Trans + beta: Nguyệt Nguyệt
Cuồng phong cộng thêm mưa phùn, mãnh hổ ngửi tường vi.
Lê Hạo Vũ đối diện cửa sổ kinh ngạc đến mức há to miệng: “Có kẻ trộn!”
Diệp Linh Ngân ở trong phòng: “…”
Đầu óc của vị đàn em này của cô không tốt lắm.
Vừa rồi nghe thấy tiếng đập cửa cô chưa kịp để Hoắc Cẩn Hành né tránh đã bị phát hiện, Diệp Linh Ngân dứt khoát không lừa dối, kéo cửa lớn ra.
Đạo diễn, Lê Hạo Vũ cùng với hai khách mời khác đứng ngoài phòng, cô thẳng thắn thành khẩn giải thích: “Thật ngại quá, bạn trai tôi đến tìm tôi không cần hiểu lầm.”
Minh tinh đang nổi thừa nhận tình yêu trước mặt bọn họ, nhóm đạo diễn và khách quý nhất thời không biết ứng đối như thế nào.
Trong phòng chỉ có ánh đèn nhỏ, không nhìn rõ diện mạo cụ thể của người ở bên trong.
Nhìn dáng vẻ là cô không định cho bọn họ biết thân phận người đàn ông, đạo diễn cười ha hả: “Nếu cô Diệp có người chăm sóc vậy không sao cả, vừa rồi gọi điện thoại không ai nghe, nhắn tin không trả lời cho nên chúng tôi đến đây nhìn xem.”
“Bên ngoài đã có điện.”
Nói xong, đạo diễn cùng hai vị khách mời khác từ biệt cô rồi xoay người rời đi.
Chốt mở nguồn điện của gian phòng này không phải cái nút mà là một sợi dây, lúc bật đèn phải duỗi tay kéo xuống, sau khi cúp điện không tự sáng lên.
Những người khác đều đi rồi chỉ còn Lê Hạo Vũ đứng tại cửa không nhúc nhích, Diệp Linh Ngân ôm cánh tay dựa vào cửa hỏi: “Cậu làm gì?”
“Không phải, chị, chị yêu đương từ khi nào?” Lê Hạo Vũ định tiêu hoá cái tin tức nổ mạnh này: “Để em nhìn anh rể đi.”
“Cậu thật ra rất biết kéo quan hệ.” Chị và đàn chị chỉ kém một chữ nhưng quan hệ lại kéo lại gần rất nhiều, cũng không biết cậu ta làm trò trước mặt Hoắc Cẩn Hành có can đạm gọi lên tiếng “anh rể” vậy không.
Lê Hạo Vũ hạ quyết tâm muốn nhìn, Diệp Linh Ngân giơ tay ý bảo cậu ta đi vào đồng thời đóng cửa lại, kéo chốt mở của ánh đèn xuống.
“Cùm cụp” một tiếng, trong phòng khôi phục ánh sáng, Lê Hạo Vũ cũng thấy rõ người ngồi ngay ngắn trước bàn.
“Má ơi…”
Lê Hạo Vũ đột nhiên lùi về sau đụng phải cửa.
“Em trai, đâm hỏng cửa là phải đền đấy.” Tâm tình Diệp Linh Ngân cực tốt mà đùa với cậu ta.
“Đây, đây, đây…” lần đầu tiên có thể thấy đại lão đầu tư trong lời đồn vừa rồi còn dõng dạc gọi người ta là anh rể, chân Lê Hạo Vũ đều mềm nhũn.
Nghe nói Tổng tài Hoắc thị không gần người có thể bởi vì câu vui đùa kia mà bóp cậu ta răng rắc hay không.
“Chị, không phải, đàn chị, làm sao chị không nói sớm.” Đến chị cậu ta cũng không dám gọi nữa, sợ Hoắc Cẩn Hành không thích xưng hô này.
“Nhìn dáng hình sợ sệt này của cậu đi.”
“Đứng thẳng!”
Diệp Linh Ngân ra lệnh một tiếng, Lê Hạo Vũ đứng thẳng người, hai chân cũng đứng thẳng tắp.
Không phải cậu ta muốn sợ, phàm là những người lăn lộn trong giới đều biết Hoắc Cẩn Hành là Diêm La mặt lạnh không thể trêu chọc.
Nếu không trên mạng những cái mác bát quái chỉ có thể lén lút cắn CP không dám nhận mặt Hoắc Cẩn Hành tạo tin giả.
“Không đáng sợ như cậu nghĩ đâu, nếu đã đến thì ăn miếng bánh kem đi.” Phía dưới ngọn nến đã cháy hết có khay, trực tiếp lấy đi sẽ không ảnh hưởng giá trị nhan sắc của bánh kem, Diệp Linh Ngân dứt khoát cắt ra một miếng đưa cho Lê Hạo Vũ.
Lê Hạo Vũ không dám nhận, làm mặt quỷ nói: “Hay là để đại lão ăn trước?”
Diệp Linh Ngân nhấp môi cười đưa bánh kem lên tay cậu ta: “Ý tứ của tôi là cầm bánh kem mau chóng đi ra, đừng quấy rầy thế giới hai người của tôi với bạn trai.”
Lê Hạo Vũ: A, vô tình!
Nhưng mà sự thật lại là…
“Được thôi!” Lê Hạo Vũ bưng mâm lên, nịnh nọt: “Anh rể sinh nhật vui vẻ, chúc anh và chị em lâu lâu dài dài.”
Nói xong nhanh chóng chuyển thân, khi ra đến cửa còn tri kỷ đóng cửa lại vì hai người.
Để ngừa lại bị quấy rầy, Diệp Linh Ngân kiểm tra tất cả các cửa sổ một lần, xác nhận bên ngoài không thể trực tiếp mở ra mới yên lòng.
Vừa quay đầu lại thấy Hoắc Cẩn Hành im lặng không lên tiếng nhìn cô chằm chằm, con ngươi đen nhánh sâu không lường được.
“Anh và Lê Hạo Vũ cũng từng ghi hình cùng nhau hai kỳ tiết mục, cho miếng bánh kem cũng không quá đáng chứ?”
“Không phải em đã đưa rồi à?”
Bánh kem đều đã bê đi rồi mới nhớ đến việc nói với anh.
Cô bĩu môi nói: “Em không phải là nghĩ anh không ăn đồ ngọt, bánh kem lớn như vậy không ăn hết thì lãng phí bao nhiêu nên cậu ta giúp chúng ta giảm bớt gánh nặng đấy.”
“Ai nói anh không ăn đồ ngọt?” Hoắc Cẩn Hành nhẹ gõ mặt bàn.
“A?” Chẳng lẽ hôm nay sinh nhật cao hứng nên lâm thời sửa vị giác?
“Lại đây.” Hoắc Cẩn Hành ý bảo cô ngồi ở bệ cạnh sau đó cầm lấy nĩa múc một miếng bánh nhỏ đưa đến bên miệng cô.
Diệp Linh Ngân mở miệng ngậm lấy theo bản năng, mùi vị bơ ngọt ngấy tản ra trong khoang miệng.
Không đợi cô nhấm nuốt thì cằm đột nhiên bị người nắm lấy, hơi thở che trời lấp đất áp xuống cướp đoạt vị ngọt ở trong miệng cô.
Diệp Linh Ngân ngồi trên ghế dài bị bắt ngửa ra sau, Hoắc Cẩn Hành duỗi tay nâng nâng ót và sống lưng của cô, cánh tay đụng vào cạnh của bàn, động tác hơi dừng lại.
Môi cánh tay mảnh khảnh di chuyển từ bả vai đến sau cổ ôm anh, thân thể chủ động gần sát lại, tiếp tục trò chơi vừa rồi.
Trải qua việc không ngừng học tập kỹ xảo cô nắm giữ càng ngày càng nhiều cũng càng thêm thành thạo.
Không chỉ có môi đỏ mị hoặc, mỗi một ngón tay xẹt qua sau lưng anh đều đang diễn.
Không biết đã liên tục bao lâu, cho đến khi cô mệt đến mức sắp không thở nổi thì mới rút tay về đẩy người ở phía trước ra: “Đây coi như anh ăn bánh kem sinh nhật.”
Trên thực tế một miếng bánh kem nhỏ kia đã hoà tan trong cổ họng, không biết là ai ăn nhiều hơn ai.
Bàn tay của Hoắc Cẩn Hành dán ở sau lưng giúp cô nhuận khí, kẹp một quả dâu tây từ trên bánh kem đưa tới bên miệng cô.
Diệp Linh Ngân lắc đầu tỏ vẻ chính mình không cần tiếp tục bên tai rơi xuống tiếng cười sang sảng của người đàn ông: “Ăn đi, không đoạt với em.”
Cô lúc này mới yên tâm cắn mỹ thực.
Dâu tây chua chua ngọt ngọt làm bớt vị ngấy trong miệng.
Diệp Linh Ngân rất thích cướp nĩa gắp cho mình hai quả vào trong miệng, bình luận: “Trái cây rất không tồi.”
Người bên cạnh lại “chậc” một tiếng thở dài: “Thật đáng tiếc.”
“Làm sao thế?” Diệp Linh Ngân nuốt quả dâu tây cuối cùng xuống nhìn anh không hiểu chuyện gì.
Hoắc Cẩn Hành giơ tay niết vành tai của cô: “Hôm nay không thể nhận quà sinh nhật mà em đã chuẩn bị.”
Diệp Linh Ngân phản ứng lại, vành tai nóng bỏng.
Đây là tiếng lóng riêng chỉ có hai người mới hiểu.
Trên đường giải khoá thứ mới tràn ngập dụ hoặc, đừng nói Hoắc Cẩn Hành có tâm tư gì, cô vượt qua giai đoạn gian khổ trước rồi sau đó mới cảm nhận được tư vị ở bên trong cũng bắt đầu tìm kiếm lạc thú.
Hoắc Cẩn Hành rèn luyện hàng năm, dáng người là câu người nhất.
Diệp Linh Ngân vỗ vỗ cái trán để mình tỉnh lại, tới gần bên tai Hoắc Cẩn Hành nói nhỏ.
Hoắc Cẩn Hành cười trả lời: “Được.”
Ngày hôm sau vẫn tách ra cùng nhóm lớn, Lê Hạo Vũ đi trước một chuyến.
Thấy dáng người cao thẳng của người đàn ông khoanh tay đứng thẳng bên cửa sổ, Lê Hạo Vũ giơ tay phải lên khoa tay múa chân lại dùng tầm mắt cân nhắc chiều cao của Hoắc Cẩn Hành luôn cảm thấy không đúng chỗ nào.
Cho đến khi thấy Diệp Linh Ngân đứng chung một chỗ với Hoắc Cẩn Hành hình như đã từng quen biết.
“Đàn chị, Hoắc tiên sinh, việc tối hôm qua em sẽ không nói ra ngoài, hai người yên tâm.” Hôm nay cậu ta đến chủ yếu để tỏ thái độ miễn cho sau này truyền ra tiếng gió còn tưởng là cậu ta phá rối.
“Không ngại.” Hoắc Cẩn Hành thay Diệp Linh Ngân mở miệng nói.
Cường điệu lạnh nhạt này, âm thanh từ tính này! Quả thực làm Lê Hạo Vũ nhớ lại hiện trường “Chạy trốn mê thành”.
“Anh ấy, anh ấy là 0527!” Cậu ta dường như rất chắc chắn.
Diệp Linh Ngân vỗ vỗ tay, thẳng thắn thành khẩn cười: “Giờ mới phát hiện à.”
Lê Hạo Vũ đột nhiên không kịp phòng ngừa mà ăn hai quả “dưa” kinh thiên động địa khiếp sợ đến suýt nữa thì nhảy dựng lên.
Hai nhân sĩ nổi danh ở dưới sự chú ý của cư dân mạng “trắng trợn táo bạo” nói đến việc yêu đương, âm thanh trên mạng về tình yêu vẫn luôn không ngừng rồi không ai dám gõ thật.
Không phải là gõ mà không có chứng cứ, chỉ sợ chính mình bày ra chứng cứ trước rồi sau đó bị đại lão phong sát.
Vì thế nhóm fans CP tóm được chút manh mối liền yên lặng tự tiêu khiển, yên lặng chờ ngày đại lão công khai.
Nhưng ngẫu nhiên cũng có fans định bò tường đến bên cạnh lắng nghe siêu thoại CP.
Tháng 10 Trì Khuynh công bố một bài hát mới, tên là “Mê.”
Lấy linh cảm từ “Chạy trốn mê thành” để sáng tác đạt được sự tán thành của fans gameshow, lượng share nhanh chóng đột phá trăm vạn, còn liên tục tăng không ngừng.
Diệp Linh Ngân múa dẫn đầu trong MV mặc bộ váy ngắn màu đen có thiết kế lộ một bên vai, bên hông có tua toả sáng dưới ánh đèn trang trí.
Trổ hết tài năng của C vị múa nên mỗi động tác đều múa đến mức tận cùng, cách màn hình cũng đều có thể cảm nhận được không khí đoàn hồn thiêu đốt.
[Cho nên sáu khách mời, Trì Khuynh lại cố tình chỉ mời Diệp Linh Ngân quay MV còn chưa rõ ràng sao?]
[Lý trí một chút, không biết Diệp Linh Ngân debut ở C vị trong nữ đoàn sao?]
[Hát nhảy là chuyên ngành của cô ấy]
[Hu hu hu, có thể tổ chức buổi biểu diễn không, bạn tôi nói cậu ấy muốn xem hiện trường]
Fans quỳ cầu xin hai người cùng nhau tổ chức buổi biểu diễn, ca sĩ thần tiên cùng người nhảy yêu tinh, chỉ là bổ não một chút thanh máu đều về không.
Đoạn Văn phát hiện nghệ sĩ nhà mình thật sự bắt đầu viết bài hát: “Thật sự định tổ chức buổi biểu diễn à?”
Diệp Linh Ngân gõ gõ bút: “Debut ba năm cũng nên có một buổi biểu diễn cá nhân.”
Các buổi biểu diễn debut thành đoàn đều là cô cùng các đoàn viên khác cùng nhau biểu diễn, sau khi giải tán cô bắt đầu vào giới điện ảnh đóng phim, tham gia gameshow, ngẫu nhiên còn nhìn thấy tin nhắn của fans thổ lộ thời khắc toả sáng khi cô đứng trên sân khấu.
Diệp Linh Ngân nghĩ vào sinh nhật thứ 25 cô sẽ tặng cho các fans làm bạn với mình ba năm thậm chí là lâu hơn một món quà, cô nhớ biển cam rực rỡ ấm áp kia.
Sau đó cô từ chối lời mời của “Nhật ký rung động” mùa hai, nắm chặt thời gian chuẩn bị bài hát mới đồng thời tham dự một bộ phim truyền hình cảnh sát hình sự.
Công việc sáu tháng cuối năm của Diệp Linh Ngân đột nhiên trở nên lu bù, không có gameshow bộc lộ quan điểm, không có tuyên bố đại ngôn, các fans chỉ ngóng trông phim điện ảnh “Mộng và nhà” trong tiết Nguyên Đán.
Trước hai ngày Nguyên Đán, Diệp Linh Ngân kết thúc quay phim về Cảnh Thành, nằm ở nhà suốt một ngày mới hoãn lại được.
Tới gần cửa ải cuối năm Hoắc Cẩn Hành cũng trở nên vô cùng bận rộn, đêm họp thường niên trước Nguyên Đán tổ chức vào đêm nay, Diệp Linh Ngân cách màn hình điện thoại cũng có thể tưởng tượng ra hình ảnh ăn uống linh đình này.
Những người kéo quan hệ luôn nói chuyện hợp tác thì không nói nhưng khẳng định còn có rất nhiều người phụ nữ trẻ tuổi theo dõi anh.
Diệp Linh Ngân thở dài thật sâu, nhàm chán gọi trợ lý: “Tiểu Ngư, sao năm nay em không quay về?”
Ngày hôm qua đã được nghỉ mà Tiểu Ngư lại không về nhà.
Nhắc đến tiền căn hậu quả của chuyện này Tiểu Ngư bất giác đau đầu: “Cha mẹ em bắt đầu giục cưới, trở về đều nhắc đi nhắc lại, em muốn thanh tĩnh hai ngày.”
Hai người nói chuyện phiếm câu được câu không, Tiểu Ngư liếc mắt một cái nhìn thấu biểu tình của cô: “Chị Ngân, tâm tình chị không tốt sao?”
Diệp Linh Ngân chống cằm hừ một tiếng cũng không sợ Tiểu Ngư chê cười, lời nói trần trụi biểu đạt du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu: “Chị nghĩ đến việc trên cuộc họp thường niên, người đàn ông của chị bị nhiều đôi mắt mơ ước như vậy, tâm tình có thể tốt sao?”
Tiểu Ngư che miệng cười trộm: “Hay là chị đi tuyên bố chủ quyền đi.”
Thời gian nửa năm cứ trôi đi chỉ sợ ngày nào đó hai người công khai, fans cũng không cảm thấy hiếm lạ.
Vậy không phải là đương nhiên sao?
Dù sao bọn họ cũng đợi lâu như vậy.
“Đúng vậy, chị không phải cũng là người phát ngôn của Hoắc thị sao?” Diệp Linh Ngân hậu tri hậu giác mình có dính chút quan hệ trên danh nghĩa với Hoắc thị.
Diệp Linh Ngân mặc kệ Tiểu Ngư quay đầu về phòng mình nằm trên sô pha nghịch điện thoại, gọi cho người nào đó.
“Anh trai ~”
“Muốn em đi cùng anh tham gia họp thường niên hay không?”
“Ừm?” Hoắc Cẩn Hành nhận được điện thoại của cô khi đang rất bận, không biết cô lại muốn hát tuồng gì.
“Anh nghĩ đi, đại minh tinh xinh đẹp đi cùng anh tham dự họp thường niên của công ty nói ra anh có bao nhiêu mặt mũi.” Diệp Linh Ngân cách điện thoại bắt đầu vẽ miếng bánh lớn.
Hoặc Cẩn Hành trả lời: “Khi nào em đến đây, anh sắp xếp tài xế đón em.”
Họp thường niên mỗi năm một lần của tập đoàn Hoắc thị đặc biệt long trọng, rất nhiều người ở các công ty chi nhánh tụ tập lại với nhau, đây cũng là cơ hội mà đại bộ phận người không nhiều có thể tiếp xúc gần gũi với nhóm quản lý cao tầng.
Bất luận là muốn ích lợi hay có tâm tư khác đều muốn trổ hết tài năng trong buổi họp thường niên.
Cho đến khi Diệp Linh Ngân kéo Hoắc Cẩn Hành xuất hiện dưới ánh mắt của mọi người làm khiếp sợ toàn trường.
Đề tài về hai người nối liền không dứt, mọi người nóng lòng muốn thử cũng từ bỏ thầm nghĩ hôm nay ai cũng không đoạt được sự nổi bật của cô.
Phóng viên điên cuồng ấn chụp ảnh, phóng viên đến sau thu được tin tức nhỏ hối hận không thôi: “Làm sao tôi không nghe được chút tin tức nào?”
Bọn họ chạy đến địa điểm họp thường niên ngồi xổm lại không vào được bên trong, cho đến khi tan cuộc nhìn một nhóm người không quan trọng rời đi chậm chạp không đợi được sự xuất hiện của Hoắc Cẩn Hành hoặc là Diệp Linh Ngân.
Mọi người càng kích động, hai người này đồng hành nhất định có gì đó.
Không nghĩ đến vai chính trong đề tài đang lén thò đầu ra ở phòng nghỉ trên lầu: “Anh tin có người ở dưới vẫn đang đợi chúng ta không?”
Hoắc Cẩn Hành nhướng mày: “Hôm nay thoả mãn rồi?”
Diệp Linh Ngân không thiếu loại trường hợp nổi bật này, tiết Nguyên Đán vài gameshow mời cô đều bị cô từ chối, cố tình không nói tiếng nào mà đi vào đây, nguyên do trong đó tùy tiện động não nghĩ cũng biết có quan hệ với Hoắc Cẩn Hành.
Cô đang dùng phương thức khác để tuyên bố chủ quyền.
“Chúng ta tìm một cơ hội thích hợp công khai đi.”
“Được.” Hoắc Cẩn Hành từ trước đến nay đều sẽ không phản bác quyết định của cô.
Bọn họ trước sau không xuất hiện, các phóng viên ngồi xổm đến lúc tê chân hai người đã lặng lẽ đi từ cửa khác rời đi.
Lần đầu công chiếu “Mộng và nhà” mới là mục đích cuối cùng của bọn họ.
Phía trước của bộ phim đều là tình cảm của Diệp Linh Ngân và Trình Tử Hào, thời kỳ ái muội còn nhìn qua cho đến khi tiến độ kéo đến bên cạnh sông nhỏ cô vội vàng giơ tay ngăn trở hai mắt Hoắc Cẩn Hành.
Trải qua cắt nối biên tập một lát chỉ có vài giây nhoáng lên một cái đã qua.
Diệp Linh Ngân ruc tay xuống lại thấy người nọ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chứa đựng thâm ý.
“Nhìn em làm gì, xem phim đi.” Diệp Linh Ngân ra vẻ bình tĩnh nhìn về phía trước, người bên cạnh cũng không dễ lừa, tay trái bỗng nhiên nắm lấy tay phải của cô.
Do máy sưởi trong nhà nên khăn quàng cổ cởi ra lại thành vật che đậy, che lại đôi tay hai người nắm chặt.
Tay trên giá dựa ở giữa ghế bị kéo lên trên, hai ghế dựa lại gần nhau.
Diệp Linh Ngân rõ ràng cảm nhận được cái tay đang nắm cô cũng không thoả mãn mà không ngừng xoa bóp, lấy đó để phát tiết hoặc là truyền đạt sự ghen tuông của anh.
Để anh nhéo một lát đối phương còn chưa chịu dừng chọc đến mức cô không có cách nào yên tâm xem phim.
Diệp Linh Ngân có ý xấu phản kháng, mu bàn tay trong lòng bàn tay nhanh chóng quay cuồng một vòng cào lòng bàn tay anh, sau đó câu lấy ngón tay tiến đến bên tai nói nhỏ với anh: “Đừng ghen mà, chúng ta về học được không?”
“Học mấy tiết?” Người đàn ông mắc câu.
Diệp Linh Ngân cắn răng làm ra biểu tình khẳng khái xả thân vì nghĩa: “Đều được.”
Nếu trao đổi thân phân cô đại khái sẽ ghen lợi hại hơn Hoắc Cẩn Hành, cho nên cô nhận “phạt.”
Bọn họ ngồi ở hàng ghế cuối cùng, giấu kín với đám người tay trong tay xem bộ phim này, cho đến khi bế mạc.
Đây là bộ phim điện ảnh đầu tiên Diệp Linh Ngân quay, tuy rằng giai đoạn trước trong quá trình quay phim có chút không thoải mái, nhân vật nữ hậu kỳ phối hợp với vai diễn mẹ hợp lại với việc thực hiện mộng tưởng làm cốt truyện và cá nhân biểu hiện của các diễn viên đều đạt đến thăng hoa.
Đi từ rạp chiếu phim ra ngoài, không khí lạnh bên ngoài nhắm thẳng vào người, Diệp Linh Ngân đeo khăn quàng cổ nhớ đến hôm nay là Nguyên Đán.
Nghịch ngợm kéo kéo khăn quàng cổ tình lữ của mình và trên cổ Hoắc Cẩn Hành, nếu không phải mang khẩu trang trên đường cái thì cô thật sự muốn nhón mũi chân hôn anh, sau đó nói bên tai anh: “Tiết Nguyên Đán vui vẻ.”
“Nguyên Đán vui vẻ.” Hoắc Cẩn Hành hỏi cô: “Năm mới em có nguyện vọng gì?”
“Ừm…” Diệp Linh Ngân ngẩng đầu nhìn tiêu chí của rạp phim, thuận miệng ước nguyện: “Thế thì hy vọng một năm mới phòng vé đại bán đi.”
Vì vậy ngày hôm sau toàn thể công nhân của Hoắc thị nhận được một phần quà tặng năm mới đặc biệt… vé xem phim điện ảnh “Mộng và nhà.”
Việc này rất nhanh đã bước lên hot search, Tổng tài Hoắc thị quang minh chính đại đề cao phòng bán vé cho “bạn gái tin đồn” còn được?
Các cư dân mạng sắp ngồi không yên.
[Đã như vậy rồi còn không công khai?]
[Sắp đến sinh nhật Diệp Linh Ngân rồi, tôi đánh cược một phen năm có thể làm thật]
[Lầu trên là nhà tiên tri]
[Lầu trên +10086, lên hot search bảo tôi]
“Đột nhiên bắt đầu chờ mong concert cá nhân của Diệp Linh Ngân.”
“Fan giả, concert đã được công bố mấy tháng bây giờ mới bắt đầu chờ mong.”
“Thật ngại quá, trước kia tôi là fan only.”
Sau đó thuyết phục được mị lực tiền tài của đại lão, à không, là mị lực nhân cách.
Sinh nhật của Diệp Linh Ngân vào ngày 12 tháng 1, đảo mắt chỉ còn thừa không đến một tuần, mỗi ngày cô đều nắm chặt thời gian ca hát luyện nhảy.
“Chị Ngân, chị có một phần chuyển phát nhanh.” Tiểu Ngư ôm hộp chuyển phát nhanh đi vào.
Người biết Diệp Linh Ngân ở Lan Đình Thủy Tạ không nhiều lắm, người gửi kiện có một chữ “Hứa”, người nhận cũng không phải tên đầy đủ của Diệp Linh Ngân, cô biết là ai gửi đến.
Sau khi mở ra Diệp Linh Ngân cố ý chụp ảnh gửi cho cô ấy.
Hứa Tri n trả lời tin nhắn ngay lập tức, hai người đổi thành call video: “Chuyển phát nhanh đến sớm hai ngày so với mình dự đoán nhưng mà đến sớm tốt hơn đến muộn.”
“Mình sinh nhật mời cậu ăn cơm.”
“Sinh nhật của cậu sẽ không muốn tổ chức concert, mình sẽ…” nói được một nửa thì Hứa Tri n đột nhiên dừng lại, che miệng rời khỏi màn ảnh.
Diệp Linh Ngân nghe thấy vài tiếng nôn mửa rất nhẹ liên tục.
“ n n?”
“Cậu làm sao thế!”
Diệp Linh Ngân lập tức đứng lên từ ghế sô pha, nếu đối phương có chuyện bây giờ cô có thể lao đi.
“Không, không sao, cậu đừng có gấp.” Hứa Tri n quay lại trước màn ảnh một lần nữa, vỗ vỗ bộ ngực thuận khí: “Mình chỉ là mang thai thôi.”
Nghe thấy câu nói đó Diệp Linh Ngân lại không có chút cao hứng nào, mày nhăn lại: “Làm sao cậu có thể mang thai, thân thể của cậu…”
Người đàn ông kia sao lại thế này, làm sao lại có thể để Hứa Tri n mang thai, thật sự là đánh cược mạng cô ấy.
“Ngân Ngân, đây là ngoài ý muốn, thật ra mỗi lần chúng mình đều có phòng tránh, anh ấy rất yêu quý mình.” Trên mặt cô ấy không hề có nỗi buồn ngược lại còn lộ ra nụ cười vuốt bụng nhỏ: “Dưới tình huống một phần vạn vẫn có thể có, mình cảm thấy rất kinh hỉ.”
Sinh mệnh của cô ấy vốn là không lâu dài, dưới tình huống chủ quan từ chối tiểu sinh mệnh ngoan cường vẫn buông xuống trên người cô ấy, vậy đó nhất định là báu vật cô ấy quý trọng nhất.
Diệp Linh Ngân suy nghĩ sâu xa thật sự không cười nổi: “Ngôn Tự biết không?”
“Mình còn chưa nói cho anh ấy, mình đợi đến lúc có kết quả phúc tra.”
Diệp Linh Ngân không khuyên được, thấy mặt Hứa Tri n tươi cười dào dạt cô không muốn phá hỏng tâm tình của đối phương, miễn cưỡng nở nụ cười, dặn dò: “Kết quả phúc tra ra đến thì cậu nhất định phải nói cho anh ta.”
So với đứa nhỏ cô càng lo lắng sự khoẻ mạnh của thân thể bạn mình.
“Trạng thái của mình không thích hợp tham gia concert của cậu nhưng mình sẽ cổ vũ cho cậu trước màn hình.”
Concert sắp đến Diệp Linh Ngân cảm nhận được sự lo lắng, đứng trong phòng huấn luyện nhìn bộ dáng chính mình chảy mồ hôi như mưa trong gương, cô bắt đầu chờ mong đến một khắc kia.
Ngày 12 tháng 1, bắt đầu từ 0 giờ đã không ngừng có fans chúc phúc, mợ Ninh gửi mấy hồng bao lớn, ông ngoại, cậu, Ninh Tri Hằng đơn độc chuyển khoản cho cô, không dừng lại ở đó, tin tức nhắc nhở cũng không ngừng nhảy ra bên ngoài.
Ninh Tri Hằng không ngừng gửi cô liền không ngừng thu, khoé miệng không hề khép lại: “Phát tài rồi!”
“Còn chưa ngủ được.” Hoắc Cẩn Hành đứng ở mép giường.
“Em còn vội vàng kiếm tiền.” Đầu Diêp Linh Ngân còn không nâng lên nói.
Vừa dứt lời một tấm thẻ được nhét vào lòng bàn tay cô, Hoắc Cẩn Hành nghiêm trang thúc giục: “Đi ngủ.”
“…” Ông chú chính là không hiểu lạc thú khi các cô nhận lì xì.
Diệp Linh Ngân ghé vào trên giường một tay chống cằm nhìn anh: “Cho nên Tổng giám đốc Hoắc, lần này rốt cuộc anh ngồi ở vị trí nào trên khán đài?”
Vốn dĩ cô chuẩn bị vị trí khách quý cho Hoắc Cẩn Hành kết quả người nọ lại nói chính mình có vé, còn thần thần bí bí không chịu nói cho cô biết vị trí.
Nguyên nhân là: “Sợ em thấy anh nên phân tâm.”
“Hừ, em chính là chuyên nghiệp.” Diệp Linh Ngân cầm điện thoại lăn trên giường một vòng, đối với ánh mắt của mình vô cùng tự tin: “Mặc kệ anh ngồi ở đâu em nhất định sẽ liếc mắt một cái là tìm thấy anh.”
“Anh đây thật vinh hạnh.”
Một buổi concert được mọi người mong ngóng đến đúng hạn, người nghe ở hiện trường bị thiết kế cảnh tượng xa hoa lộng lẫy kinh diễm đến.
Thời gian chuẩn bị lần concert này của Diệp Linh Ngân so với bình thường ngắn hơn rất nhiều, hiệu quả sân khấu lại vô cùng chấn động.
Số lượng người xem livestream cũng tăng nhanh không ngừng, có người ghen ghét cô đập tiền ra bị nước miếng của fans dìm chết đuối: “Người ta tổ chức concert cũng không phải để kiếm tiền.”
Ánh đèn tươi đẹp lập loè ở đây, trên màn hình 360° xuất hiện đặc hiệu hoa mỹ, fans dưới đài bắt đầu thét chói tai, gọi tên Diệp Linh Ngân.
Sân khấu lưu động băng khô sáng lên một chùm sáng, đài dưới chân Diệp Linh Ngân chậm rãi bay lên, màn hình lớn 360° quay rõ ràng, hát nhảy đốt cháy toàn trường.
Một bài nhảy kinh diễm bốn bên, cô ở trên sân khấu tùy ý rơi tình cảm mãnh liệt và mồ hôi.
Nhóm chuồn chuồn vẫy vẫy gậy tiếp ứng ở dưới đài, sân khấu khi cách đã ba năm chỉ vì cô mà thắp sáng biển cam.
Concert diễn ra liên tục suốt hai tiếng, gần đến kết thúc Diệp Linh Ngân hát lên bài hát đầu tiên khi tham gia Huấn Luyện Doanh, tay phải nắm chặt microphone đặt ở trái tim, tay trái đặt ở phía sau, mặt cúi người khom lưng với người xem.
Vô số fans ở hiện trường cùng các fans trước màn hình hò hét tên cô, không nỡ cho cô xuống sân khấu.
Ngoài dự đoán chính là Diệp Linh Ngân đứng ở trên đài, đón âm thanh nhiệt tình nhìn về phía khán đài: “Cảm ơn mọi người đã tặng biển cam cho tôi.”
Đôi mắt Diệp Linh Ngân toả sáng trên màn hình, phảng phất như chứa biển sao làm người khác sa vào.
Đó là một nụ cười bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy khi cô diễn: “Concert thuộc về mọi người đã chào bế mạc, một bài hát tiếp theo tôi muốn đưa cho người rất quan trọng kia.”
Vòng cổ Phật châu cô gỡ xuống do nhảy không biết đã trở lại trong tay Diệp Linh Ngân từ khi nào, cô cầm dây vòng ra sau cô, thuần thục đeo lên.
Tuyến xương quai xanh dán ánh sáng lấp lánh làm cho Ngọc châu sáng lên rạng rỡ.
Cô nâng lên đôi mắt sáng ngời, chuẩn xác khoá chặt thân ảnh kia.
Bên trong vạn người chỉ có mình anh loá mắt.
“Bài hát này có tên là “Gặp anh”.”
Cô không muốn che giấu cảm tình của mình cho nên dùng phương thức độc đáo nói cho mọi người.
Đã từng có một thiếu niên hái một bông hoa điêu tàn trong dông tố, để lại bên người chăm sóc tỉ mỉ, đoá hoa kia kỳ tích sống lại, lúc nở rộ là lúc xán lạn minh diễm, hương thơm ngào ngạt.
Giữa khán đài, đáy mắt người đàn ông ngồi ở giữa hàng phía trước xẹt qua một biểu tình kinh ngạc, sau đó cong khoé môi lên, một chiếc nhẫn bị anh nắm ở trong lòng bàn tay, chậm rãi buộc chặt.
Buổi biểu diễn kết thúc.
Có người ghi hình động tác chào bế mạc trên sân khấu của Diệp Linh Ngân, được gọi là “Quà tặng được dâng tặng từ công chúa” nhưng rất nhanh “người rất quan trọng” trong miệng của Diệp Linh Ngân bao trùm đề tài nóng.
Fan only tan nát cõi lòng, hấp hối giãy giụa.
[Lâu như vậy cũng chưa thừa nhận, nhất định không phải thật!]
[Tin tôi, có tình nhân cuối cùng thành anh em.]
Fans CP Gặp phật trông mòn con mắt chuẩn bị ăn tết.
[Phật châu kìa, đây còn chưa đủ rõ ràng sao?]
[Cho nên Phật châu kia của Diệp Linh Ngân thật sự là do Hoắc Cẩn Hành cầu được sao? Vậy vòng tay Phật châu của Hoắc Cẩn Hành đeo không bao giờ rời người là cầu nguyện vì ai?]
Sau khi chấm dứt buổi biểu diễn, Diệp Linh Ngân tẩy trang thay áo khoác ấm áp chuẩn bị hẹn hò với bạn trai, không hề phòng bị đi theo Hoắc Cẩn Hành lên xe không biết xe đi đâu, lúc sắp xuống xe lại bị Hoắc Cẩn Hành thần bí bịt kín mắt.
“Làm gì vậy?”
Cô cảm thấy Hoắc Cẩn Hành nhất định chuẩn bị quà sinh nhật cho mình.
Cảm ơn trời đất, ông chú mười mấy năm qua chỉ biết mua mua mua vậy mà sau khi yêu đương đột nhiên lại thông suốt, đã biết chế tạo kinh hỉ!
Vì vậy cô dựa theo lời nói của anh đeo bịt mắt lên, lúc xuống xe cùng đi đường chỉ có thể dựa vào bàn tay đang nắm chặt tay cô.
Đây là một trạng thái vô cùng không có cảm giác an toàn, Diệp Linh Ngân vẫn đi theo chỉ thị của Hoắc Cẩn Hành nắm tay anh đi từng bước về phía trước.
Không biết từ khi nào ánh mắt mơ hồ lộ ra ánh sáng nhè nhẹ, cô suy đoán chắc đã đến khu vực có ánh sáng.
“Còn bao lâu thế anh?”
“Được rồi.” Hoắc Cẩn Hành dừng chân lại duỗi tay mở bịt mắt giúp cô.
Diệp Linh Ngân mở mắt ra, thế giới rộng mở thông suốt.
Bọn họ đang đứng trên một mảnh đất cực kỳ rộng mở, bốn phía treo đầy đèn lồng màu cam thắp sáng bầu trời đêm đen nhánh.
Đưa mắt ra xa, trong sân phân bố cả trai lẫn gái, trong tay bọn họ cầm đèn Khổng Minh, náo nhiệt vang trời.
Trên mỗi một ngọn đèn đều viết một lời chúc sinh nhật khác nhau, cô đi về phía trước mỗi bước thì có một đèn Khổng Minh được thả bay lên trời.
Cô không nhịn được mà quay đầu lại, người đàn ông ngừng ở bên ngoài 1 mét đi vào bên cạnh cô, cổ vũ: “Ngân Ngân, tiếp tục đi.”
Đêm nay tất cả chỗ này đều là thế giới thuộc về cô.
Lửa khói chiếu rọi trên khuôn mặt, cô nhẹ nhàng gật đầu cất bước về phía trước.
Khi cô đi vào chỗ giữa thì số đèn Khổng Minh có lời chúc phúc còn lại đều được thả giống như ánh sáng bay ra khắp chân trời vạn trượng.
Một màn trước mắt làm Diệp Linh Ngân chấn động đến mức không nói nên lời.
“Muốn thử một chút không?” Không biết từ khi nào một ngọn đèn khổng minh được mở ra nhưng chưa châm lửa lại nằm trên tay Hoắc Cẩn Hành.
“Đương nhiên là được ạ.” Diệp Linh Ngân bị bầu không khí tươi đẹp như vậy lây lan, nhận đèn Không Minh anh đưa.
Lúc muốn châm lửa ngọn nến cô lại phát hiện cột vào trên đèn Khổng Minh không phải là khối sáp đặc chế mà là một chiếc nhẫn.
Diệp Linh Ngân kinh ngạc ngước mắt, tầm mắt giao với Hoắc Cẩn Hành, tất cả những gì đêm nay đều là anh sớm đã ủ mưu.
“Muốn thử kết hôn cùng với anh không?” Đây mới là vấn đề hoàn chỉnh.
Diệp Linh Ngân ngửa đầu, ánh lửa đèn lồng chiếu rọi lập loè trong mắt: “Kết hôn cũng có thể thử sao?”
“Em nguyện ý là có thể.” Ngữ khí của Hoắc Cẩn Hành còn coi là trấn định.
Diệp Linh Ngân nhấp môi trên mặt không để lộ một ý cười gì, chần chừ một lát nói: “Em không muốn.”
Biểu tình Hoắc Cẩn Hành đột biến.
“Em không muốn chỉ là thử một lần.” Diệp Linh Ngân lấy nhẫn ở trên đèn Khổng Minh nhìn dưới ánh đèn.
Giống như hồ ly đã đạt được mục đích, giảo hoạt cười rộ lên.
Cô cuối cùng cũng có thể quang minh chính đại đứng ở trong đám người dắt tay người yêu, nhón chân hôn lên môi anh: “Hoắc Cẩn Hành nhất định anh không biết việc trở thành vợ anh là việc em bắt đầu muốn làm từ năm 18 tuổi.”
Fans kiên trì ngồi canh Weibo cả ngày trước sau không nhận được bất cứ tin tức nào của Diệp Linh Ngân, đang chuẩn bị tắm rồi ngủ thì hot search thay đổi.
Hoắc Cẩn Hành vĩnh viễn đang làm sáng tỏ tai tiếng tự mình đáp lại, thừa nhận nguyên nhân Phật châu không bao giờ rời khỏi người.
Bức ảnh là hai bàn tay mười ngón đan vào nhau, trong đó trên cô tay người đàn ông rõ ràng là mười tám viên Phật châu tử đàn mà giữa ngón tay trái tinh tế trắng nõn của người phụ nữ đeo một chiếc nhẫn lộng lẫy.
23:59 phút ngày 12 tháng 1, Weibo Hoắc Cẩn Hành @Diệp Linh Ngân, status chỉ có một câu…
“Nguyện Ngân Ngân của anh, một đời an bình.”.