Edit: Sakura Trang
Đến buổi chiều, cung lui đã rút ngắn đến hai khắc đồng hồ (30′) một lần, lúc này Điền Thanh mới chắc chắn mình thật sự sắp sinh, hắn mở miệng to thở gấp, Khương Đạt muốn đi mời A Lễ tới, Điền Thanh vội vàng kéo hắn.
“Hô… Hô… Cũng muộn rồi… Huống chi, cung lui của ta mới vừa trở nên có quy luật, chỉ sợ… A… A… Cách sinh còn xa, gọi A Lễ đến sớm như vậy, ngoại trừ ở bên cạnh nhìn, hắn cũng có biện pháp gì đâu! Không bằng… Hô… Chờ sáng mai…” Trong lúc nói chuyện lại xuất hiện một trận đau, Điền Thanh siết chặt tay của Khương Đạt.
Dĩ nhiên Khương Đạt biết dù mời A Lễ đến, sinh trình cũng sẽ không nhanh hơn, đau khổ mà Điền Thanh phải chịu hắn vẫn phải chịu đủ, hắn chỉ thống hận hiện tại mình không giúp được gì cho hắn mà thôi!
Điền Thanh kéo tay của hắn, “Được rồi, ta đau eo, huynh xoa cho ta đi.” Khương Đạt vội vàng đi qua xoa giúp hắn, có lẽ là cơn đau ăn mòn không ít tinh lực của hắn, lúc này trận đau không quá mãnh liệt, trong sự xoa bóp của Khương Đạt chỉ chốc lát sau Điền Thanh liền chìm vào giấc ngủ.
Khương Đạt không ngừng xoa bóp cho người nọ, một hồi xoa eo, một hồi giúp vuốt ve bụng, chỉ như vậy, Điền Thanh miễn cưỡng ngủ hai giờ.
Lúc trời còn chưa sáng, Điền Thanh liền bị đau tỉnh, trong giấc mơ hắn mơ mơ màng màng cảm giác được một cơn đau đớn, một lát sau một cơn đau mạnh liệt hơn tấn công tới, Điền Thanh hoàn toàn tỉnh táo lại.
“A… Hô… Thật là đau…” Quay đầu thấy Khương Đạt đang ngủ, không muốn đánh thức hắn, nhưng bụng thật sự là vô cùng đau đớn, Điền Thanh nhỏ giọng hô đau, cố gắng chống đỡ qua cơn đau đớn.
Nhưng cơn đau này lại càng ngày càng tăng lên, sờ bụng một cái, lúc cơn đau đến sẽ co lại trở nên cứng rắn, Điền Thanh không nhịn được kêu đau thành tiếng: “Ư… Hô… Làm sao… Làm sao đột nhiên đau như vậy… A…”
Khương Đạt nghe thấy tiếng kêu của Điền Thanh, lập tức tỉnh lại, vội vàng quay qua xoa bụng sắp sinh sản của người nọ, phát hiện bụng tròn trịa sớm không mềm mại như ngày thường, trở nên cứng rắn như đá, “Sao rồi, rất đau sao?”
“Hô… Hô… Đột nhiên trở nên rất đau… Hô… Mau… A… Giúp ta nhìn một chút, sinh miệng… Hừ…” Trải qua cơn đau cả đêm, Điền Thanh cảm giác hài tử đã vào sản đạo, hắn cảm thấy hài nhi của hắn sắp ra đời rồi.
Khương Đạt theo lời của Điền Thanh nhanh chóng kiểm tra, đưa ngón tay vào, “Đã mở sáu ngón rồi.” Điền Thanh nghe vậy bảo Khương Đạt đỡ hắn ngồi dậy.
“Ngồi làm gì? Sắp sinh rồi, còn không chịu nằm yên đi!” Khương Đạt vội vàng đỡ hắn.
“Hô… Đứng lên đi lại… Hô… Dễ sinh… Hô…” Vừa nói vừa đi về phía trước, đi mấy vòng như vậy trong phòng.
“Không cần huynh đỡ, a… Huynh đi làm cho ta chút ăn, ta đói…” Điền Thanh đẩy tay Khương Đạt ra, bảo hắn đi ra ngoài làm cơm, Khương Đạt không yên tâm, nhìn bóng dáng run run rẩy rẩy của hắn hồi lâu không chịu động.
“A… Tranh thủ bây giờ, ta còn có thể đi được… Huynh… Hô hô… Đi nhanh đi!”
Sau khi Khương Đạt đi ra ngoài, Điền Thanh tiếp tục đi lại trong phòng, hơn nữa không kìm lại kêu khóc của mình thêm nữa, theo cung lui, một bên dựa giường đất, một bên rên rỉ: “Ư… Bụng… A… Bụng thật là đau… Hài nhi… Ha… Hô…Đừng hành hạ cha nữa… Nhanh ra đây đi!” Lúc này đã là cuối thu, nhưng Điền Thanh lại ra mồ hôi khắp người, chờ cơn đau qua đi, lại cắn răng tiếp tục đi.
Khương Đạt nấu cơm ngay ở ngoài phòng, nghe tiếng kêu của Điền Thanh trong lòng càng khó chịu.
Thật vất vả làm xong trứng đường đỏ, quạt nguội liền bưng vào nhà.
Đặt bát lên trên bàn đi nhanh đến đỡ sinh phu đang đi bộ với hai chân run rẩy.
“Thanh Thanh, ta làm cho ngươi bát trứng đường đỏ, ngươi nghỉ ngơi, ăn tạm đi.”
Điền Thanh tựa vào trên người Khương Đạt, nghe vậy yếu ớt gật đầu một cái, liền được hắn đỡ lên giường ngồi, tựa vào chồng chăn, hai chân dang rộng ra, lúc này liền phát hiện bụng đã rất thấp, dang rộng chân ra liền trực tiếp rũ đến trên giường đất.
Thừa dịp cung lui tạm dừng, Điền Thanh miễn cưỡng ăn một ít, cảm thấy khôi phục một chút thể lực, Khương Đạt nhìn hắn chưa ăn được bao nhiêu, còn muốn đút hắn ăn thêm một chút, “Ăn thêm ít nữa có được hay không?”
Điền Thanh phất tay một cái, “Ư… A… Không ăn được… Hô…” Lúc này cung lui lại đến, hắn dựa vào chăn thở dốc.
Khương Đạt thấy y phục Điền Thanh bị mồ hôi tẩm ướt, sợ hắn không thoải mái, mang ít nước ấm đến lau người cho hắn, đổi y phục khô khác, vì tiện việc sinh sản, phía dưới không mặc gì, chỉ đắp chăn lên.
“Ư… Khương Đạt… Giúp ta nhìn một chút… Hô… Phía dưới…” Khương Đạt vội vàng cúi đầu kiểm tra, “Đã mở hết rồi! Trời cũng đã sáng, ta đi mời A Lễ đến đây nhá!” Lúc này mỗi đợt cung lui đã cách nhau không lâu, Điền Thanh càng ngày càng cảm thấy bụng dưới cứng rắn, hơn nữa cảm giác căng trướng càng ngày càng mạnh, phỏng đoán sắp sinh rồi, cho nên liền gật đầu.
Khương Đạt thấy hắn gật đầu, vội vàng xuống giường xỏ giày, đi qua nhà A Lễ.
Sau khi Khương Đạt đi không lâu, Điền Thanh liền cảm thấy một trận đau đớn mãnh liệt khác thường, để cho hắn không nhịn được kêu thét lên, “A a ——! A ——!”
Ngay sau đó dưới người truyền tới cảm giác ẩm ướt, vén chăn lên, nhìn thấy giữa chân không ngừng chảy ra từng dòng nước ối trong suốt, mình vỡ ối mất rồi!
Vì để tránh cho nước ối chạy quá nhanh, Điền Thanh từ từ di động người, từ nằm ngửa đổi thành nằm ngang, sợ bụng bị lạnh lại che chăn lên, bụng sắp sinh ở dưới chăn đội lên thành một độ cong lớn.
Nước ối vừa vỡ, cung lui không ngừng nghỉ, Điền Thanh lần lượt theo cung lui ưỡn bụng dùng sức, thậm chí hắn có thể cảm giác được hài nhi đang nằm chặn ở nơi sinh miệng, nhưng cho dù hắn dùng sức thế nào, cũng không chịu đi ra! “Hừ ——! Hài nhi… Nhanh… Hừ… Nhanh ra đây… A ——!”
Lúc A Lễ bước vào đã nhìn thấy Điền Thanh đang ưỡn bụng dùng sức, vội vàng lên giường, trước tiên kiểm tra vị trí thai nhi không có vấn đề gì, liền vén chăn lên kiểm tra sinh miệng, phát hiện sinh miệng cũng đã mở hết, hài tử bị chặn ở nơi đó.
“Thanh ca, dùng sức, lập tức có thể nhìn thấy hài tử thôi.”
“A… Ta sinh không ra…” Điền Thanh có chút ủ rủ nói.
“Không sinh được? Sao có thể?” Vừa nói A Lễ lại kiểm tra một lần, lúc này mới phát hiện hài tử hơi lớn, cho dù sinh miệng mở hết cũng không đủ rộng để thai nhi đi qua.
A Lễ ổn định lại tinh thần, “Không có chuyện gì đâu, là do hài tử hơi lớn, tư thế này không thích hợp, chúng ta đổi một tư thế khác thử một chút.”
Nói xong cùng Khương Đạt hợp lực đỡ Điền Thanh để cho hắn quỳ xuống, tư thế thay đổi khiến thai bụng rũ xuống, “Ư… Thật căng…”
Để Khương Đạt ôm lấy hắn từ phía sau lưng, còn A Lễ bắt đầu xoa ấn cơ thịt xung quanh sinh miệng của Điền Thanh, vừa xoa vừa nói với Điền Thanh: “Thanh ca, lại dùng sức, dùng lực thật dài vào!”
Điền Thanh nín đến mặt đỏ bừng, “Hừ —— a ——!”
“Tốt, đúng, chính là như vậy, tiếp tục dùng sức!” Nhìn sinh miệng lộ ra tóc thai, A Lễ khích lệ Điền Thanh tiếp tục dùng sức.
“A ——!” Theo một tiếng thét chói tai của Điền Thanh, đầu thai rốt cuộc chui ra.
“Rất tốt, Thanh ca, sắp ra rồi, chúng ta lại dùng sức thêm lần nữa,” Sờ bụng lại trở nên cứng rắn của Điền Thanh, “Đến, nhớ dùng lực thật dài!”
“Hô… Hừ ——!” Điền Thanh dùng sức đẩy chen bụng, chỉ nghe “Phốc” một tiếng, đầu thai rốt cuộc bị đẩy ra rồi! Điền Thanh tựa vào trên người Khương Đạt thở vù vù hổn hển.
Lần nữa theo cung lui dùng sức, nhưng lần này dù đổi tư thế gì, cho dù Điền Thanh dùng sức thế nào, vai thai cũng không ra được.
A Lễ nhìn đầu nhỏ tròn tròn dưới thân Điền Thanh, cùng với sinh miệng bị chống căng không còn chút nếp nhăn kia, hiểu rằng hài tử quá lớn, chỉ dựa vào sức của một mình Điền Thanh sợ rằng không dễ sinh, làm không khéo sẽ có thể thành sinh khó.
Đắn đo một lúc, hắn yên lặng cầm một vật bị vải trắng bọc quanh ở trong túi mang theo bên người, tháo ra, Khương Đạt nhìn rõ, là một chiếc dao nhỏ rất mỏng.
Lập tức liền hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
A Lễ không để ý tới hắn, chỉ nói với Điền Thanh: “Thanh ca, huynh cũng cảm nhận được đúng không, hài tử rất lớn, sinh bằng sức tự nhiên sợ rằng hài tử rất khó ra được, đợi một hồi nữa lúc theo cung lui dùng sức, đệ sẽ rạch sinh miệng của huynh ra một chút, để cho hài tử đi qua, Thanh ca, huynh tin tưởng đệ không?’
Điền Thanh gật đầu một cái: “Tin, đệ không cần nói với ta, trực tiếp làm là được!”
“Được, cung lui lại tới, theo cung lui, dùng sức!”
“A a ——!” Nhân cơ hội này, A Lễ lập tức rạch một đường trên sinh miệng hắn, vai thai dưới sự dùng sức đẩy ép của cha, theo máu và nước ối bị đẩy ra ngoài.
A Lễ nắm vai thai có chút trơn nhẵn, nâng đầu thai, lôi toàn bộ cơ thể hài tử từ trong bụng Điền Thanh ra.
“Oa —— oa —— oa ——” một kêu khóc từ trong miệng anh nhi vang lên.
Cắt đứt cuống rốn, giao hài tử cho Điền Thanh, lại giúp hắn đẩy nhau thai ra, cuối cùng khâu lại vết thương.
Khâu xong, sau khi chắc chắn không có hiện tượng chảy máu nguy hiểm, giao thuốc bôi cho Khương Đạt, lại giúp Điền Thanh xoa ngực một lúc, chờ hài bú được sữa, A Lễ mới tính là hoàn thành công việc.
Lần này Điền Thanh sinh sản tiêu hao quá nhiều sức lực, hơn nữa vết thương bên dưới cần nằm yên trên giường, cho nên Khương Đạt cưỡng chế hắn ở cữ một tháng, kết quả thiếu chút nữa khiến An Dương mệt ra tật..