Những Chiến Binh Xuyên Không


Phòng điều trị.

Sáu cô gái nằm trên sáu chiếc giường được các bác sĩ vây quanh chăm sóc.

Ánh mắt thất thần nhìn lên trần nhà, không ai nói một lời nào, nước mắt cũng không rơi nổi chỉ cảm thấy trong lòng đau thắt, khó chịu vô cùng.

Một giờ sau, một người đàn ông mặc bộ vest đen bước vào phòng điều trị, theo sau là gần mười tên vệ sĩ vóc người vạm vỡ, đeo một khẩu súng trường sau lưng, dưới hai ống quần là hai con dao găm gắn bên ngoài đôi giày bốt cao tới nửa bắp chân.

Bọn họ bước vào nhìn lướt qua các cô gái nằm trên giường.
người đàn ông mặc vest lên tiếng cười nói:

" Các cô gái, thời gian nghỉ ngơi đã hết.

Tất cả đi theo tôi, vòng loại thứ hai đã sắp bắt đầu rồi, không nên để mọi người chờ lâu".

Người đàn ông mặc vest lên tiếng cười, nói.

Dứt lời, các cô gái được những vệ sĩ đưa tới chỗ kháng đài.

Lại là cái lồng sắt kia.


Lần này, bọn họ không vội đưa các cô gái vào trong mà đứng xếp thành hàng bên ngoài lồng sắt.

Sau khi các đại gia, con bạc đặt cược xong, bọn họ nói với các cô gái:

" Các chiến binh thiên thần, các cô hãy nhìn sang bên phải, chọn cho mình mỗi người một loại vũ khí các cô muốn dùng, để chiến đấu".

Lãnh Cơ quay đầu nhìn sang, thấy nơi đó có để một giá đủ loại vũ khí, cô bước lên chọn cho mình thanh kiếm nhật sắc bén.

Những cô gái còn lại cũng bước đến chọn, người chọn đao, người chọn nhị khúc côn, thương, song kiếm, xích sắt.

Vũ khí đã được chọn xong.

Các cô gái được dướng dẫn vào lồng sắt đứng ở sáu góc lồng sắt.

Sau khi dàn xếp xong, loa lại phát lên âm thanh:


"Vòng loại thứ hai, các cô gái, hãy loại bỏ ba người giống như trận đấu ở vòng trước , giữ lại ba người còn sống! Trận đấu BẮT ĐẦU"

Ánh mắt Lãnh Cơ đảo qua từng đồng đội.

họ cũng đưa mắt nhìn nhau.

Bọn họ biết, giờ khắc này bọn họ không thể làm gì khác hơn là phải chiến đấu một mất một còn.

Tư thế sẵn sàng, bước lại chọn cho mình một đối thủ, hai đối hai, bọn họ không quần đấu loạn như trận trước mà nghiêm túc chấp nhận một chọi một, người thua sẽ phải chấp nhận cái chết.

Người chọn Lãnh Cơ lại là Thanh Liên, người đã cùng cô áp sát lưng cùng chiến đấu trong vòng trước.

Thanh Liên đã được băng bó tay trái cẩn thận, vũ khí cô ấy chọn là một thanh đao, mỏng, nhẹ, sắc bén.

Lưỡi đao dài tầm bốn mươi centimet.

Cũng không ảnh hưởng đến tay trái khi chiến đấu.


Trận đấu này hết sức đẫm máu và tàn khốc, những chiến binh mang trong mình kỹ năng chiến đấu vô cùng tốt, võ thuật đạt loại giỏi, thân hình dẻo dai, phản ứng nhạy bén.

Tiếng vũ khí va chạm vang vọng trong kháng đài, trên thân thể các cô gái đã xuất hiện vài vết rách do vũ khí làm bị thương, máu và mồ hôi trộn lẫn hòa vào nhau thấm ướt từng mảng quần áo.

Lãnh Cơ tâm trạng rối bời, nhìn người con gái trước mặt cô không muốn giết.

Đã vài lần cô có thể giết chết được Thanh Liên nhưng cô lại không xuống tay được.

Cô vẫn chiến đấu ở thế cân bằng, chỉ hy vọng trận đấu này là hòa, có thể bọn họ sẽ có cách chấm điểm khác.

Cô khéo léo không để bọn họ nhìn ra là cô đang cố ý.

Chấp nhận chịu vài nhát đao chém của Thanh Liên.

Đang chiến đấu gây cấn, đột nhiên Thanh Liên không tránh nhát kiếm của cô mà lao thẳng tới, chịu một nhát kiếm đâm xuyên qua ngực.

Tròng mắt của Lãnh Cơ đông cứng lại, cô hốt hoảng buông thanh kiếm nhật ra.
Thanh Liên bị mất điểm tựa, cơ thể ngã về phía trước.

Lãnh Cơ vội vàng đỡ lấy, nhìn vào mắt Thanh Liên, cô hỏi:

" Tại sao?"

" Vì cô xứng đáng được sống hơn tôi, không có cô chúng tôi đã phải chết từ những lần trước.


Tánh mạng của tôi cũng được cô cứu không dưới hai lần." Thanh Liên mỉm cười nói.

"Thanh Liên" Giong Lãnh Cơ nghẹn ngào.

" Hãy sống thật tốt, sống thay phần tôi nhé! Nếu có thể hãy trốn thoát khỏi bọn họ." Thanh Liên nói lời cuối cùng, cô mỉm cười, máu từ trong miệng trào ra ngoài, nhắm mắt ngã vào lồng ngực của Lãnh Cơ.

" Thanh Liên! KHÔNG! KHÔNG! ĐỪNG MÀ!" Lãnh Cơ ôm thật chặt cơ thể Thanh Liên gào to, nước mắt cuối cùng cũng không nhịn được mà tuông ra.














Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận