Những Chuyện Kì Bí Của Stine (Ác mộng trong không gian ba chiều)

Chương 9
B-rờ, b-rờ, b-rờ.
Bọn chấm quay lại!
Tôi vùng khỏi giường chạy vụt ra ngoài. Tôi đang đứng giữa sảnh lớn vắng lặng, thở hổn hển. Ngực tôi phập phồng, phập phồng, hơi thở bắt đầu khò khè.
B-rờ, b-rờ, b-rờ.
Chờ chút. Mình biết tiếng động này.
Tôi dựa vào khung cửa, nhòm vào phòng mình.
Không thấy chấm sáng nào cả.
Cái đồng hồ báo thức. Hóa ra cái đồng hồ của tôi đang kêu.
Tôi vội chạy vào ấn nút tắt chuông. Rồi tôi đưa mắt quan sát khắp phòng.
Mấy cái đèn vẫn bật sáng.
Tấm ga giường tôi nhét vẫn trong khe tủ.
Tôi đã qua được một đêm, cho dù khá vất vả.
Tôi thấy nhẹ nhõm phần nào nhưng chỉ đến khi nhớ ra phải lấy quần áo trong tủ để thay đồ đi học.
Tôi rón rén đi lại phía tủ, áp tai vào nghe ngóng. Không một tiếng động. Không có tiếng cánh côn trùng vỗ.
Tôi quỳ xuống và rút dần ga giường ra. Xong xuôi, tôi giật mạnh cánh cửa tủ.
Không thấy một con bọ ngựa nào cả!
Tôi rút phắt cái quần jean với chiếc sơ mi nỉ đỏ ra ngoài. Tôi vội vã đi tất, xỏ giày. Rồi nhón hai ngón tay, tôi cắp lấy tấm ảnh. Nó có vẻ ẩm và dinh dính. Tôi tống tấm ảnh vào cặp rồi phi xuống nhà.
Tôi không thể chờ thêm được nữa, tôi phải nói chuyện với thầy Gosling ngay. Thầy có bộ óc của một nhà bác học. Thầy ấy sẽ giúp tôi giải quyết việc này.
- Con ổn chứ, Wes? - Bố hỏi. Bố đang thái lát một quả chuối rắc lên món bột ngô.
- À, vâng, dĩ nhiên ạ. -Tôi đáp. Tôi xúc vào bát mấy thìa bột ngô rồi đổ sữa vào. - Chỉ là ngủ mê thôi mà. - Tôi nói thêm. Tôi không muốn kể thêm một lời nào về con bọ ngựa trước khi tôi khám phá ra thực chất vấn đề. Tôi ngấu nghiến món bột ngô và tu ừng ực một cốc nước táo ép.
- Đi thôi. - Tôi đánh tiếng, xốc cặp lên vai rồi đi ra cửa.
Con Clawd quấn lấy chân tôi. Tôi cúi xuống vuốt lưng nó và thế là tấm ảnh rơi ra. "Ngoao!" - Clawd chạy vụt mất nhanh như một tia chớp.
Tôi thở dài.
- Con chào bố mẹ. - Tôi nói to và ra khỏi nhà. Hôm nay tôi phải giải đáp một số vấn đề.
Vừa đi tôi vừa lo giữ tấm ảnh vì sợ rơi. Tôi cứ quờ tay ra sau cặp liên tục cứ như thể trong cặp đang chứa một con quái vật mà tôi không để nó thoát ra.
Tôi rất mừng khi trông thấy Lauren vẫn đợi tôi ở góc phố mọi khi. Hôm nay cô ấy mặc một chiếc áo khoác màu xanh biếc rất hợp với đôi mắt cô. Lauren cột mái tóc ra phía sau bằng một cái chun nhỏ.
Khi tôi bước tới, Lauren nhíu mày hỏi:
- Ê Wes, trông cậu mệt mỏi lắm. Cậu ổn không?
- Không ổn lắm. - Tôi thú thật. Tôi với tay ra sau kiểm tra lại tấm ảnh.
Chúng tôi cùng rẽ vào góc phố Hawthorne và trên đường tôi đã kể lại mọi chuyện cho Lauren. Chuyện con bọ ngựa. Con mối. Clawd, Fluffums. Chuyện cơn ác mộng của tôi đêm qua. Cả cái kế hoạch đề nghị thầy Gosling giúp đỡ. Tôi kể liền một mạch không nghỉ.
Khi tôi ngừng nói cũng là lúc chúng tôi tới gần cổng trường.
- Sao, cậu nghĩ sao?
- Ờ, - Lauren cắn cắn môi rồi nói. - Wes, đây không phải chuyện đùa hay cái gì tương tự chứ? Mình nghĩ cậu muốn thử mình trước khi kể chuyện này cho hai đứa sinh đôi phải không?
- Tất nhiên là không phải. - Tôi vội phản đối. - Mình không bịa bất cứ một chi tiết nào. Nếu thế thì quá dở hơi. Với lại, sao mình phải cố lừa cậu làm gì?
- Thôi được, thôi được. - Lauren khoát tay. - Nhưng cậu có công nhận chuyện này quá lạ lùng không?
- Tớ biết. Nhưng cậu tin tớ chứ, đúng không?
- Chắc chắn rồi. - Lauren nói nhưng tôi biết cô ấy cũng không chắc lắm. - Kể cho thầy Gosling cũng hay đấy, - cô tiếp tục nói. - thầy ấy thông minh và hiểu biết mọi thứ. Có thể thầy sẽ giải đáp được chuyện này. Và cho dù có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Wes, cậu hãy nhớ là cậu đã đánh bại hai đứa sinh đôi!
- À đúng, suýt nữa tớ quên. - Chúng tôi cười vang và đập mạnh một cái vào tay nhau.
Chợt sắc mặt Lauren vụt nghiêm trọng.
- Có khi gã đàn ông ở cửa hàng Năm và Mười nói đúng đấy. Cậu có nhớ gã đã nói gì không. "Cậu có khả năng nhìn thấu". Có lẽ điều này đã thể hiện ít nhiều rồi.
Lauren đã bắt đầu thực sự tin tôi!
Chúng tôi băng qua đường. Ngoài cổng trường học sinh đã đứng kín đặc.
- Kìa, Kim đấy. - Lauren chỉ tay về phía một cô bé mặc chiếc quần da màu xanh ngọc và chiếc áo khoát cùng màu. - Tớ phải mượn cậu ấy vở lịch sử. Hẹn lát nữa gặp lại nhé. - Cô ấy quay đi, không quên dặn lại tôi. - Nhớ cẩn thận nhé!
- Lát gặp lại. - Tôi hét lên đáp rồi quay lại con đường đá một mình.
Tôi với tay ra sau kiểm tra tấm ảnh một lần nữa nhưng… có cái gì đó kéo tay tôi lại. Tôi thấy chới với.
Tôi cố rụt tay về nhưng cả hai tay tôi đã bị cột chặt bằng một gọng kìm.
Tôi định hét lên thật to. Nhưng không thốt nổi một lời.
Tôi vùng vẫy cố thoát nhưng càng quẫy mạnh, tôi càng bị quấn chặt, tay tôi bị hút vào. Chặt nữa, chặt quá.
Tôi bị kéo mạnh về phía rìa đường.
Ngay lúc đó tôi cảm thấy cổ mình đau nhói như thể bị một vật đâm vào. Vật đó rất cứng, nó giống như một cái càng.
chương 10
- Cứu với! - Tiếng kêu như bật ra từ cổ họng tôi. - Có ai giúp tôi với! - Tôi quằn quại gắng sức thoát ra.
Và bỗng nhiên vật đó nhả tôi ra.
Tôi ngã chúi xuống đất, lập tức tôi quay phắt lại đằng sau.
Cái vật ấy có bốn tay. Và bốn chân. Lại còn hai cái đuôi ngựa chải chẽ ra hai phía đối xứng trên hai cái đầu xấu một cách khó nhìn.
Đó là Corny và Gabby.
Tôi thở hắt ra rồi gượng đứng lên. Mình thật ngốc quá!
Chúng đang chằm chằm nhìn tôi cười thích thú và khịt mũi liên tục.
- Nhận đủ rồi chứ hả? - Corny cất giọng giễu cợt.
- Phải. - Tôi hét toáng lên. - Mày là một kẻ quá khích, Corny ạ. Chính mày đấy.
- Đừng có gọi tao như thế! - Corny cau có.
- Đúng đấy, đừng có gọi nó như thế! - Gabby lập tức phụ họa, tay quay quay cái đuôi tóc.
- Nhà mày còn nợ nhà tao tiền đấy. -Corny tuyên bố với vẻ đắc thắng. - Tiền thanh toán hóa đơn khám bệnh mà bố mẹ tao phải trả cho con Fluffums. - Nó nheo nheo cặp mắt lại.
- Khá nhiều tiền đấy. - Gabby dài giọng.
- Mà chưa hết, - Corny nhảy chồm lên. - cảnh sát sẽ tới bắt con mèo nguy hiểm nhà mày đi.
Mặt tôi đỏ dần, máu nóng bắt đầu bốc lên. Tôi muốn tóm ngay lấy chúng rồi buộc chặt chúng cho bõ tức.
- Không đời nào! - Tôi dứt khoát. - Chính con chó của chúng mày xông vào nhà tao.
Ít ra mình cũng đã thắng chúng một trận, tôi nghĩ thầm. Và khi đã nhận giải thưởng rồi, tôi sẽ gí vào mặt chúng cho mà xem. Tôi sẽ không quên làm thế đâu.
Nhưng giờ thì tôi phải làm theo lời khuyên của Lauren phải lờ chúng đi.
Không nói nửa lời, tôi sửa lại cặp, quay gót, bỏ đi một mình.
Tôi gặp Lauren tại dãy tủ cá nhân ngay trước khi vào tiết khoa học. Tôi vừa trải qua mấy tiếng đồng hồ ở trường mà không gặp rắc rối gì. Tôi kể lại cho Lauren nghe ban sáng hai đứa sinh đôi đã nói gì về chuyện cảnh sát sẽ tới bắt con Clawd đi.
- Chúng bịa ra chuyện đó đấy. Chúng đúng là những kẻ xấu xa. - Lauren lầm bầm, sập cánh tủ rầm một cái.
Tôi ấn quyển sách toán của mình vào ngăn tủ và treo áo khoát lên mắc. Rồi rất thận trọng, tôi lôi từ từ tấm ảnh ra khỏi cặp.
- Tớ sẽ thử gặp và nói chuyện với thầy Gosling trước khi vào giờ.
- Hay đấy. - Lauren tán thành.
Tôi dợm bước đi nhưng một bàn tay từ đâu đó vươn ra rút lấy kính của tôi.
Tôi ngơ ngác nhìn quanh, đánh rơi luôn ấm ảnh. Nó nằm phẳng trên sàn, trải phẳng ra.
- Ơ này! Tôi không thấy gì cả! - Tôi kêu lên. -Trả kính tôi đây!
Hai chị em sinh đôi! Hai đứa đáng ghét! Chúng giật mất kính của tôi rồi. Chúng luôn chơi cái trò ngu xuẩn đó. Chúng biết là tôi chẳng nhìn rõ cái gì nếu thiếu kính.
Tôi không thể chờ tới lúc cho chúng bài học được nữa, tôi thực sự tức lắm rồi.
Tôi nghe tiếng chúng khịt mũi rồi cười khúc khích suốt lúc đi trên cầu thang lên gác. Chúng cũng học giờ khoa học của thầy Gosling hôm nay. Tôi phải lấy lại kính, nhưng trước hết còn phải gặp thầy Gosling đã.
- Nhanh lên nào Wes. - Lauren cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. - Sắp chuông rồi đấy.
Tôi ngồi xổm xuống cạnh tấm ảnh. Tôi muốn cuộn ngay nó lại. Phải làm thế mới an toàn.
Tôi cố gắng không nhìn thẳng vào tấm ảnh. Nó vẫn còn làm tôi run, rất run là đằng khác. Vì thế tôi chỉ nhìn vào mấy viên gạch cạnh tấm ảnh. Đột nhiên mắt tôi bị hút vào mấy chấm nhỏ sặc sỡ trên ảnh khi tôi cuộn nó lại.
Tôi chỉ liếc nó có mấy giây. Nhưng thế là quá đủ.
Hình ảnh chiều lập tức hiện ra.
Con bọ ngựa.
Nó đang nhìn tôi trừng trừng bằng cặp mắt ướt, mở to và long lanh.
Tôi sợ hãi nhảy bật về phía sau la toáng lên:
- Nó quay lại! Quay lại rồi! - Tôi cứ kêu mãi mấy tiếng đó không thể ngừng được. - Nó quay lại rồi!
- Wes! Wes! Có chuyện gì thế? - Lauren cuống quít hỏi.
Tôi không thể đáp được. Tôi đứng im không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào con bọ ngựa, nó đang tìm cách thoát ra khỏi tấm ảnh.
Nó lồng lộn quyết liệt không khác gì một con quái vật thời tiền sử đang bị mắc vào bẫy. Và cặp mắt nó vẫn không rời khỏi tôi. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt rùng rợn của một con côn trùng khổng lồ.
Làm gì đi chứ! Làm gì đi chứ! Một tiếng nói từ bên trong thúc giục tôi. Nhưng hai chân tôi như mọc rễ xuống sàn.
Tôi thoáng nghe tiếng Lauren đang kêu, nhưng cô ấy dường như ở rất xa. Đầu óc tôi lâng lâng như trên mây. Máu trong mạch tôi như phình lên. Tim tôi muốn bắn ra khỏi lồng ngực.
LÀM GÌ ĐI! Tiếng nói đó lại vang lên trong đầu tôi.
Tôi sờ vào tấm ảnh.
Tôi rờ rẫm cuộn nó lại.
Tôi cảm nhận rõ lực đẩy của con bọ ngựa, nó đẩy mười đầu ngón tay tôi ra.
Mặc, tôi vẫn cố cuộn tiếp, cuộn nhanh hơn, gấp gáp hơn.
Bỗng, tay tôi trượt đi và tấm ảnh bung ra.
- A..á..á..! - Tôi thét lên vì bị hai chân sau con bọ ngựa đạp cho một cái đau điếng vào tay.
Tôi để tuột tấm ảnh rơi xuống đất.
Cặp càng con bọ ngựa khua lên hoang dại trong không trung trước khi tấm ảnh chạm đất. Tôi vội giậm mạnh chân xuống, định đánh gãy cạp càng của nó nhưng bị trượt. Con bọ ngựa đã giận dữ đập cánh.
Tôi lại giậm cái nữa, mạnh hơn.
Một cái chân dài nghêu vươn lên từ tấm ảnh. Và rồi cái càng sắc như dao cạo của con bọ ngựa khóa cứng mắt cá chân tôi lại.
- Ái! - Tôi đau đớn rống lên, điên cuồng rút chân ra. - Nó kẹp tớ rồi! Nó kẹp tớ rồi!
- Cái gì đang diễn ra thế? Cái gì thế? - Lauren vẫn đang đứng cạnh gào lên hỏi.
Cô ấy không nhìn thấy nó! Con bọ ngựa đã sắp thoát được ra ngoài. Nó rất khổng lồ! Thế mà cô ấy vẫn không thấy nó.
Con bọ ngựa tiếp tục vật vã, lắc lư, lồng lộn hòng thoát ra.
Và kìa, nó cứ to dần to dần lên. To hơn nhiều kích cỡ ban đầu trong ảnh!
- Lauren! - Tôi thở gấp. - Nó đấy! Con bọ ngựa đấy! Nó thoát khỏi tấm ảnh rồi! Nó đang tấn công tớ! Nó rất khổng lồ!
Con bọ ngựa rút nốt chân sau ra khỏi tấm ảnh. Nó chĩa cảng ra và kẹp chặt lấy cổ tay tôi. Rồi nó nghiến. Nó nghiến mãi, nghiễn mãi cho tới lúc tay tôi tê cứng, không còn cảm giác gì nữa và thâm tím lại.
Tôi chụp lấy càng nó, ra sức giật ra khỏi cổ tay mình.
Con bọ ngựa vung cặp chân ra sau, những cái răng cưa nhọn của chúng bập vào áo sơ mi của tôi. Chúng xé rách toạc áo tôi. Tôi đau nhói giật nẩy người lên khi cặp càng nó châm tới da tôi.
Nó vẫn tiếp tục to ra. To nữa, to mãi.
Giờ nó cao bằng tôi rồi!
Cái mặt to tướng, xấu xí của nó hướng thẳng vào mặt tôi.
Nó lại khua cặp càng vào tóc tôi.
- Bỏ tao ra! - Tôi cứ gào liên hồi.
Tay chân tôi khua khoắng như điên hòng thoát ra. Con bọ ngựa vòng cặp càng cứng khỏe như vâm của nó thít chặt lấy cổ tôi.
Nó định làm tôi nghẹt thở chắc?
Lauren đâu rồi? Sao cô ấy không giúp mình?
- Laur… - Tiếng gọi nghẹn tắc lại cổ họng tôi.
Tôi ngửa cổ lên cố nới lỏng gọng kìm của con quái vật khổng lồ.
- Lauren? Cậu đâu rồi? - Tôi nghẹn ngài thốt lên.
- Lauren! Lauren ơi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui