Những Chiều Mưa


Thành phố dần lên đèn, từng dòng người hối hả chạy ngược chạy xuôi về nhà để cho kịp giờ cơm nước, không khí vẫn còn vương lại sự ẩm ướt sau cơn mưa trái mùa vừa rồi. Tôi chỉ lặng lẽ đạp xe như một bóng ma vô định. Cứ đi rồi rẽ như một quán tính, đầu óc trống rỗng với những cảm xúc không tên.
“Mình nên làm gì đây. . .?”
“Mình đang nghĩ gì thế này. . .?”
“Tại sao cứ có cảm giác như mình đã mất đi một thứ gì đó. . .?”
“Mình đã sai ở đâu ư. . .?”
“Tại sao khi nhìn thấy nàng mình lại trở nên như vậy, mình đã có Thùy rồi cơ mà. . .?
. . . . . . . . . . . . .
Trong đầu lởn vởn hàng đống câu hỏi mà không có người giải đáp, hay chính bản thân tôi cũng không thể tự giải đáp. Rồi cứ thế tôi lầm lũi guồng chân đạp xe, và bất chợt phát hiện khi trước mặt mình là căn nhà với chiếc cổng quen thuộc . . . Thực sự ở đây mấy tháng rồi, đây là lần đầu tiên tôi. . . không muốn về nhà. Nhưng cũng không còn cách nào khác, nếu ở ngoài quê thì tôi sẽ chẳng ngại ngần mà tót sang nhà thằng Giang ngồi, rồi 2 thằng lại kể lể cho nhau nghe. Nhưng mà ở đây. . . ai sẽ nghe tôi. Bạn bè thì có đó nhưng chưa đủ để tôi có thể kể hết mọi chuyện. Tôi cảm thấy sự bất lực, khó chịu cực độ. . . Khẽ thở dài rồi luồn tay với cái chốt cổng, sau đó từ từ dắt xe vào.
Bỏ qua mọi lời hỏi thăm cùng ánh mắt lo lắng của bé Thảo. Tôi chỉ lạnh nhạt nói – “Đừng nói gì nữa, để anh yên đi. . .!”. Rồi tôi lê cái thân ướt sũng từ đầu tới chân lên trên phòng, chui vào nhà tắm xối nước ào ào. Ngước mặt lên cho từng dòng nước xối thẳng vào mặt, lại liên tưởng tới những cơn mưa ngày hôm đó và rồi lại nghĩ đến nàng.
“Hiếu quá đáng lắm. . .”
“Tránh ra cho tôi đi. . .”
“Thế nhé, cúp máy đây, tôi đang bận . . .”

“Chết tiệt !” – Tôi cắn răng đấm rầm vào tường, gằn giọng – “Mình đang nghĩ cái quái gì thế này? Không phải mọi thứ đã chấm dứt rồi ư?”
“Liệu chấm dứt được sao. . .?”
“Nếu chấm dứt thực sự, tại sao hôm nay tôi lại như vậy, rồi tôi cứ có cảm giác như nàng đang đứng đó. . . đợi tôi. . .”
“Không được, không thể cứ để mọi thứ như vậy được. . .”
Nghĩ là làm, vơ lấy bộ quần áo rồi mặc vào. Tôi đi ra cầm ngay cái điện thoại lên với dự định gọi cho nàng để nói rõ tất cả, cả sự hiểu lầm của tôi lẫn như thái độ khó hiểu của nàng. . . Bấm số của nàng xong tôi lại do dự. . .
“Nói với nàng như nào đây . . .?”
“Liệu nàng có ình giải thích hay không . . .?
“Nói ra hết rồi thì sao, chẳng lẽ lại trở lại như trước. Vậy còn Thùy thì sao, Thùy đâu có đáng để ình phải đối xử như vậy? Thùy buồn bao nhiêu lâu nay rồi, giờ mà thêm chuyện này thì cô ấy liệu sẽ ra sao?
Khi nghĩ đến Thùy, lòng do dự tôi lại càng tăng lên, nhưng sự khó chịu cứ day dứt trong lòng. Thôi thì. . . nhắn tin vậy, cố gắng giải quyết sao để 2 người có thể. . . trở thành bạn.
Vâng khốn nạn thân tôi lúc đó, suy nghĩ mọi thứ cực kỳ đơn giản và ấu trĩ. . . Nhiều lúc nhớ lại, tôi chỉ mong có thể cầm cây gậy phang thẳng vào đầu của. . . tôi tại thời điểm đó, hoặc ít ra đi hỏi bé Thảo thì mọi thứ đơn giản hơn rất nhiều rồi. Nhưng mà đằng này. . .
“Mình không biết Linh giận gì mình cả, nhưng nếu có thể thì ình. . . xin lỗi vì tất cả những gì mình gây ra. . .” – Cắn răng một lúc cũng nhắn được cái tin rồi bấm gửi đi.
Ngồi đợi một hồi dài cả mỏ cũng chả thấy tin nhắn gì trả về, tôi quăng điện thoại lên giường rồi lôi cái nhạc lý ra thử trước vài đợt. Mà quên khuấy rằng cái điện thoại đang ở chế độ im lặng, tức là chỉ có rung chứ không có chuông. . . Liếc nhìn qua tờ nhạc lý rồi đưa cây sáo lên thổi, bài này cũng khá đơn giản nên chẳng cần tốn thời gian nhiều tôi cũng đã nắm bắt được sơ bộ. . . Lúc sau thì bé Thảo lên gọi tôi xuống ăn cơm, tôi cũng quên mất cái chuyện điện thoại, tót xuống nhà ăn cho xong lên còn giải quyết đống việc đang ngập mặt ngập đầu. . .

Ôm cái bụng no ngang cành hông lên phòng, tôi vơ lấy cái điện thoại liếc qua xem thử rồi thở dài – “Vẫn không có tin hồi âm.”. Tặc lưỡi một hồi lại quăng nó qua một bên mà vẫn quên không mở chuông. . . Lôi đống bài tập ra làm, thầm toát mồ hôi khi thấy cả đống bài tập Hóa. Bình thường thì tôi cũng chẳng lo lắng gì, nhưng thời gian đang hạn hẹp thế này cũng phải khổ đây. Cắn răng ngồi làm cho xong rồi ôn lại đống từ vựng Anh văn, Lý thì tạm ổn rồi không lo, đủ chống đối cho bài kiểm tra.
Bé Thảo thì kế bên chép bài, chốc chốc lại khẽ liếc sang nhìn tôi rồi cũng không hỏi han gì. Cứ thế không khí trong phòng trầm xuống, chỉ nghe tiếng sột soạt lật sách lật vở. Giải quyết đống bài trên lớp xong, nhìn đồng hồ cũng đã 9 rưỡi, dự tính là ngồi ôn lại từ vựng Anh văn với mấy công thức Lý đến tầm 11h là lôi cái mô hình ra làm tiếp. Trước mặt là tập giấy Thùy đưa cho tôi từ dạo trước, tôi ngồi lẩm nhẩm y như mấy ông đạo sĩ trong phim Tàu đang. . . hô mưa gọi gió. Bé Thảo thì cau mày quay qua nói
“Anh học tiếng Anh thì ghi ra chứ, ngồi tụng thế sao thuộc?”
“Kệ đi, anh học chống đối mà. Miễn sao lúc kiểm tra không quên là được.”
“Học hành gì kỳ vậy. . .?” – Và dường như nó đã nói chuyện được với tôi là dây dưa không buông, nó lại tiếp tục hỏi – “Sao nay anh về ướt mem vậy, áo mưa anh đâu?”
“Trong cặp. . .”
“Vậy sao anh không mặc?”
“Trời nóng nên anh. . . tắm mưa át.” – Tôi liếm môi rồi kiếm cớ nói đại cho qua.
“Cứ dầm mưa vậy hoài rồi lại lăn ra ốm cho coi.” – Thảo chun mũi nói.
“Kệ đi, gì chứ anh trâu bò lắm. Dầm mưa xưa giờ có đau ốm gì đâu” – Tôi khoát tay
Mà công nhận lúc đó tôi cũng thuộc dạng trâu bò thật, dầm mưa tối ngày mà chẳng bao giờ cảm cúm hay bị gì cả. 1 năm thì may ra ốm khoảng 1 2 lần, nhưng mà cứ ốm trận nào là chết trận đấy. Toàn sốt cao 39 40 độ, người nóng như chui từ Hỏa Diệm Sơn ra, mà cũng cả tuần mới khỏi. . .

“Nghe nói dạo này anh với Thùy. . . hay đi cùng nhau lắm à?” – Thảo hơi ngập ngừng rồi hỏi thẳng.
Lúc này tôi cũng quăng cái tập đề cương Anh sang một bên rồi quay qua cau mày hỏi – “Em điều tra anh đấy à?”
“Ơ không. . .” – Thảo thấy thái độ của tôi hơi khác liền co rụt người lại – “Em nghe Hân nói thôi. . .”
“Ừm. . .” – Tôi thầm than mình quá lời, hơi tí là nạt con bé. Đưa tay khẽ véo má nó rồi cũng nói – “Anh với Thùy. . . ừm giờ thành 1 cặp rồi.”
“Hả?” – Bé Thảo trợn tròn mắt ngạc nhiên – “Từ bao giờ?”
“Ừm. . . từ hôm chủ nhật, hôm đó là anh đi sinh nhật Thùy.”
“Anh. . . không đùa chứ?”
“Cái này đùa được sao?” – Tôi khẽ nhíu mày hỏi lại.
“Dạ. . .” – Thảo khẽ cúi đầu, ngồi thêm lúc nữa thì cũng kêu hơi mệt rồi về phòng ngủ. Tôi cũng không mấy quan tâm nên chỉ ậm ừ cho qua.
Đến 10 rưỡi thì tôi không còn đủ khả năng với cái đề cương quỷ quái này, vứt sang một bên rồi thu gọn sách vở. Định lôi mô hình ra làm, lúc này mới nhớ đến cái điện thoại. Lúc này mới sờ đến, thì thấy 2 cuộc gọi nhỡ lúc khoảng 8 giờ và 1 tin nhắn cách đây . . . 10 phút.
“Mặc kệ tôi !” – Tin nhắn của Linh
Lúc này lòng tự tôn của một thằng con trai đất Bắc lại trỗi dậy, quăng cái điện thoại qua một bên, cùng với tâm trạng buồn chán lúc nãy đã được tôi quăng lên chín tầng mây. Thầm tự cho rằng mình hơi áy náy nên mới nhắn tin xin lỗi, người ta không muốn thì thôi. . . Dù gì giờ tôi cũng đã có Thùy. Tự nghĩ như vậy rồi tự hài lòng với cái lối suy nghĩ ngu ngốc đó. Tôi lại xuống bếp và. . . xách dao lên . . .
Cái mô hình nhà thì cũng đã hoàn thành sơ bộ được 2 tầng. Còn thiếu phần mái nhà,mái hiên, với mấy cái cột trước cửa cho có. . . phong cách, rồi cái lan can, hàng rào là cần đến mấy cây tăm gỗ này. Ngồi định hình ra rồi sẵn có dao cưa luôn một lượt. Rồi hì hục giũa, xong là dán. Mấy cái mái cần hình tam giác nên khi dán lại, tôi đưa lên ướm thử rồi cưa tiếp cho hợp yêu cầu. Rồi lại dán. . . Mấy cái này làm đơn giản nhưng cần tỉ mỉ, đặc biệt là phần. . . bôi keo. Và ngày nào cũng thế, cứ làm xong là tay tôi lại dính đầy keo 502, nhưng cũng mặc kệ. Vật vờ đến 3 giờ cũng xong được toàn bộ căn biệt thự, sau đó là gắn hàng rào bên ngoài căn nhà. Tặc lưỡi tự thưởng cho bản thân vài lời khen ngợi rồi thu dọn toàn bộ, dọn dẹp qua loa rồi tót lên đi ngủ.
Dù là ngủ sớm hơn hôm qua gần. . . 1 tiếng đồng hồ, nhưng sáng dậy tôi vẫn vật vờ như thằng chết trôi, mắt càng thâm hơn. . . Nhìn y như gấu mèo trong truyền thuyết. Em Thùy thấy cũng lo lắng hỏi như mọi khi, tôi cũng chỉ trả lời cho qua rồi ngồi đọc lại mấy phần đã học cho em ấy nghe. Nghe xong em khẽ mỉm cười gật đầu hài lòng, trước khi em về chỗ còn để hỏi lại tôi một câu làm tôi. . . ngu người.

“Tối thứ 7 Hiếu có bận gì không?”
“Không, thứ 7 tuần này có làm gì đâu.”
“Thế tối thứ 7 đi chơi nhé, Hiếu qua nhà mình rồi đi, OK ?”
“Tưởng gì chứ cái đó cứ để mình.” – Tôi vỗ vỗ ngực bồm bộp rồi nói
Em khẽ che miệng cười rồi cũng đi về chỗ, bỏ lại tôi với khuôn mặt đang ngu ra không biết là mơ hay tỉnh. Lúc sau tôi mới sực tỉnh lại từ giấc mộng rồi quay sang nói thằng Vũ.
“Ê mày.” – Tôi khều khều nó
“Gì?” – Nó đang đọc truyện quay sang, đưa ngón tay lên khẽ nhấc gọng kính.
“Mày. . . đấm tao một cái đi !” – Tôi liếm môi nói.
“Hả ?” – Nó cũng giật mình ngạc nhiên.
“Nãy em ấy rủ tao đi chơi, tao không nghe nhầm chứ. Mày thử đấm tao xem có phải mơ không?”
Thằng Vũ vẫn đang há hốc mồm, dường như không tin đây là thằng bạn hàng xóm của nó. Rồi cũng gục gặc gật đầu, bẻ tay rốp rốp. Sau đó đưa lên táng cái bốp vào đầu tôi. Vâng tiên sư bố nhà nó, dường như nó trả thù vụ hôm nọ tôi gây sự hay sao, mà lực cũng rõ mạnh. Lúc đó tôi bị bất ngờ cũng không hiểu ất giáp gì, bị táng cho nghiêng người ngã dúi xuống sàn, đổ cả ghế. Nghe tiếng ồn nên cả lớp lại quay lại nhìn tôi tròn mắt.
“Hề hề, không phải mơ.” – Tôi cười hềnh hệch, cũng chả ham tìm nó tính sổ. Thứ nhất là lúc này tôi đang vui sướng cực độ. Thứ 2, tôi ngã là do bất ngờ chứ cũng chẳng đau đớn gì, nên bỏ qua cho nó.
Thằng Vũ lúc này đang đắc ý vì chẳng mấy khi đánh được tôi, thấy khuôn mặt tôi hí hửng lồm cồm bò dậy thì nó tắt cười ngay lập tức, chán nản lắc đầu rồi phán xanh rờn – “Mày bị em Thùy cho uống thuốc lú rồi đấy, thằng ngu.” – Phán xong nó cắm đầu đọc truyện tiếp


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận