Những Chuyến Xe Bên Em

"Oa, La Đăng aaaa!!!!! Tôi tưởng cậu bốc hơi khỏi nhân thế aaaa!!!"
Hào hứng vòng hai tay qua cổ, ôm chầm lấy hắn, Thịnh Nam không mảy may quan tâm đến ánh mắt xung quanh đang nhìn.
Thịnh La Đăng cũng phối hợp vòng hai tay qua eo ôm lấy cậu.
"Sao, nhớ không?"
Cậu ăn ngay nói thật, đáp xanh rờn:"Ôi nhớ muốn chết, còn muốn bỏ đi xe bus đấy!".
Đáp án nhận được khiến La Đăng không nhịn được liền cong khóe môi thật dài. Ôm xiết cậu hơn.
Khi tiếng hủ nữ rú lên ngút trời, cậu mới xấu hổ đẩy hắn ra.
Hai người kề sát vai nhau, cùng nhét chung headphone.
"Ngoài kia có gì vui mà cậu hay ngắm vậy?" - Thịnh Nam lấy tay chỉ ra ngoài cửa kính.
"Ngốc, là tôi ngắm anh."
Cái câu đó hắn nói ra dễ dàng quá khiến cậu thẹn đỏ mặt, cái gì cũng không nói.
Đến khi xe dừng ở trạm cuối cùng, ngó thấy cả bác tài cũng xuống thì thấy lạ? Không chạy xe sao?
Lập tức có một người mới lên thế, tiếp tục cho xe chạy.
"Biết tin gì chưa??"
Hắn ngồi bên, thiếu điều nhìn cậu.
"Gì?"
"Kẹo sữa mikita được làm từ sữa!"
Hắn phì cười, vươn tay xoa rối tóc cậu.
Lần đầu tiên Trần Thịnh Nam bắt lấy tay hắn ngăn lại khiến hắn sửng sốt.
Cậu cẩn thận nâng tay hắn, ghé sát cánh môi, khẽ khàng đặt lên chiếc hôn.
Rồi ngẩng đầu lên, cánh môi anh đào xòe ra nụ cười rạng rỡ.
"Biết tin gì chưa?"
"Rồi."
"Tin gì?"
"Cái người tên Trần Thịnh Nam yêu tôi."
Cậu nháy mắt, nhanh nói tiếp.
"Sai rồi! Không chỉ riêng tôi, mà là cả hai chúng ta đều yêu nhau!"
"Ảo tưởng phát sợ."
"Giờ tôi hôn cậu đấy, không tránh là cậu yêu tôi, mà tránh th--"
Cậu bị cái hôn dồn dập của hắn nuốt trở về vế sau. Hai con người điên cuồng hôn nhau trên chuyến xe buýt vắng lặng, vì hiện tại, chỉ có hắn và cậu, chỉ riêng hắn và cậu thôi không còn ai ở trên xe cả.
Không gian tĩnh lặng, thời gian ngưng đọng, họ cảm nhận sâu sắc tiếng tim đập loạn của nhau.
Nhưng mà, hạnh phúc không lâu. Không lâu, không trọn vẹn.
Vì đó là lần cuối cùng cậu và hắn ngồi bên nhau trên chuyến xe bus.
Từ sau ngày đó, cậu không còn thấy hắn nữa, cậu tự nhủ hắn có việc bận, nhưng mà 1 tuần trôi qua, 1 tháng trôi qua, 1 năm trôi qua rồi 2 năm.
Ghế phải vắng hắn. Ghế vắng người trống trải, tim vắng bóng người lạnh lẽo.
Thời gian không hề thiên vị cho cậu đứng lại chờ ai cả, cứ vô tình chạy thôi.
Thấm thoát 5 năm trôi qua tẻ nhạt.
Có thể làm gì ngoài nhớ đâu? 5 năm sống trong nỗi nhớ.
"Chúc mừng nhé, giờ thì chính thức thành bác sĩ rồi! Phát biểu cảm tưởng đi nào!!"
Nhận lấy mic từ tay bạn học, cậu cười nhẹ.
"Ờ vui lắm a~ nhưng mà, tao thấy tao làm ca sĩ hay hơn bác sĩ đấy!!"
"Ngưng ảo tưởng, ngon mày hát đi!!"
Chọn đại lấy một bài, Thịnh Nam bắt đầu hát.
"...Tôi đi lòng vòng thành phố
Lang thang ở mỗi góc hẻm con đường
Tôi đi lục tìm và
Bới tung lên một trời kí ức
Tôi đóng cửa lòng cài khoá
Leo lên tầng cao khóc đến nghẹn lời
Nỗi nhớ thật đầy
Phố xưa hanh hao gầy gò
...Cứ đi về trên những chuyến xe
Buồn tênh mỗi ngày....
Ngày tình hấp hối trôi
Mình tôi thôi mùa đi mất rồi
Hong khô thêm
Những nỗi cô đơn vội êm....
Đã có bao giờ bạn thấy cô đơn chưa
Một buổi chiều tàn vội vã
Loay hoay giữa những nỗi niềm
Của riêng mình
Cuộc đời ai cũng đã có
Những câu chuyện rất thật
Và tôi cũng đã có
Một nỗi buồn thật đẹp."
(Tôi có một nỗi buồn thật đẹp - Phạm Hồng Phước.)
Bước ra khỏi quán karaoke, Thịnh Nam dựa người bên gốc cây gần đó, phóng cái nhìn đuổi theo chiếc xe bus vừa chạy ngang qua.
Đành cười nhạt rời đi.
________
Nếu bạn hài lòng với kết BE này thì nên dừng đọc ở đây, nếu chưa thỏa mãn thú... à tinh thần thì hãy sang chương kế để đọc.
Rất cám ơn


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui