Edit: Sakura Trang
Điền Thanh về thôn chờ sinh, hai tiệm chỉ còn lại mình An Dương làm việc, trong tức thời chưa tìm được tiểu nhị thích hợp, y lại là một người thích cậy mạnh, một mình cắn răng kiên trì.
Mỗi ngày vừa đến giờ Dần (3h~5h sáng) đã thức dậy, làm cơm sáng cho Mãn Mãn xong liền bắt đầu chuẩn bị đồ ăn trong tiệm.
Mở tiệm cũng được một tháng, An Dương phát hiện khách trong thành càng thích thức ăn tươi, cũng có tiền hơn người trong trấn.
Ví dụ như món kho gia truyền của An gia bán rất tốt, ngược lại, bánh ngọt lại ít người mua hơn.
Cho nên, mỗi ngày chia đồ ra bán, bánh ngọt sẽ để tiệm trong trên trấn cầm nhiều hơn, mà một ít đồ đặc sắc thì sẽ để bán trong thành.
Ngày hôm đó vừa qua giờ Dần, An Dương đã thức dậy, đầu tiên là nhóm bếp nấu món kho, sau đó trộn bột mì, chuẩn bị nhân bánh, sau khi chuẩn bị xong hết nguyên liệu, liền nhóm bếp làm đồ ăn cho Mãn Mãn, hôm nay nấu một chút cháo, lại luộc cho Mãn Mãn quả trứng, lấy trong lọ chút dưa muối, đi gọi Mãn Mãn thức dậy.
Chờ Mãn Mãn ăn sáng xong đi học, An Dương tiếp tục nấu nướng.
Đặt bánh ngọt vào trong khuôn, nhóm lửa chưng, hôm nay chủ yếu làm hương cao, trứng gà chưng cao, bánh bí đỏ và bánh khoai lang.
Đặc biệt còn có sơn tra cao, bởi vì hiếm thấy, cho nên giá tiền cũng đắt, mỗi lần cũng không làm nhiều, rất nhanh là có thể bán xong.
Đến hai mươi sáu tháng mười, Chử Nghĩa đến.
Mang đến hai tin tức, một là cha bình an sinh hài tử, sinh hạ một tiểu đệ đệ; hai là thai nhi quá lớn, cha bị thương thân thể, phải nghỉ ngơi một tháng.
An Dương nghe chỉ biết cười khổ, một tháng này đã khiến y mệt gần chết, còn phải cố một tháng nữa!
Chẳng qua sau đó Chử Nghĩa lại nói: “Trong nhà cũng qua thời kỳ bận rộn rồi, ông bà ngoại ở nhà chăm cha và Niệm Niệm, mỗi ngày Khương đại thúc sẽ lên trông tiệm trên trấn, thúc ấy cũng có thể làm chút bánh ngọt bình thường, hai ngày nữa ta sẽ mang Tảo Tảo, Bách Bách, Tùng Tùng đến, An An còn phải đi học, liền ở nhà, Khương đại thúc phụ trách đưa đón con mỗi ngày, chúng ta ở trong thành, ta giúp ngươi trông tiệm.”
An Dương gật đầu một cái, “Đúng rồi, hài tử tên là gì?”
“Khương đại thúc đặt tên cho đệ ấy là Khương Tri Mộ, mộ trong hâm mộ, nhũ danh là Mộ Mộ.”
“Mộ Mộ? Tên rất hay!” An Dương cười gật đầu.
Tán gẫu đôi câu, Chử Nghĩa liền bắt đầu giúp An Dương làm việc.
Rửa sạch xương chặt ra, chuẩn bị nấu canh xương, bỏ củ cải trắng cà rốt vào, bây giờ thời tiết có chút lạnh uống một bát vào là thoải mái nhất.
An Dương bán cũng không đắt, một văn tiền có thể uống một bát lớn.
Hôm nay An Dương còn chuẩn bị làm bánh nhân hoa quả làm đồ ăn đặc biệt.
Cũng may cửa hàng nằm ở đường lớn, từ khai trương đến nay, khách hàng cũng dần dần định hình, mỗi ngày lượng tiêu thụ ổn định, thỉnh thoảng có đơn đặt hàng từ Cẩm Thực cư, mới tính là có lãi.
Chẳng qua chủ yếu là để Mãn Mãn đi học thuận lợi, mở tiệm cũng là tiện thể, lãi bao nhiêu đều được.
Nhưng kiếm tiền luôn là một chuyện khiến người vui vẻ.
Chờ lúc Mộ Mộ đầy tháng, cả gia đình gồm Mãn Mãn đều về thôn.
Điền Thanh tự mình xuống bếp làm một bàn lớn thức ăn ngon, mọi người đều ăn đến bụng tròn xoe, nhưng dường như An Dương lại không có cảm giác muốn ăn.
Lúc ăn cơm, Điền Thanh tuyên bố có thể chính thức trở về tiệm làm việc, An Dương thở phào một hơi, rốt cuộc không cần bận rộn như vậy nữa.
Từ hôm trở về thôn, bữa cơm kia dường như tạo thành chốt mở của chuyện nào đó, từ ngày đó trở đi, An Dương bắt đầu ăn uống không ngon miệng, mỗi lần ăn cơm luôn thấy uể oải, ngay cả khi nấu cơm, An Dương cũng không chịu được thức ăn có mùi dầu mỡ quá nặng.
Chử Nghĩa cảm thấy y kỳ lạ, hỏi qua, An Dương cũng chỉ là nói đoạn thời gian trước mệt mỏi, khẩu vị không được tốt.
Lại qua mấy ngày, An Dương đang làm món kho tự nhiên thấy buồn nôn.
“Ụa —— ụa —— ụa ——” Chử Nghĩa vội vàng bưng cho y một bát nước ấm, lại vuốt lưng cho y, “Chuyện gì vậy? Sao lại nôn nhiều như thế?”
“Ụa —— ụa —— ụa ——” An Dương vừa định mở miệng, cảm giác buồn nôn lại trào lên, nôn tiếp.
Nôn đến khi nôn hết cả nước chua ra, mới tính thoải mái một chút.
Chờ An Dương nôn xong, Chử Nghĩa liền nhờ nhà bên cạnh trông tiệm, mình thì dẫn y đi ra y quán, y quán tên Hồi Xuân đường, đại phu ngồi xem bệnh là lão đại phu tuổi gần sáu mươi, lão đại phu chẩn mạch xong, cười nới với hai người: “Chúc mừng hai vị, vị này có tin vui, đã sắp ba tháng rồi.”
Có thai? Hai người đều có chút kinh ngạc, mấy tháng gần đây hai người đến mặt cũng gặp nhau rất ít, sao có thể? Một lúc sau hai người nhớ tới, từng có, một ngày trước sinh nhật Mãn Mãn.
Liền một lần kia thì có? An Dương vẫn có chút khó tin.
“Đại phu, tức phụ ta nôn rất nhiều, không có chuyện gì chứ?” Chử Nghĩa có chút không yên lòng hỏi.
“Không có chuyện gì, đây cũng là phản ứng bình thường trong thời kỳ mang thai, nhìn các ngươi đến tuổi này, cũng không phải đầu thai, chẳng lẽ ngay cả điều này cũng không biết?” Lão đại phu có chút khó hiểu.
Chử Nghĩa giải thích mặc dù từng mang thai, nhưng đây là lần đầu tiên xuất hiện phản ứng mãnh liệt như vậy.
“Ồ? Kia ngược lại là một người có phúc.
Mỗi một thai phản ứng sẽ không giống nhau, coi như trước kia không nghiêm trọng như vậy, cũng không có nghĩa là về sau đều như vậy.
Yên tâm, thân thể tức phụ ngươi rất khoẻ mạnh, mạch thai cũng rất mạnh mẽ, không có chuyện gì đâu.”
Lão đại phu giải thích cho Chử Nghĩa, “Nếu cảm thấy khó chịu, có thể ăn một ít đồ chua, như ô mai chẳng hạn, nhưng ngàn lần không được chạm vào sơn tra, biết chưa?” Chử Nghĩa gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Mặc dù đại phu nói là hiện tượng bình thường, nhưng thấy mỗi ngày An Dương đều khổ cực như vậy, trong lòng Chử Nghĩa thật sự là không dễ chịu.
Hơn nữa mỗi ngày trừ một ít mứt quả, An Dương gần như không ăn được bất kỳ thứ gì, vừa muốn lo liệu trong tiệm, còn phải bận tâm mấy hài tử.
Sau khi mang thai không thấy thêm thịt, ngược lại gầy đi rất nhiều.
Nhưng Chử Nghĩa cũng không giúp được gì nhiều, chỉ có thể cố gắng phụ giúp y được phần nào, gắng không để cho bọn nhỏ phiền y.
Nôn nghén mệt nhọc một mực kéo dài đến An Dương mang thai năm tháng cũng không kết thúc.
Lúc này An Dương cũng sẽ không cậy mạnh, đang ngoan ngoãn nằm yên trên giường nuôi thai, còn chuyện vì sao y lại nghe lời như vậy, phải nói từ một tháng trước xảy ra một chuyện.
An Dương là người từng trải qua sinh sản, mang thai tháng tư bụng liền nhô lên một độ cong rõ ràng, dù là có y phục mùa đông che cũng vẫn có thể nhìn ra đang mang thai.
Lúc đó vừa hết năm, tiệm mở lại, bận rộn hơn, Chử Nghĩa đang ở bên ngoài đón khách, An Dương thì bận bịu ở sau bếp.
Tuy nói mang thai bị nghén hơi nặng, nhưng thai này tương đối vững vàng, y cũng không có những triệu chứng khó chịu khác, cho nên vẫn làm việc trong tiệm như bình thường.
Ngày hôm đó, trong lúc An Dương cầm bánh cao được chưng trong nồi ra ngoài bụng vô tình cọ vào bếp một chút, liền chọc tiểu tổ tông trong bụng động không ngừng.
Trước kia An Dương mang thai cũng từng trải qua chuyện như vậy, để cho hài tử dày vò một lúc là được, An Dương cũng không quá để ý.
Ai ngờ hôm nay bụng lại càng động càng mạnh, thậm chí mơ hồ có cảm giác trĩu xuống, lúc này An Dương mới cảm thấy không ổn, vội vàng tìm một chỗ ngồi xuống, cao giọng gọi Chử Nghĩa.
“Ư… A… Nghĩa ca… A… Bụng ta….” Được một lúc, An Dương cảm thấy dưới thân xuất hiện chút ẩm ướt, đưa tay đi sờ, lại mò tới vết máu!
An Dương che bụng, “A… Hài nhi… Hài nhi của ta…” Chử Nghĩa đi vào nhìn thấy tay An Dương đầy máu, đầu óc trống rỗng, không quan tâm gì nữa, ôm lấy An Dương chạy ra ngoài.
Đến Hồi Xuân đường, vẫn là lão đại kia phu, ghim châm, đút thuốc, hài tử mới tính giữ được.
Đại phu dặn dò nói thuốc an thai phải kiên trì uống nửa tháng, hơn nữa phải nằm yên trên giường nghỉ ngơi mười ngày rồi xem tình trạng hồi phục ra sao.
Lúc này An Dương bởi vì tác dụng của thuốc, đã trầm trầm ngủ rồi, Chử Nghĩa không ngừng cảm ơn, trả tiền thuốc, cầm thuốc, ôm lấy An Dương đi về nhà.
Lúc về tiệm mới thấy, Tảo Tảo dẫn Bách Bách và Tùng Tùng đang đãi khách, Chử Nghĩa thu xếp ổn thỏa cho An Dương, đi ra tiệm, ôm ba hài tử vào trong ngực, nhẹ giọng dặn dò: “Mấy ngày này thân thể cha không tốt, các con đều là những đứa bé ngoan, đừng làm phiền đến cha, biết không?” Ba hài tử hiểu chuyện gật đầu.
An Dương nằm yên trên giường nửa tháng thân thể mới hoàn toàn khôi phục, nhưng nôn nghén vẫn nghiêm trọng như cũ, dù nằm dưỡng trên giường, không thấy giảm bớt, mỗi lần buồn nôn đều phải nghiêng người về trước, khó tránh khỏi ép đến bụng, mỗi lần nôn xong đều khiến thai nhi trong bụng động một trận, điều này làm cho An Dương càng cảm thấy khó chịu, mỗi lần đều phải đợi tầm hơn nửa canh giờ mới cảm giác khá một chút.
Chử Nghĩa nhìn cũng đau lòng, nhưng An Dương lại thấy vui vẻ, vì hài nhi động nhiều liền chứng minh lần trước ra máu không có ảnh hưởng đến sức khoẻ của hài tử.
Cho đến mang thai sáu tháng, nôn nghén của An Dương mới hết, thay vào đó là cảm giác thèm ăn không ngừng, mỗi lần ăn chưa được bao lâu, đã cảm thấy đói.
Không thể làm gì hơn, lúc nào Chử Nghĩa cũng chuẩn bị sẵn bánh ngọt, trái cây ở để ngoài An Dương thèm lúc nào là có.
Vốn An Dương nghĩ thân thể khôi phục, cũng không buồn nôn nữa, liền chuẩn bị ra sau bếp làm việc, nhưng mới vừa khom người nhào bột một cái, trong bụng liền bắt đầu “đại náo thiên cung”.
An Dương vội vàng dừng lại, tay xoa lên thai bụng tròn vo.
Chử Nghĩa cười đỡ y: “Ngay cả hài tử cũng không muốn để cho ngươi làm việc, ngươi liền an tâm dưỡng sức đi!” An Dương ngồi xuống, thở dài, “Hài tử này cũng quá yếu ớt rồi, chỉ nhào tý bột thôi, lại dựa vậy mà làm ầm ĩ!” Tay vẫn không ngừng an ủi thai bụng đang động.
An Dương chưa từ bỏ ý định, sau lại thử đứng ở quầy tính tiền, nhưng đứng không đến một khắc đồng hồ, tiểu tổ tông trong bụng lại quậy.
Hết cách, An Dương không thể làm gì khác hơn là trải qua những ngày nuôi thai ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.
Dưới tình huống như vậy, bụng của An Dương lớn rất nhanh, ngay cả thân thể An Dương cũng béo một vòng, sờ rất thoải mái, cộng thêm gần đây không phải làm gì, da cũng trắng hơn, vẻ ngoài An Dương vốn thanh tú, hiện tại mang thai, cả người trở nên nhu hòa, càng làm cho Chử Nghĩa khó kìm lòng.
“Ư… Hô…” Trời xuân tháng ba, hiện tại hai người trong phòng lại đầm đìa mồ hôi, Chử Nghĩa đang đỡ bụng giúp An Dương, rong ruổi trong cơ thể y, An Dương khó nén phát ra tiếng rên rỉ, “Hô… Hô… Hô…”
“A ——!” Theo An Dương ngẩng cao cổ ngửa về sau, hai người cùng lên đỉnh.
Ngày hôm sau, An Dương xoa eo có chút đau nhức, vừa mặc y phục vừa hỏi: “Nhà sắp đến xuân canh rồi đúng không?”
“Ừ, chờ qua mấy ngày ta trở về một chuyến, một mình ngươi ổn không?” Chử Nghĩa vừa nghĩ tới chuyện phải để y ở trong tiệm một mình liền thấy lo.
“Không có chuyện gì, tuy nói không được làm việc gì, nhưng chỉ đi mấy vòng trong tiệm là không vấn đề, huynh còn thuê tiểu nhị coi tiệm, sau bếp huynh cũng mua một đầu bếp, huynh còn lo lắng cái gì?” An Dương ngược lại không thấy sao cả.
“Trong tiệm đúng là không cần ngươi bận tâm nhiều, nhưng mấy đứa nhỏ kia không lúc nào không khiến người bớt lo, mệt đến ngươi thì sao?” Chử Nghĩa vẫn không yên tâm.
“Có Mãn Mãn mà, hơn nữa có hài tử nhà ai là khiến người bớt lo đâu, ai đời có người lại nói hài tử nhà mình như huynh không!” An Dương tức giận mắng hắn một câu.
“Về nhà thì để ý An An nhiều một chút, lâu lắm không gặp không biết hiện tại hài tử có ổn không.” Chử Nghĩa gật đầu, chuyện liền quyết định như vậy..