cùng nàng.
Đến một chỗ rộng rãi phía trước, nàng quay người lại đứng trước mặt bọn họ giơ tay chỉ lên phía trên, sau đó bơi lên.
Hiên Viên Thiên Hạo cũng đang dần hết dưỡng khí, nhìn thấy nàng ra hiệu cũng bơi lên theo nàng, mấy tên hộ vệ cũng nhanh chóng bơi lên theo.
Chắc lối ra ở bên trên nhưng bọn họ nhìn thấy bên trên vẫn là đá a, không có lối ra, cô nương ấy bơi lên trên làm gì a?
Lãnh Cơ bơi lên sát mặt đá bên trên, nắm lấy tay Hiên Viên Thiên Hạo giơ lên viên dạ minh châu trong tay hắn soi sát vào mặt mình, nàng nằm áp sát vào mặt đá, đưa miệng vào lỗ nhỏ trên mặt đá hút lấy ô xi trong cái lỗ nhỏ, sau đó quay ra nhả ô xi cho bong bóng nổi lên, lại quay vô hút lấy ô xi trong cái lỗ nhỏ khác, nàng lập lại hai lần cho bọn họ nhìn rồi thả tay Hiên Viên Thiên Hạo ra, bám vào mặt đá, vừa tiến lên phía trước vừa hút lấy ô xi trong mấy cái lỗ.
Hiên Viên Thiên Hạo cùng mười lăm tên hộ vệ ánh mắt sáng lên, vội vàng làm theo nàng.
Lồng ngực bọn họ muốn nổ tung ra rồi, dưỡng khí đã cạn hết, bọn họ nãy giờ nhịn thở nhìn hành động của nàng đã sắp không chịu nổi.
Bọn họ bám sát vào mặt đá bên trên vội vàng hút dưỡng khí trong lỗ nhỏ để bổ sung vào lộng ngực đang vô cùng khó chịu.
Hút liên tục vài cái lỗ nhỏ có chứa dưỡng khí bọn họ mới cảm thấy dễ chịu được một chút.
Lãnh Cơ cũng dừng lại để chờ bọn họ bổ sung dưỡng khí, khi thấy bọn họ bơi lại gần nàng mới bắt đầu bơi tiếp hướng tới lối ra.
Phù !
Phù !
Phù !
" Cuối cùng cũng ra khỏi nước a.
Ta cứ tưởng sẽ trở thành hồn ma dưới đáy hồ này rồi a" Vũ Nhị ngoi lên mặt nước thở phì phò nói.
" Ta cũng nghĩ vậy.
Lúc nãy trong ngực không còn dưỡng khí ta thật sự rất hoảng sợ a." một tên hộ vệ cũng nói theo.
" Ta luôn rất tự tin khả năng bơi lặn của mình, không nghĩ tới sẽ có lúc rơi vào hoàn cảnh này.
Thật đáng sợ.
Cảm giác không có dưỡng khí thật không dễ chịu chút nào" Vũ Nhất mặt lạnh ít nói cũng không nhịn được phải cảm thán.