Ngoại truyện: Thiên Anh và Ken
“Cô gì ơi! Cô không sao chứ?” Ken vừa bước vào cửa nhà hàng thì gặp cô va phải sau đó ngất luôn. Không biết làm sao nên Ken đưa về nhà mình luôn. ( lúc Thiên Anh bước ra là lúc mà hắn bỏ cô lại trong nhà hàng mà bỏ về đó ).
Sáng hôm sau
“Đây…là đâu?” cô vừa tỉnh lại thì phát hiện căn phòng này không phải của mình, nhìn xung quanh cảnh vật đều xa lạ. Cô bắt đầu nhớ lại mọi chuyện xảy ra hôm qua bất chợt nở một nụ cười buồn ‘Xem ra anh ấy không còn yêu mình thật rồi!’.
“Cô tỉnh rồi à?” Ken mở cửa bước vào trên tay là tô cháo đang bốc khói nghi ngút.
“Đây là nhà anh à? Cám ơn anh đã đưa tôi về!” cô mỉm cười với Ken.
“Không sao! Hôm qua đột nhiên cô ngất xỉu trước mặt tôi làm tôi giật cả mình!” Ken chậm rãi nói.
“À chắc tại bệnh của tôi thôi! Không sao!” cô nói.
“Cô ăn đi rồi tôi đưa cô về!” Ken đặt tô cháo xuống bên cạnh cô.
“Cám ơn anh!” cô cười dịu dàng nhận lấy sau đó ngồi ăn.
“À..mà sao hôm qua cô lại ở đó?” Ken lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng ( chỉ với Ken thôi còn với Thiên Anh thì bình thường mà *cười gian* )
Tay cầm muỗng của cô hơi sựng lại sau đó điềm tĩnh nói “Không có gì chỉ là vừa mới chia tay thôi!”
“Tôi xin lỗi!” Ken.
“Không sao! Dù gì tôi cũng dự đoán được kết quả này từ lâu rồi!” cô đặt muỗng xuống “Tôi ăn xong rồi!”
“Vậy tôi đưa cô về!” Ken.
Trên đường về cả hai vô cùng im lặng. Riêng Ken thì ‘Haiz mình sao vậy chứ? Trước giờ mình đâu phải như vậy! Tự nhiên hôm qua đưa cô ta về nhà còn chuẩn bị thức ăn sáng nữa chứ! Mình điên rồi!’ đang tự kỉ thì Thiên Anh lên tiếng.
“Dừng lại công viên chút đi!” xe dừng lại cô bước ra hít thở không khí trong lành. Vì là sáng sớm nên cũng ít người qua lại chỉ có một vài người đi tản bộ mà thôi. Cô chọn một chỗ tương đối kín sau đó ngồi xuống.
“Cô uống gì? Tôi mua cho!” Ken đứng trước mặt cô hỏi.
“Cám ơn! Cho tôi ly cacao nóng đi!” cô lại mỉm cười.
“À..vậy đợi tôi chút!” Ken lúng túng trả lời sau đó bước đi ‘Kì lạ! Chỉ cười thôi mà! Tim có cần phải đập nhanh vậy không?’.
Ken vừa mới bước đi thì đằng xa đi lại là 4-5 tên say rượu, quần áo nhếch nhác dường như là cả bọn đó nhậu thâu đêm.
“Này cô em xinh đẹp! Đi chơi với bọn anh không?” 1 tên bước lại gần.
“…” cô thấy tình hình không ổn nên đứng dậy bỏ đi.
“Này em đi đâu vậy?” tên khác nắm tay cô kéo lại.
“Buông tôi ra!” cô hốt hoảng hét lên.
“Haha chỉ mời em đi chơi thôi mà! Có cần phải kích động vậy không?” tên khác nữa bước lên vuốt mặt cô.
“Thả ra! Nếu không tôi la lên đó!” cô hoảng sợ lùi lại.
“Em muốn la thì cứ la!” một tên cười rất đê tiện.
“Giỡn đủ rồi đi chơi với tụi anh nha!” bọn chúng bắt đầu lôi kéo cô.
“Bọn mày làm gì vậy?” Ken bước lại trên tay là ly cacao, còn gương mặt thì đen hết chỗ nói.
“Mày là ai? Sao dám xen vào chuyện của bọn tao!” một tên bước đến trước mặt Ken la hét.
“Tao là ai hả?” Ken nói xong cười lạnh tiến đến tiếp theo là hàng loạt âm thanh ‘vui tai’ vang lên bọn bợm nhậu đó vô tình được Ken ‘chiêu đãi’ bữa sáng vô cùng ân cần’ đã dẫn nhau cùng đi ‘cung cấp’ tiền cho bệnh viện.
“Cám ơn anh! Nếu anh không xuất hiện chắc tôi…” cô vừa nói vừa khóc.
“Ơ…đừng khóc mà…” Ken không biết nói gì nên vụng về ôm cô vào lòng mà dỗ.
“…” cô đứng hình trước cảnh này nên quên khóc luôn.
“Tôi…tôi xin lỗi!” Ken cũng bất ngờ sau đó đẩy cô ra.
“À ờ không sao!” cô cũng lúng túng mặt thì bắt đầu đỏ lên trông đáng yêu vô cùng báo hại Ken nhà ta cũng…đỏ mặt luôn.
Thế là hai người thường xuyên đi chơi với nhau.
“Người yêu trước đây của em là ai vậy?” Ken giả vờ bình tĩnh hỏi ( vì Ken thường xuyên bận việc nên không biết chuyện của nó và hắn cũng không biết hắn là người yêu trước đây của cô ).
“À anh ấy là Lãnh Phong!” cô bình thản nói “Thôi chuyện cũng qua lâu rồi không nên nhắc lại nữa!”
“…” không gian bắt đầu trầm mặc. Thật sự là khi Ken xuất hiện thì cô đã dần quên mất hắn trong tim nên cũng không thấy đau khổ chỉ là cô chưa nhận rõ được giữa cô và Ken là mối quan hệ như thế nào!!!. Bất chợt Ken đứng dậy đi đâu đó! Lát sau quay lại trên tay là một bó hoa hồng thật lớn.
“Tuy anh không biết là trong tim em còn tồn tại hình bóng của người kia không! Cũng không biết trong tim em anh có vị trí gì nhưng anh mong rằng em có thể cho anh cơ hội để lần nữa tiến vào trái tim em!!!” Ken tha thiết nhìn vào mắt cô, chứa chan tình cảm. Ken đã có cảm tình từ khi gặp cô, nên đã cho người điều tra về cô và biết về quá khứ của cô. Thế là Ken đã bắt đầu thâm nhập vào cuộc sống của cô, hôm nay Ken quyết định nói rõ với cô vào hôm nay luôn.
“…” cô bất ngờ đến bất động nhưng nhìn thấy tình cảm chân thành của Ken nên cô quyết định cho Ken một cơ hội cũng như ình một cơ hội “Em đồng ý”.
Từ hôm đó 2 người chính thức hẹn hò. Cho đến một hôm
“Em còn yêu anh ta?” Ken nhìn về phía trước.
“Anh nói gì?” cô ngạc nhiên nhìn Ken.
“Buổi sáng tình cờ anh nhìn thấy em và anh ta chọn nhẫn?” Ken hít sâu nói ( mọi người còn nhớ nguyên nhân hiểu lầm giữa nó và hắn chứ? Ken cũng nhìn thấy như vậy đó nhưng ở góc độ khác ).
“Hả?” cô bất ngờ nhưng hiểu ra điều gì đó rồi ngồi ôm bụng cười.
“Em cười gì chứ?” Ken khó hiểu nhìn cô.
“Anh đang ghen hả?” cô vẫn tiếp tục cười.
“Ai…ai nói chứ?” Ken đỏ mặt vì bị nói trúng tim đen.
“Thật ra không phải vậy!” cô cũng thôi cười nghiêm túc nói “Em từ lâu đã không còn cảm giác với anh ta”
“Vậy còn bây giờ?” Ken hồi hộp.
“Em…yêu anh!” cô nói xong ngại ngùng cúi đầu xuống.
“…” Ken như sét đánh ngang tai ngồi im như tượng, khoảng 2 phút sau mới có phản ứng “Em nói thật chứ?”
“…” cô im lặng gật đầu.
“A…” còn Ken sung sướng đến phát điên la hét om sòm làm người ta hiểu lầm…sở thú vừa bị cháy!.
Thời gian thấm thoát trôi! Một năm sau hai người cũng tiến tới thiên đường tình yêu!
Hết một ngoại truyện!