Chương 3
"Bác tài!! Dừng dừng!!! Aaaa!!"
Thi triển 18 thế uốn éo lượn lẹo, vắt vẻo bám trụ. Thịnh Nam lại một lần nữa thành công bắt được chuyến xe bus.
"Ai ui!! Bác ác lắm! Bác gõ đầu cháu!!"
"Nguy hiểm chết bà mi đấy!"
Cười gượng gạo, hôm nay lại đi muộn... Haizzzz hết chỗ cũng chẳng trách ai được, đành ngoan ngoãn cầm lấy tay nắm, thầm liệt kê ra tác hại đáng sợ của đam mỹ.
"Ê."
Đam mỹ là chất gây nghiệng, là chất kịch độc rất nhanh làm biến đổi sắc tố não thành màu đen....
"Này!"
Đam mỹ là con sâu đục khoét ngân khố, là con mọt ăn tiền....
"Trần Thịnh Nam!"
Đam mỹ là....
"Ế, sao chú mày biết tên anh?"
Trịnh La Đăng vô cùng không hài lòng với câu hỏi của Thịnh Nam, ra là cậu ta biết mình gọi nãy giờ nhưng cố tính bơ.
Tùy tiện bắt lấy tay đang treo của Thịnh Nam, hắn kéo cậu xuống thẳng "vị trí thuận lợi" - "vị trí đọc đam mỹ an toàn." mà cậu hằng mơ ước!! Nhấn vai cậu ngồi xuống, còn mình thì lẳng lặng đứng cạnh.
Lại theo thói quen mở cặp lấy đam... Trần Thịnh Nam chậm lại, tự mắng mình không biết xấu hổ!!
"Này, không cần đâu, cậu ngồi đi."
Vừa mới nhấc mông lên liền bị ấn trở lại.
"Anh ngồi đi, tôi là đàn ông, không sao."
"Cái gì? Tôi cũng là đàn ông!!!"
Cậu sừng cồ đứng lên lại bị ấn xuống tập 2.
"Không, anh là con trai."
"Cậu thì hơn tôi cái gì mà là đàn ông??"
Cười khẽ, La Đăng vu vơ nói:"Nhìn còn tưởng nữ sinh chưa đến tuổi dậy thì ngực phẳng đét, đàn ông cái gì...".
Ai biết câu nói đó đã chưởng 1 cú mang sát thương cực lớn đưa HP của Thịnh Nam về -10000 .... Đây chính là điều cậu hận nhất trên đời này!!
Hảo hảo!!
Đứng đi! Đứng cho mi mỏi cho mi lùn hết khinh người nhé!
Đã thế đừng kêu anh mày không khách khí! Hứ!!!
Được một lúc lại thấy áy náy, ngước lên nhìn hắn... thì, ánh mắt hai người trực tiếp chạm nhau. Đó giờ hắn ta toàn nhìn cậu sao??
Ho khan một cái, cậu liếc mắt sang trái tránh đụng chạm, nói.
"Hay cậu ngồi lên đùi tôi đi."
Nhận lại là tiếng cười ha hả của hắn, phụ họa là tiếng xì xào của mấy em nữ sinh hàng trên... mấy con hủ nữ chắc luôn!!
Thịnh Nam hận không thể đào hố chui xuống!!
Ôm mặt đỏ lựng vùi đầu vào sách.
"Đợi anh dậy thì rồi hẵng nói câu này, ngoan ngoan." - Nói rồi La Đăng rất tự nhiên đặt tay lên mái tóc cậu xoa xoa.
Chẳng hiểu sao không thể đứng lên hất tay hắn, gào to:"Ông mày lớp 11, dậy thì lâu rồi!!". Nhưng thôi, nói nho nhỏ coi như có thanh minh là được rồi.
___
Chương 4:
Mang tâm trạng vô cùng vui vẻ, Trần Thịnh Nam huýt xáo bước vào xe buýt .
"Ái chà, có bạn gái hay sao mà yêu đời thế??"
Theo phản xạ, cậu nhanh nhảu đáp, trêu đùa lại:"Thay vì có bạn gái, cháu thích có bạn trai, hihi."
"Phải rồi, mày mà đi cùng con nào thì người ta nghĩ là đôi tỷ muội chứ người yêu cái gì... hahaha."
Đấy, cứ thích lôi nỗi đau thầm kín của người ta ra để vũ nhục thì vui lắm hay sao??? Hừ!! Con người với nhau có cần ác độc vậy không chứ??
Nhanh chân đi đến, đặt mông ngồi cạnh La Đăng, Thịnh Nam tiếp tục huýt sáo, trưng ra cái bản mặt rất phởn như thể muốn cả thế giới ghen tỵ với mình.
Khẽ liếc liếc thấy hắn không có động tĩnh gì, rất mất hứng, liền gợi ý.
"Đố cậu biết tôi đang vui hay buồn?"
Gập quyển sách lại, La Đăng nói.
"Ờ vui."
"Bingo!!! Tôi đang rất vui!!"
Xong, hắn cũng chẳng nói thêm lại đưa chỉ số cao hứng của Thịnh Nam hạ về 0.
"Không hỏi tại sao tôi vui à??"
"Tại sao?"
"Hí hí!!! Ta đây mới mua được quyển đam này aaa!! Số lượng có hạn aaa!!!"
Cũng đã thêm vài lần ngồi với La Đăng, cậu đã sớm tự tin khoe cá tính, tự thao thao bất tuyệt về bản thân là một hủ nam trong sáng.
Hắn gật gật đầu cho có lệ, cố tình nói nhỏ với âm lượng vừa đủ nghe:"Cứ tưởng có người trốn trại quên uống thuốc."
"Quân tử không đo lòng tiểu nhân, anh đây coi như chưa nghe gì."
Tháo một bên tai nghe, nhanh nhẹn nhét vào tai của hắn, Thịnh Nam bắt đầu bài diễn thuyết về bài hát.
"Bài mới của Winky Thi đấy!! Hay không?? Bài này gợi lên....bla... blo..."
Cứ say sưa diễn thuyết, Thịnh Nam chẳng biết hắn nãy giờ căn bản không có nghe, thật ra chỉ chống cằm nhìn cậu nói, đôi mắt khẽ động theo chuyển động của môi cậu.
"Thế nào??"
"Đẹp lắm."
Cậu thật cao hứng mà!!
"Bingo! Tình yêu của họ thật đẹp!!"
Kết thúc bài diễn cũng là lúc chuyến xe dừng lại.
Vội vã nhét đam vào cặp, Thịnh Nam cười tươi vẫy vẫy tay tạm biệt hắn.
Tay hắn theo đó cũng dơ lên... hắn thấy là lạ đành thu về.