Chương 5:
"Mai được nghỉ rồi đúng không?"
Đang đu đưa người, Trần Thịnh Nam chìm trong tiếng nhạc nên vô tình bơ La Đăng.
La Đăng cầm lấy smatphone của cậu, nhoáy cái đã mở được pass, tắt ngay nhạc đi.
"Sao thế?" - Dù sao cũng lỡ bơ hắn nên cậu cũng chẳng giận, tiếp tục mở nhạc nhưng để âm lượng nhỏ.
"Mai thứ 7, nghỉ chưa?"
"Này, cậu có được đi học hay không mà hỏi lạ thế? Có phải tiểu học đâu mà nghỉ thứ 7, ngốc!"
Thấy sắc mặt hắn trầm xuống... Thôi rồi, có khi hắn ta không được đi học thật... Chắc gia cảnh nghèo nàn lắm đây mà... Haizzz mình thật là ác độc, sao nỡ chà đạp nỗi đau trẻ em nghèo.
Vội vã cười hở cả hàm trên hàm dưới, Thịnh Nam vỗ vỗ vai hắn án ủi.
"Không sao cả, cậu đẹp trai khoai to không lo chết đói! Chủ nhật này tôi mới được nghỉ, sao thế?"
Sắc mặt hắn mãi mới vớt vát được chút tinh thần, đưa cậu tờ giấy nhỏ.
"Mai đứng đó, đi chơi với tôi."
Đáng lẽ là mai Thịnh Nam hẹn với đám bạn quyết chiến một trận game cho ra trò, nhưng mà nghĩ nghĩ. Nhìn hắn trông đến là cô đơn, chắc chẳng có bạn mấy đâu, đầu cậu lóe lên cái cảnh hắn ngồi ngốc ngốc một mình bên mái nhà tranh rách nát, lòng nghẹn lại nên là vui vẻ gật gật đầu đồng ý.
Xe dừng bánh, cậu sắp sửa rời đi, thì thấy cặp nặng, thì ra trong vô thức hắn đã nắm cặp Thịnh Nam, gấp gáp ho khan, La Đăng phất tay ra hiệu đuổi cậu đi.
"Yên tâm đi, tôi rất giữ lời đó!"
Vui vẻ quẳng lại một câu như vậy rồi Thịnh Nam mới đi.
Chủ nhật, cậu đến so với hẹn sớm hơn 5 phút a!! Chằng là tốt qua đấu tranh tư tưởng dữ dội, đau lòng cất quyển đam mỹ vào két sắt, nhủ lòng mình ngủ sớm để dậy sớm!! Không được lỡ hẹn a!
Và, Thịnh Nam đã thành công như vậy đấy!
Từ xa... Ôi mẹ ơi chói lóa quá đi!!!
Hoàng tử xứ nào đây?? Phải chăng đây chính là hiện thân của trai đẹp bị trục xuất???
Dùng tay đập ngực bùm bụp ngăn đi cái cảm giác nông nóng, hồi hộp lạ thường... và tất nhiên là cảnh báo cho cái tim đang đập loạn kia!!
"Nói thật đi!! Tiền đâu ra mà mua quần áo xịn thế này??"
Hắn chán ghét quát lên một tiếng mới làm bọn con gái im lặng, chạy hết sạch.
Cúi đầu ghé tai sát môi cậu.
"Nói lại, nghe không rõ."
"Tôi nói là tôi ghen tỵ với cậu!"
Hắn vui vẻ đưa tay xoa xoa đầu cậu như xoa xoa đầu cún nhỏ, thuận tiện bắt lấy tay cậu kéo đi.
"Trời ạ!!! Hai thằng con trai nắm tay nhau đi giữa thanh thiên bạch nhật còn ra thể thống gì???"
Aaa!! Đám hủ nữ kia đàn vơ điện thoại ra chụp kìa!!
"Im xem nào, có bao người mơ còn không được tôi nắm."
Thịnh Nam lẩm bẩm:"Tôi không hiếm lạ.". Thật ra thì từ nhỏ cậu cho rằng cái cảnh nắm tay nhau đi trong phim rất sến xẩm, giờ mới được thực nghiệm.
Quả là không tệ.
Hai người lượn qua lượn lại bao hàng quán, công viên cũng quất, sở thú cũng đi,...,...
Đang ngồi trên tàu lượn, hắn bất chợt ngả đầu lên vai cậu, tay hắn nắm chặt tay cậu hơn. Cậu cũng tự nhiên ngả đầu lên đầu hắn.
"Trời, cái trò con nít này mà anh cũng chóng mặt được. Ngồi yên đây, tôi mua chút gì nhé."
Đi được một lúc, cậu không an tâm quay lại vỗ nhẹ lên vai hắn động viên vài câu rồi mới đi.
Lúc quay lại chỉ thấy vệ sĩ nhà hắn nói hắn có việc về trước.
Hầy, đành vác vẻ mặt vui buồn lẫn lộn về nhà.
_____
Chương 6:
"Bác tài à, cháu sẽ nói cho bác nghe về đại dương xanh."
"Cút dùm, nãy giờ mày lải nhải điếc tai lắm rồi!"
"Cháu sẽ hát bác nghe bác nghe bản tình ca cháu với bác. Ta sẽ.... Ok, đừng nóng, cháu ngồi ngoan mà."
Dè chừng cái dép tổ ong sẽ đập vào đầu, Trần Thịnh Nam buồn chán nhìn cuốn đam đã mở, không nuốt nổi lấy một chữ, mặc đây là cuốn "Phi Hữu" - Tác giả Lam Lâm cậu cực yêu thích.
Cất lại quyển đam mỹ vào cặp, buồn chán kéo đi kéo lại khóa cặp.
Buồn chán đong đưa chân.
Buồn chán chống cằm, nghiêng nghiêng mái đầu nhìn ra cửa kính.
"Đường chật ních, có gì hay mà hắn cứ ngắm suốt nhỉ?"
Nhìn sang bên phải, nơi hắn thường ngồi, giờ thì hắn không có ở đây.
Bỗng cậu thấy trống vắng quá!
Lại mở cặp lôi ra cuốn đam mỹ, vùi đầu vào đó.
Phải đến khi bác tài hảo tâm cốc cho một cú vào đầu nhắc xuống xe mới định thần lại, lưu luyến nhìn lại chỗ ngồi rồi rời đi.
Ngày hôm sau vẫn y hôm ấy.
Ngày hôm nữa vẫn y hôm sau.
Cả một tuần 7 ngày vắng hắn.
Trịnh La Đăng hắn mới hôm nào còn đi chơi vui vẻ với cậu cơ mà?? Giờ đâu rồi?? Lặng lẽ bốc hơi không thèm báo tiếng nào ư??
"Ui ui nhìn tiểu thụ kìa."
"Hầy... Lão công cùa bé thụ vô tâm quá đi! Sao nỡ để bé thụ bơ vơ chốn đông người!"
"Hầy, trách ai nỡ vẽ lên chữ tình, thêu lên chữ yêu... hí hí."
Nghe cái đoạn đối thoại trên, cậu không khỏi bật cười, hủ nữ ngày càng nguy hiểm và đông đảo. Hủ nam như mình tốt nhất cứ che kín thân phận là ổn.
Ngẫm lại đoạn đối thoại ấy, hai chữ "tình yêu" liền hiện lên.
Cậu hài hước cho rằng, với cái cử chỉ, hành động của cả hai nếu đang sống trong đam mỹ, 200% Trịnh La Đăng và Trần Thịnh Phong đã thành người yêu của nhau rồi.
Nhưng mà... có thể không? Hắn và cậu biết đâu bất ngờ trở thành người yêu thật?
Vội đưa tay xua tan cái viễn cảnh vừa hiện lên, Thịnh Nam cảm thấy trình độ ảo tưởng của mình sắp ngang ngửa mấy con bé kia rồi.
Lại không nhịn được nhìn bên phải.
Hắn đi đâu rồi, có chút.. chỉ là một chút nhớ hắn thôi!
Vừa xuống xe đã gặp ngay vệ sĩ bữa trước.
Vệ sĩ chưa kịp nói đã bị cậu tranh mất.
"La Đăng đi đâu rồi?"
"Thiếu gia có việc bận chuyển lời xin lỗi cậu."
"A... không sao. Vậy hắn có..." - Có đi chuyến xe này nữa không?
"Mai... mai thiếu gia vẫn sẽ đi, cậu đừng lo."
Mải vui mừng, cậu không có để ý sắc mặt trầm buồn của vệ sĩ.