Những Cơn Mưa Cuối Mùa


Anh cũng thương em mà!
Câu nói cứ như sự chấp vấn của Ngô Đạt dành cho cậu.
Anh hé cửa, nhưng không vội bước vào.

Đưa đôi mắt mờ nhạt nhìn Gia Hạo đang gầm mặt xuống chiếc gối.

Trong giây phút này, anh đã dự định hỏi cậu một câu rằng.
Em có ổn không?
Nhưng không, anh đã quyết định giữ im lặng.

Vì đơn giản, anh rất hiểu cậu, anh biết luôn cả tính cách thẳng thắn của cậu.

Chắc chắn rằng Gia Hạo sẽ mở miệng và trả lời là không.
Thì lúc đấy anh sẽ làm gì chứ? Anh không làm gì được cả! Hà tất phải tự làm khó bản thân.
Ngô Đạt bước vào phòng, với bộ dạng ướt đẫm bởi nước mưa.

Anh đi vào nhà vệ sinh rồi nhanh chóng thay vội bộ quần áo.
Hôm nay trên người anh có mùi rượu nồng nặc.

Anh đã uống rất nhiều, nhưng vẫn giữ vững tâm trí trước mặt cậu.
Hóa ra, ngay cả bản thân anh cũng như cậu, chứa đựng muộn phiền.

Hoàn toàn không ổn chút nào, chỉ là anh không nói ra.

Anh biết, khi nói ra rồi cũng chẳng giúp gì được cho tâm trạng anh lúc này.
Vì không chỉ riêng anh mới hứng chịu sự tồi tệ này.

Ngay trong căn phòng, lại có hai sự bất ổn hiện diện.

Có lẽ anh đã quá bất mãn với việc theo đuổi Gia Hạo.
Mà nghĩ kĩ lại, thì đâu có ai ép hay bắt buộc anh làm điều đó.
Vẻ mặt không vui cũng không quá buồn.

Ngô Đạt bước ra khỏi phòng tắm, anh lấy ra bọc nước lẫu vừa mới mua về rồi đặt lên bếp hâm nóng lại.
Gia Hạo cũng lấy lại tâm trí, gạt đi nước mắt mà đứng vội dậy, cậu khép lại cánh cửa phòng, tránh cho gió và nước mưa tạt vào.

Rồi lại lụi cụi chùi đi vết nước từ tấm thân của anh chảy dài trên nền.
- Anh về rồi!
- Ừm! Anh về rồi!
- Món gì mà thơm thế?

- Cái lẫu chua cay bữa em thích ăn này!
- Ui khiếp! Nó đắt vãi ra, để em tự nấu cho đỡ tốn!
- Em nấu được sao?
- Ơ hay, em từng làm quán ăn đó nha! Mà lỡ có nấu dỡ, cũng có người ăn thui!
Ngô Đạt phì cười, cuộc đối thoại cứ như một cặp tình nhân nhở.
Cũng phải thui, cả hai con người hiểu chuyện ở cạnh nhau mà.

Đâu chỉ riêng Ngô Đạt là hiểu được Gia Hạo.

Mà bản thân cậu cũng phần nào hiểu được anh, cậu là không muốn anh đã mệt mỏi nay lại thêm phiền lòng vì cậu.

Nên gắng gượng xem như không có chuyện gì mà vui vẻ yêu đời trước mặt anh.
Nồi lẩu được nhấc xuống khỏi bếp, nhẹ nhàng đặt trên nền.

Gia Hạo mở tủ lạnh lấy ra một bình nước cam ép, ân cần rót cho anh một ly.
- Em tự làm đó!
- Hôm nay ở nhà rảnh rỗi hay sao vậy!?
- Chứ còn gì! Ngày nào không có anh, là ngày đó em chẳng bận bịu gì!
- Hay ta! Vậy ngày nào anh cũng đi ha?
- Thử xem! Em sẽ cho anh biết cái cảnh khi dám làm em buồn hiu khi ở nhà một mình!
- Ha ha ha....!
Cứ như hề vậy, rõ ràng lúc nãy nạnh ai một tâm trạng, vậy mà giờ như là không có chuyện gì xảy ra, còn cười hả hê nữa chứ.
Bình thường khi đi ngủ, sẽ có một cái gối ôm chắn ngang hai người.

Nhưng hôm nay lạ lắm, Gia Hạo lại trực tiếp đạp nó xuống dưới để gát chân.
Cậu thở nhẹ nhàng, bắt đầu nghiêng người về phía Ngô Đạt đã ngủ say từ khi nào.
Cánh tay trái nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng của anh, chính là đang trực tiếp ôm anh.

Không phải là lần đầu tiên Gia Hạo ôm Ngô Đạt, nhưng là lần đầu tiên thân mật khi ngủ như thế này.
- Hở?
Ngô Đạt bất ngờ mà bật tỉnh.

Anh mở tròn xoe đôi mắt nhìn Gia Hạo.

Gia Hạo lại mỉm cười, cười tươi lại với anh.
" Ngoa "
Một nụ hôn bắt ngờ dán vào môi anh.

Anh tỉnh hết cả người mà đẩy cậu ra, mồm còn hét to.
- : Mày là ai? Mày là thằng nào? Mày không phải thằng Hạo đúng không?

Như được mùa vậy! Gia Hạo cậu trước sự phản ứng của anh mà ôm bụng cười phá lên.
- Ha ha ha ha...!chẳng phải đó là điều anh muốn sao? Thế giờ đã sợ rồi à!
- Nói với anh đi! Rằng đây không phải là mơ!
- Ừm! Đây không phải là mơ!
Cậu vẫn chưa có ý định dừng lại, như một con người khác vậy.

Không, không phải, vẫn là Gia Hạo thui, là một Gia Hạo mạnh mẽ trong mọi nghịch cảnh.

Chỉ là đến giờ phút này cậu mới thông suốt mà chấp nhận sự thật, rằng bản thân đang cần gì và nên làm gì.
Cậu ôm chặt Ngô Đạt.
- Xin lỗi vì đã bỏ lỡ anh thời gian qua!
Hạnh phúc vỡ òa đến tận não.

Cơ miệng cơ mắt của anh như bị tê liệt.

Anh xúc động nhưng không òa khóc vì sung sướng.

Mà nhẹ nhàng, say đắm trong cái ôm trọn vẹn của cậu.
...
Hôm nay là ngày Đức Duy tổ chức đám cưới.

Cậu ngồi bần thần trước cửa cả một buổi sáng.

Vừa muốn đi nhưng lại không muốn đi.

Dù hiện tại cậu đã mở lòng với Ngô Đạt, nhưng cũng không thể phủ nhận được tình cảm của cậu còn rất thương Đức Duy, phải nhìn gương mặt hạnh phúc của anh ấy.

Nhưng bởi vì còn thương, nên lại sợ khi thấy rồi lại không kiềm lòng được, cộng với bản chất của cậu, có khi lại trở thành người cướp chú rể khỏi tay cô dâu.
Và rồi một lời khuyên thật lòng đã thủ thỉ bên tai cậu.
- Em cứ đến dự đi, không thôi lại hối hận đến già đó!
- Nhưng mà...!
- Anh bình thường mà! Em cứ đến rồi về, nếu có lỡ kiềm lòng không được thì lặp tức nhớ đến anh đang chờ em ờ nhà!
Vẫn là anh, người hiểu được cậu.
Một bộ quần áo thanh lịch, sơ mi trắng và quần tây, một đôi giày lịch sự thay cho đôi sandal.

Mùi nước hoa nhẹ dịu, một chiếc hai chiếc xong lại ba chiếc khuyên được tháo xuống.

Anh ân cần, đãm đang từ tất cả cho cậu.

- Anh đưa em đến buổi tiệc nhé?
- Hừm...! Vâng ạ!
Cậu ngoan chưa kìa! Là những lần hiếm hoi Gia Hạo cậu chấp nhận dưới cơ luôn đó.
Trên đường Ngô Đạt đưa cậu đến buổi tiệc cưới của Đức Duy.

Nữa lời anh cũng không nói ra, nhưng cả hai ít nhiều cũng đã cạnh nhau một khoảng thời gian dài.

Sự im lặng của anh chưa bao giờ là ổn định.
Cậu ôm lấy cậu, mặt cũng áp xác nhau.
- Anh tin em mà đúng không? Anh tin rằng em sẽ vượt qua được khúc cua cuộc đời này mà đúng không?
- Ừm! Anh tin em mà, anh tin rằng em sẽ không để anh chờ lâu hơn nữa!
Cậu nhẹ cười rồi đặt lên má anh một nụ hôn như một lời cam kết.
Đã đến buổi tiệc cưới, nó được diễn ra tại nhà của Đức Duy.

Nhìn sơ qua, có lẽ đã rước dâu mất rồi.
Chiếc cổng chào được trang trí long phụng đẹp thật sự.

Gia Hạo bước xuống khỏi xe, trước khi bước vào, cậu có quay lại nhìn Ngô Đạt một hồi lâu.
- Chờ em một xíu nữa thui nhá!
- Được mà! Một xíu nữa sẽ được!
Có lẽ anh đã đạt đến giới hạn của bản thân về sự kiên nhẫn.

Anh đã mệt lắm rồi, nếu quả thật lần này cậu bỏ lỡ anh, chắc chắn sẽ không gặp lại được một Ngô Đạt thứ hai.
Bên trong là buổi tiệc đang diễn ra.

Gia Hạo từng bước chân chậm chạp đi về phía trước.

Lướt qua nhanh những mâm tiệc và hàng khách xa lạ, cậu tiến đến bậc thang, từng bước từng bước.
Trước mắt đã diện ra khung cảnh cô dâu chú rể tay trong tay.

Chân của cậu đã bắt đầu run lên rồi, bước lên thêm chút nữa, gương mặt của Đức Duy đã hiện rõ.
Gia Hạo hít một hơi rồi nhẹ nhàng thở ra, cố trấn an bản thân.

Cậu khép người qua một gốc tường để chứng kiến hôn lễ.
Cậu không vui, càng không muốn buồn.

Cho đến khi một cái đặt tay từ phía sau.
- Tiến Nhất?
- Cuối cùng cũng gặp được anh!
- Hi...!ngày trọng đại mà!
Rồi cả hai giữ im lặng một hồi lâu.

Đến giây phút cô dâu chú rể trao nhau ly rượu giao môi.

Tiến Nhất lại trở nên khó chịu mà cất lên giọng nói đầy rưng rưng.
- Buổi tối hôm đó! Cái hôm mà Đức Duy thông báo sẽ lấy Tiêu Kỳ làm vợ! Trong cuộc đời em từ bé đến nay, đó là lần đầu tiên em thấy hình ảnh bác gái cầm đến ly rượu trên tay! Là lần đầu tiên bác ấy say xỉn đến đầu óc quay cuồng, nói ra những lời thật lòng với bọn em! Anh biết gì không Gia Hạo? Buổi hôn lễ bôm nay, người đứng cạnh Đức Duy hôm nay, bác ấy đã rất trông mong đó sẽ là anh chứ không phải là một cô gái nào khác!

Gia Hạo nghe đến đây đã không kiềm được nước mắt, cậu nghiêng đầu nhìn người phụ nữ mà bản thân luôn gọi là mẹ chồng.

Đúng thật là bà không mấy vui vẻ hiện rõ trong ánh mắt chắc bà đã kì vọng ở cậu rất nhiều.
Nhưng sao lạ lùng thay, ngay cả hắn cũng vậy.

Người con trai cậu từng và vẫn còn rất yêu, ánh mắt của hắn cũng ủ phiền đầy tâm trạng.
- Đức Duy hôm nay đẹp thật!
Tiến Nhất lắc đầu.
- Cậu ấy thật sự đẹp sao? Cậu ấy đánh mất đi thứ khiến cậu ấy tỏ sáng ấy vậy mà cậu ấy vẫn còn đẹp sao?
Không ngờ, ngay cả Tiến Nhất cũng không cam tâm.

Không một ai cam tâm cho câu chuyện tình dỡ gian này.
Đức Duy trên lễ đường, hắn quay người cúi đầu trước tất cả mọi người như một lời cảm ơn vì đã đến tham dự hôn lễ của hắn.

Đến khi ngẩng đầu lên, như một đóa hoa bùng nở rồi vội vàng tàn phai.
Hai ánh mắt chạm nhau với khá nhiều luyến láy.
Gia Hạo thua rồi, cậu không giữ vững được tâm trí.

Trong đầu của cậu lúc này ngay và luôn liền thay đổi đến Ngô Đạt, Ngô Đạt và Ngô Đạt.

Lung lay tâm trí, với bản chất của cậu, quả thật Đức Duy kia sẽ bị cướp đi khỏi lễ cưới.
Gia Hạo cắn chặt răng, hai hàng nước mắt chảy dài mà quay người bước ra khỏi buổi lễ.

Đức Duy trên này đã nhấc lên một bước chân như muốn đuổi theo, khiến mẹ cậu bàng hoàng mà nhìn theo ánh mắt của con trai.

Trong miệng chỉ vừa thốt lên hai từ
- Tiểu Hạo!
Rồi bà cũng đành ngậm ngùi, nắm lấy tay con trai, như lời nhắc nhở.
Trễ thật sự, ai mà ngờ rằng, trước ngày Đức Duy tuyên bố lấy Tiêu Kỳ làm vợ.

Sau khi chứng kiến một trận khóc như mưa của mẹ, hắn đã dần nhớ lại thứ gì đó trong vô thức.
Trong danh bạ, vẫn xuất hiện một cái tên đầy thân thương bảo bối.

Những dòng tin nhắn thân mật chưa bao giờ xóa, rất nhiều hình ảnh vẫn còn lưu lại trong nhật ký ảnh.

Quần áo đến những thứ vật vảnh bắt đầu lộ ra khi hắn dọn đi căn phòng nhỏ, toàn là đồ dùng của Gia Hạo.
Lại nhận ra một điều gì đó, một vài hình ảnh xuất hiện rồi in sâu trong đầu.

Một hình ảnh xấu xí khi Gia Hạo tỉnh dậy sao giấc ngủ, hình ảnh hai người con trai nắm tay nhau giữa phố, hình ảnh tô bò kho trong con hẻm nhỏ mà cả hai vẫn rất thường ăn, hình ảnh của một tên nhóc nhỏ tuổi đang khóc nhòe vì bị quát tháo.
Hình ảnh của bốn mươi ba ngôi sao nhỏ, với mỗi ngôi sao là mỗi câu yêu thương mà cậu đã viết khi hắn còn nằm vật vã trên giường bệnh.
Vậy là hắn đã nhớ lại tất cả.

Hắn đã nhận ra con tim hắn từng say đắm một người, hắn biết được bản thân hắn là phải dành cho ai và ai mới xứng đáng với hắn.
Nhưng tất cả, đã quá muộn rồi! Hắn không thể ích kĩ của bản thân mà hại đời một người con gái.
Chỉ đành chấp nhận thui!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận