Nhưng Cô Ấy Là Người Phụ Nữ Xinh Đẹp FULL


Trans+ edit: Hi Văn
Beta: Nguyệt Nguyệt
Hàn Đa Lâm.
Một trong số đối tượng thích hợp trong danh sách năm đó, Hàn Đa Lâm là người Diệp Linh Ngân ấn tượng sâu sắc nhất.

Từ góc độ nào đó để nói, cô ta cùng Hoắc Cẩn Hành thuộc về cùng loại người, không nói đến tình cảm chỉ cần nói đến lợi ích, hai người ở bên nhau là sự kết hợp mạnh.
Hoắc Cẩn Hành đã thẳng thắn thưởng thức năng lực của Hàn Đa Lâm, cô tức giận đến mức ba ngày không nở một nụ cười với Hoắc Cẩn Hành, bây giờ nghĩ đến có chút ấu trĩ.
Sau này Hàn Đa Lâm bị điều đi phát triển công ty ở nước ngoài, cô dường như quên người đi, hiện tại đột nhiên trở về, còn ở thời điểm quan trọng và nhạy cảm như này.

Cô không sợ Hoắc Cẩn Hành thích người khác, chỉ sợ Hoắc Cẩn Hành lý trí vượt qua tình cảm, lựa chọn người khác.
Diệp Linh Ngân mơ hồ chạm vào màn hình, nhãn cầu màu đen xoay vòng, soạn tin nhắn văn bản để gửi, liền đưa tay đặt điện thoại sang bên cạnh:【Anh Cẩn Hành, hôm nay em trở về Lan Đình Thủy Tạ, đợi anh ăn cơm tối.】
Khoảng nửa giờ sau Anni đưa trợ lý mang lễ phục đến Lan Đình Thủy Tạ, Diệp Linh Ngân hết sức phối hợp công việc của cô ấy, cầm lấy lễ phục lập tức đi thay.
Anni nhắc nhở: “Diệp tiểu thư, bộ lễ phục này thiết kế rườm rà, lúc mặc ít nhất cần một người giúp, hay là tôi cùng cô đi vào.”
“Cũng được.” Diệp Linh Ngân đồng ý.
Anni là nhà thiết kế chính, lúc mặc luôn dạy cô làm thế nào để thuận tiện hơn, đợi nhìn thấy sau lưng Diệp Linh Ngân hình xăm bươm bướm kia, Anni có chút kinh ngạc: “Bộ lễ phục này mặc lưng là thiết kế trần, hình xăm của Diệp tiểu thư sẽ lộ ra.”
“Không sao.” Khi lần đầu Anni vẽ bản thiết kế cô cũng không tính có trở ngại, không hề chú ý lộ ra hình xăm.
Lễ phục mặc xong, Anni nhìn quanh cô vào vòng, phát hiện lần này kích thước cắt may với thân hình của Diệp Linh Ngân hoàn toàn thích hợp.
“Lúc làm tôi còn đặc biệt thả số đo vòng ngực, mặc lên người vậy mà hiệu quả tốt như vậy.” Anni đối với thân hình của Diệp Linh Ngân khen một hồi, lần lượt thay cô đem những vật nhỏ của bộ lễ phục mang lên vị trí thích hợp.
Anni lấy ruy băng hoa cổ, chuẩn bị mang lên cho cô, mới phát hiện trên cổ Diệp Linh Ngân còn mang dây chuyền: “Diệp tiểu thư, dây chuyền của cô hay là tháo xuống nha?” 
Trên mặt dây chuyền được khảm một hoa hồng màu xanh, cánh hoa nhỏ và mỏng manh, so với bộ lễ phục đồng bộ.

Diệp Linh Ngân liếc nhìn sau đó thu hồi tầm mắt, vuốt ve chuỗi tràng hạt của mình, nhẹ giọng nói: “Không cần đổi đâu, tôi mang dây chuyền.”
Xương quai xanh cùng chuỗi trân châu bạc khéo léo và tinh xảo, gần như phí công, nhìn bề ngoài như viên ngọc trai khảm vào bông hoa, không ai nhận ra là tràn hạt, dùng nó phối hợp với lễ phục, cũng sẽ không làm lỗi.
Nhưng thật đáng tiếc nếu bỏ qua hoa hồng xanh như thế này, Diệp Linh Ngân suy nghĩ một lát, để Anni lấy ruy băng mang vào cổ tay.

Bộ lễ phục màu xanh này đặc biệt vừa người, vốn dĩ không cần sửa lại kích thước, hai bên đối với lần này rất vừa ý, Anni trước khi đi còn hỏi cô có cần giúp cởi lễ phục ra, Diệp Linh Ngân lắc đầu từ chối.
Sau khi Anni đi, Diệp Linh Ngân lấy điện thoại chụp hoa hồng xanh trên cổ tay, đăng vào vòng bạn bè, mở ra quyền giới hạn chỉ hiển thị cho một người xem.
Không biết có phải là ý đồ của tấm ảnh truyền hiệu quả, rất nhanh Hoắc Cẩn Hành gọi đến: “Ăn cơm chưa?”
“Chờ anh đây.” Hàm ý là chưa ăn.
“Hôm nay có việc, em ăn trước đi.”
“Không, chúng ta mấy ngày rồi không gặp, em lập tức đi nơi khác quay tiết mục rồi, muốn cùng anh ăn một bữa cơm không được à?” Sở trường của Diệp Linh Ngân là nắm bắt thái độ, biết lúc nào nên cáu kỉnh một chút, lúc nào nên làm nũng, càng biết hoà hợp hai mặt.
Bên kia truyền đến một tiếng than thở, như là đành chịu lại thương tiếc: “Ngân Ngân, người đói bụng khó chịu là em.”
Diệp Linh Ngân bĩu môi: “Nhưng người đau lòng là anh nha.”
Khi nghe thấy câu này, Hoắc Cẩn Hành dường như mỉm cười, không có cách nào với cô: “Anh sẽ cố gắng nhanh chóng trở về.”
Hàn Đa Lâm không một tiếng động đến gần, nghe thấy âm cuối của Hoắc Cẩn Hành kết thúc cuộc gọi, ngữ điệu so với bình thường không giống nhau.
Đợi anh cất điện thoại, Hàn Đa Lâm chủ động bước lên phía trước: “Thời gian không còn sớm rồi, cần cùng nhau ăn một bữa không?”
“Không cần.” Hoắc Cẩn Hành thần sắc thờ ơ.
Lại là lạnh lùng từ chối, Hàn Đa Lâm khoanh tay nhướng mày, tránh sang một bên.
Kiểu đàn ông lý trí này rất khó ứng đối, có lúc họ sẽ không nói lời lễ nghĩ thân sĩ, ví dụ nhiều lần từ chối lời mời của nữ sĩ.
Hoắc Cẩn Hành về đến nhà mới biết, vốn dĩ Diệp Linh Ngân không có trong phòng, anh lập tức dặn dò nhà bếp chuẩn bị, lại tự mình lên lầu tìm người.
Vừa gõ cửa, giọng nói của Diệp Linh Ngân từ bên trong phát ra, chắc chắn thân phận của người đến: “Anh, anh vào đi.”
Nhận được sự ưng thuận, Hoắc Cẩn Hành đẩy cửa mà vào, đi vào phòng ngủ của cô mới phát hiện, cô gái mặc lễ phục màu xanh ngồi trên giường.
Anh nhớ gần đây sắp xếp công việc của Diệp Linh Ngân không cần phải mặc lễ phục, chậm rãi đến gần vài giây, trong lòng đã có đáp án: “Lễ phục đặt may?”
“Đúng rồi, nhà thiết kế do chị Tuần Xu giới thiệu thật không tệ.” Cô khen Anni, cũng biểu đạt yêu thích của bản thân đối với bộ váy này.

Từ trên giường đi xuống, nhấc váy xoay một vòng, nháy mắt với anh: “Đẹp không?”
“Không tệ.” Có thể có được khẳng định của Hoắc Cẩn Hành, đã là đánh giá rất cao.
Diệp Linh Ngân thu lại dáng vẻ, đứng thẳng bên giường, nhìn hoa hồng trên cổ tay, Hoắc Cẩn Hành thúc giục nói: “Không đói sao? Thay quần áo trước rồi xuống ăn cơm.”
“Này không phải là mặc cho anh xem đầu tiên à.” Diệp Linh Ngân yêu thương vuốt ve bộ lễ phục, nâng mắt nhìn anh, khiển trách nói: “Ai bảo anh về muộn như vậy.”

“Là có việc.” Hoắc Cẩn Hành đặc biệt nhấn mạnh, bản thân không phải bỏ rơi cô, để cô chịu đói.
Diệp Linh Ngân lập tức trừng mắt: “Công việc quan trọng hay em quan trọng?”
“Ngân Ngân…”
Vừa gọi tên một tiếng, tiểu cô nương liền bịt tai lại:“Aaaaaa anh đừng nói nữa, em không có vô cớ gây sự, em nhất định là xem nhiều kịch bản cẩu huyết mới hỏi loại vấn đề này.”
Một bên biểu hiện bản thân không nghe, lại liếc mắt nhìn anh, mấy động tác nhỏ tinh ranh hoàn toàn bị nhìn thấy.
“Không có cảm thấy em vô cớ gây sự.” Hoắc Cẩn Hành lấy tay đặt bên tai của cô xuống, giọng nói trầm thấp đi vào lòng người: “Em quan trọng nhất.”
Cảm giác tê dại kỳ lạ lan từ cổ tay đến toàn thân, lỗ tai nóng lên, cô nâng cằm kiêu hãnh như công chúa: “Vậy thì tốt, em nguyện ý cùng anh ăn tối.”
Diệp Linh Ngân phát hiện, chỉ cần không chủ động khiêu khích, Hoắc Cẩn Hành sẽ buông lỏng phòng bị, hoặc có lẽ là bởi vì Hoắc Cẩn Hành phát hiện còn cho rằng chữ “Thích” trong miệng cô là nhất thời hưng phấn hoặc không có phần tình cảm.
Nhưng cũng không việc gì, hiện tại cô đã khẳng định Hàn Đa Lâm không phải là sự uy hiếp, như vậy cô mới yên tâm đi quay tiết mục.
Chẳng mấy chốc thì đến ngày tập kết 《 Chạy Trốn Mê Thành 》, tổ tiết mục thông báo cho các khách mời điểm hướng dẫn ghi hình ở một biệt thự ngoại ô ở Cảnh Thành.
Khách mời tự sắp xếp xe riêng đến điểm tập hợp, nội dung ghi hình của hôm nay, đạo diễn không đưa bất kỳ kịch bản nào, chỉ nói với họ, thời gian hôm nay thuận tiện để mọi người tìm hiểu làm quen với nhau, đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn cho mọi người trong biệt thự.
Triệu Kha Dục là người đến đầu tiên, tích hợp với filter hài kịch, một mình trong nhà lượn vòng, miệng không ngừng nói.

Đi đến ban công, trực tiếp đem chậu cây ôm đến ống kính cho mọi người một kiến thức trồng cây đáng tin cậy.
Thời gian này anh ta đi tản bộ xung quanh, em trai chó sữa Lê Hạo Vũ đi vào phòng khách biệt thự, đôi mắt nai trong veo đốn tim bao thiếu nữ.
Thời tiết hơi mát mẻ, hôm nay Lê Hạo Vũ mặc áo hoodie phối với quần tây, áo hoodie trắng sạch sẽ thoải mái, hoạ tiết Pikachu in trên áo tràn đầy hơi thở thiếu niên.
Không có ai nhắc nhở họ có người đến, Lê Hạo Vũ cho rằng mình là người đầu tiên đến, quy củ ngồi ở phòng khách không chạy loạn, chuẩn bị chào đón khách mời tiếp theo.
Lúc này, Sầm Ty Ty sắp đến cũng đi vào phạm vi theo dõi.
Nghe đến ở cửa truyền đến động tĩnh, nhanh chóng đặt gối xuống và đứng dậy xem, mỉm cười gọi: “Chị Ty Ty.”
“Hello, Hạo Vũ.” Sầm Ty Ty một bên trả lời, một bên mang vào dép lê màu hồng, cùng Lê Hạo Vũ đi vào phòng khách: “Một mình cậu à?”
“Đúng rồi, em cũng vừa mới đến.” Lê Hạo Vũ mời cô ấy ngồi, nâng ấm trà trên bàn thay cô ấy rót thêm nước vào ly.
Hai người câu được câu chăng nói chuyện với nhau, Triệu Kha Dục sau khi tản bộ một vòng quay lại, cuối cùng phát hiện họ đến rồi, nhưng anh ta không xuống lầu, trốn ở một góc cầu thang nhìn ống kính nói: “Tôi phải hù bọn họ một chút.”
Cổ họng Triệu Kha Dục cố tình phát ra âm thanh kỳ lạ, hai người bên kia quả nhiên bị hấp dẫn đi qua, tại thời điểm Triệu Kha Dục chuẩn bị lao ra hù người, lòng bàn chân trượt một cái, đặt mông ngồi trên cầu thang, ba bậc thang liên tục.

Lê Hạo Vũ kéo Sầm Ty Ty lùi xa một mét, phát hiện là người quen, cúi xuống nhìn anh ta: “Anh Dục? Anh đang làm gì ở đây vậy?”
“Rèn luyện, tôi rèn luyện.” Triệu Kha Dục giơ tay vuốt kiểu tóc, ngồi trên cầu thang ra vẻ bình tĩnh.
Lê Hạo Vũ cầm nắm tay, ba người vây quanh cầu thang, lúc này Trần Ninh Viễn đã đến ngoài cửa biệt thự, không hổ là lão làng trong giới, cầm lên nước uống của nhà đầu tư không dấu vết bắt đầu quảng cáo.
“Khẩu vị này.” Uống rồi cũng không nói gì nhiều, giơ ngón cái bày tỏ tán thưởng, vừa đi vừa nhắc đến, không nỡ vứt bỏ cái vỏ chai: “Buổi sáng tôi vừa quay xong một tiết mục, cơm chưa ăn nước chưa uống, nghe nói hôm nay ở đây có tiệc tối xa hoa, tôi là đợi bữa ăn này.”
Người đầu tiên Trần Ninh Viễn nhìn thấy là Triệu Kha Dục, hai người cho đối phương một cái ôm lớn, vỗ vào lưng nhau lực không nhỏ, Trần Ninh Viễn giả vờ ho: “Khụ khụ, tôi vừa uống nước đều bị cậu vỗ ra rồi.”
Triệu Kha Dục lập tức đổi vị trí, anh em tốt quàng vai nhau.
Sáu vị khách mời đã đến bốn vị, Diệp Linh Ngân trên xe ngủ bù vừa bị Tiểu Ngư đánh thức: “Chị Linh Ngân, đến rồi.”
Từ đây đi vào là phạm vi máy quay, Tiểu Ngư không thể cùng cô đi xuống, trên xe dặn dò Diệp Linh Ngân một lượt.
Diệp Linh Ngân mắt hé mở và gật đầu, đợi khi xuống xe, Tiểu Ngư phát hiện áo khoác của cô còn để trên chỗ ngồi, nhanh chóng chạy theo: “Chị, áo khoác, mặc áo khoác vào!”
Diệp Linh Ngân dụi dụi mắt, cuối cùng khôi phục tỉnh táo.
Trên xe mở máy sưởi, mặc áo khoác chê nóng, cởi ra đặt trên chỗ ngồi một chút lại quên.
Mặc xong áo khoác, Diệp Linh Ngân vẫy tay chào tạm biệt, đầu cũng không ngoảnh lại hướng biệt thự đi đến.
Tiểu Ngư khâm phục sự điềm tĩnh của cô, muốn bản thân tuổi nhẹ nhàng vì tiểu tổ tông này làm tan nát trái tim mẹ già.
Người trong biệt thự mong ước những vì sao và mặt trăng, Triệu Kha Dục và Lê Hạo Vũ đứng bên cửa sổ nhìn ra ngoài, mơ hồ thấy bóng người đi tới, kích động nói: “Đến rồi, đến rồi, có người đến rồi.”
Đợi Diệp Linh Ngân đến gần một chút, họ nhìn càng rõ.
Quần bò màu trắng, áo len rộng màu tím, Diệp Linh Ngân mang theo một túi nhỏ tròn màu bạc bước đi xiêu vẹo đi tới, một nửa tóc dài cuộn tròn sau đầu, một phần xoã trước người, như cô gái ngây thơ và trong sáng nhà hàng xóm.
“Học tỷ.” Lê Hạo Vũ mỗi lần nhìn thấy Diệp Linh Ngân đặc biệt nhiệt tình, nhanh chóng đến bên cửa đón người.
Trước tủ giày còn hai đôi dép lê một xanh một hồng, Diệp Linh Ngân đương nhiên mang màu hồng, đặt ngay ngắn đôi giày thể thao mới cởi ra trên giá để giày, phát hiện bên trong đã có bốn đôi giày thể thao.
Hôm nay khách mời đến đều là mặc trang phục của mình, biết tính đặc biệt của tiết mục, mọi người đều ăn ý mặc thiên hướng phong cách thể thao khoan khoái thoải mái.
“Hiện tại thiếu một người nữa.” Máy quay đang ghi hình xung quanh, trong lòng mọi người ngầm hiểu không gọi tên khách mời.
Khoảng bốn giờ, người đàn ông như thần tiên trong truyền thuyết cuối cùng cũng xuất hiện.
Người đàn ông đi vào biệt thự, đầu tiên nhìn mọi người bày tỏ áy náy: “Xin lỗi, nửa đường trì hoãn, để mọi người chờ lâu rồi.”
Dung mạo của Trì Khuynh thanh nhã, lời nói hành động đều thong thả ung dung, cho người khác một loại cảm giác dịu dàng và nho nhã.
“Không sao không sao, không muộn, này không phải còn sớm sao.” Triệu Kha Dục luôn là người được ủng hộ nhất, người khác cũng phụ hoạ hai câu.
Trì Khuynh mỉm cười đáp lại, cho người làn gió xuân.
Anh ta mặc áo len đen, quần dài trắng và đôi chân dài thẳng tắp, nhìn bề ngoài trông ngắn gọn giản dị, từ đầu đến chân, ngoại trừ vừa đổi dép lê, còn lại đều là hàng hiệu.
Không hổ là nhà nghệ thuật, phẩm vị cao cấp, khiêm nhường xa hoa, giống như kiểu nhân vật cấp đại thần có thể xác định toàn bộ chỉ bằng một cái nhìn.
Đồng thời mọi người cũng quan sát anh ta, anh ta cũng quan sát khách mời sắp kết thành đồng đội, nhìn từ trái qua phải, đôi chân dài trắng nõn đặc biệt rõ ràng.

Sáu người chơi toàn bộ đều có mặt, giới thiệu đơn giản bản thân, giữa lúc bầu không khí vui vẻ hòa thuận, đột nhiên âm thanh hệ thống lãnh đạm vang lên: “Hoan nghênh các vị khách quý đến biệt thự làm khách, chủ nhân của chúng tôi vì các vị đã chuẩn bị một bữa tối thịnh soạn, mời các vị khách quý vào phòng ăn, thưởng thức bữa tối hôm nay.”
“Bữa tối? Trời còn chưa tối.”
Tổ tiết mục quy định họ buổi chiều 3-4 giờ vào biệt thự, lát nữa vừa qua 4 giờ rưỡi, bên ngoài mặt trời còn chưa xuống núi, lại để họ vào nhà ăn thưởng thức bữa tối.
“Nói đến tôi thật sự đói rồi.” Trần Ninh Viễn sờ bụng.
Sầm Ty Ty hỏi: “Trước khi đến không ăn cơm sao?”
Trần Ninh Viễn lắc đầu: “Không có.”
Mọi người lần lượt đứng lên, đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: “Phòng ăn? Phòng ăn ở đâu?”
Triệu Kha Dục giơ tay phát ngôn: “Thật ra lúc mọi người chưa đến tôi đi một vòng biệt thự, rất nhiều cửa bị khoá.”
Thì là bởi vì như vậy, anh ta mới rất nhanh “vòng hết” biệt thự.
Người chơi cũ Lê Hạo Vũ bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Đột nhiên hiểu rõ vì sao còn sớm như vậy thông báo chúng ta ăn bữa tối rồi.”
Trên đường đến phòng ăn có nhiều mật mã, cần phải giải ra từng cái một, đợi họ không ngừng thử tìm quy luật giải mã, đã là 6 giờ tối.
Mọi người cuối cùng vào phòng ăn, bàn ăn hình chữ nhật chào mắt, ba cái ghế đặt hai bên trái phải, Trần Ninh Viễn và Triệu Kha Dục hành động ràng buộc, Lê Hạo Vũ ngồi cùng hai người họ, còn lại Trì Khuynh ngồi cùng hai nữ sinh, Sầm Ty Ty ngồi trước vào vị trí sát bên, Diệp Linh Ngân ngồi kề bên cạnh, vị trí duy nhất còn lại bên tay phải chỉ có thể thuộc về Trì Khuynh.
Chờ mọi người ngồi vào vị trí, một người đàn ông trung niên mặc đồng phục quản gia xuất hiện ở cửa: “Tôi là quản gia của ngôi biệt thự này, chủ nhân của chúng tôi không tiện gặp khách, dặn dò tôi tiếp đãi mọi người, nhà bếp đã vì các vị khách quý chuẩn bị tốt món ăn các vị yêu thích nhất, mời thưởng thức.”
Quản gia giơ tay lên vỗ tay hai tiếng, mười người npc nữ hầu mặc trang phục đoan chính bưng khay từ ngoài cửa đi vào, lần lượt dâng cao lương mỹ vị.
Các vị khách mời nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình không nhận ra bản thân đã ở trong trò chơi, Trần Ninh Viễn đề nghị mọi người nâng ly chúc mừng 《Chạy Trốn Mê Thành 》 mùa đầu tiên sắp phát sóng: “Nào nào nào, mọi người chúng ta cụng ly, tiếp theo chúng ta sẽ phải cùng nhau vượt qua rào cản rồi.”
Đàn ông 1 ly, phụ nữ nửa ly nhỏ, mọi người đồng thời đứng lên, nâng ly lên trung tâm.
Nháy mắt ly chạm vào nhau phát ra âm thanh, đèn phòng ăn đột nhiên tắt, mọi người bị vây trong một mảnh đen kịt.
“A…”
Trong phòng liên tiếp bật lên vài tiếng la hét, còn có tiếng ly va chạm, âm thanh rơi vỡ, phản ứng rất chân thực.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Cúp điện rồi sao?”
“Mọi người đừng loạn, bình tĩnh, bình tĩnh.” Triệu Kha Dục trên miệng trấn an tâm tình mọi người, bản thân tay cầm ly đã không vững.
“Nói không chừng trò chơi đã bắt đầu rồi, chúng ta tốt nhất nên đứng cùng nhau, mọi người mau qua đây.” Người chơi từng trải Lê Hạo Vũ ngay lập tức bước vào trạng thái cảnh giác, được nhiều người ủng hộ.
Sầm Ty Ty tìm âm thanh đến gần, đi dọc theo chiều rộng của cái bàn có thể tìm thấy Lê Hạo Vũ, Trần Ninh Viễn và Triệu Kha Dục duỗi tay một cái, hận không thể dính bên cạnh người chơi gan dạ.
Tầm nhìn hoàn toàn đen, một ít chất lỏng giữa ngón tay, Diệp Linh Ngân giữ mép bàn chậm rãi đặt ly rượu xuống.
Không báo trước tắt đèn làm tâm lý người hoang mang, Diệp Linh Ngân muốn tìm một đồ vật để bản thân có cảm giác an toàn, chân lùi một bước, đầu gối đụng vào ghế sau người.
Cô tiện thể bắt đầu tìm kiếm, đột nhiên đụng vào một cái tay, mu bàn tay mềm mại, khớp xương rắn chắc, xúc cảm rõ ràng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận