Những Điều Cấm Kỵ Trong Dân Gian


Khi tôi tỉnh lại thêm lần nữa tôi đã đang nằm ở trên giường.

Sống lưng đau nhức, đầu óc mê man, tôi cố gượng dậy nhưng trong người hoàn toàn không còn chút sức lực nào.

Yếu ớt giống như người bị bệnh nặng mới khỏi, đến thở cũng thấy nặng nề.

" Ninh Tử" Bố tôi nhẹ nhàng hét lên, trên gương mặt mệt mỏi tràn đầy sự mừng rỡ.

" Bố" Tôi cố gắng gượng dậy.

" Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, con cứ nằm trước đã, con đã ngủ suốt năm ngày rồi, bố lo muốn chết".

Bố vội giúp tôi đắp lại chăn, hai mắt sưng đỏ: "May có thầy Linh Khê đã cứu con, nếu không có thầy ấy, bố thật sự không biết nên làm gì nữa? Tôi nhìn theo hướng tay bố chỉ, chỉ thấy đứng cạnh cửa sổ phòng tôi là một cô gái trẻ khoác chiếc áo lông trắng.

Cô gái này có một làn da trắng như tuyết, vừa trắng trẻo lại thanh tú.

Đôi môi giống như cánh hoa anh đào mới hé nở, lông mày như nét vẽ vừa nhẹ nhàng lại vô cùng tinh tế.


Mái tóc đen dài mềm mại như thác nước được buộc lại đơn giản bằng dải ruy băng màu cam.

Đôi mắt trong veo tựa như hồ nước sâu thẳm, trông thật thanh nhã và cao quý.

Cô gái nhìn tôi, trên tay vẫn đang cầm một quyển sách đã ố vàng và cũ kỹ, vẻ mặt bình thản.

" Cảm ơn, cảm ơn".

Tôi hồi hộp, lắp ba lắp bắp nói.

Thật sự mà nói, tôi trước giờ chưa từng thấy một cô gái xinh đẹp đến như vậy, ngay cả nữ minh tinh trên truyền hình cũng không đẹp bằng cô ấy.

Nói đúng ra, đó là khí chất thanh nhã mà cô ấy mang trên người, giống như hoa sen trong rừng sâu hoang vu, cô độc không vướng bụi trần.

" Hiện tại cảm ơn tôi vẫn còn quá sớm, cậu đang bị ác ma quấy nhiễu vẫn không cách nào hoá giải." Cô gái tên Linh Khê này nhíu mày lại, nói thẳng: " Tôi chỉ là tạm thời giúp cậu áp chế ác ma trong cơ thể, muốn loại trừ nó triệt để còn phải dựa vào chính cậu"." Lợn quan linh là thần tiên ông trời phái xuống để lịch kiếp, bây giờ trở thành ác ma còn đáng sợ hơn là cô hồn dạ quỷ"." Ít nhất là tôi không thể dùng sức mạnh để ép nó ra được" Linh Khê đóng sách lại khẽ thở dài:" Tất cả những gì trên thế gian này, hễ là liên quan đến tiên nhân đều là số mệnh.

Sớm biết như vậy, tôi đã không nhận việc này, tránh chuyện vừa không trị khỏi cho cậu, lại còn hại mình vướng vào vòng nhân quả." " Thầy Linh Khê" Ba tôi vẻ mặt lo lắng cầu khẩn:" Vậy thầy nói phải làm sao? Ninh Tử năm nay mới 18 tuổi, năm tới nó còn đi thi Đại học".

" Còn muốn thi Đại học" Linh Khê nhếch mép cười, lạnh lùng nói:" Cậu ta trên người đang phong ấn ác quỷ, chỉ có một cách để loại trừ, chính là tích luỹ mười công đức lớn để cảm hoá ác ma, giúp ngài trở lại thiên giới.


" Trong vòng ba năm, nếu con trai ông không có cách nào cảm hoá được ác ma, vậy thì chỉ có một cái kết với cậu ấy, chính là cái chết.

" Mười đại công đức tất cả đều phải là công đức cứu mạng người"Linh Khê giải thích:" Trong kinh Phật có nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy toà tháp, mỗi ngày làm việc thiện, tích luỹ công đức đồng thời tụng kinh niệm Phật sẽ mang lại hiệu quả rất tốt." Bác cả đứng trong phòng nãy giờ không lên tiếng, khi nghe thấy có cách cứu mạng tôi, liền lập tức nói:" Mọi chuyện đều nghe theo lời thầy, nhưng trước tiên phải bảo toàn tính mạng Ninh Tử đã".

Bố nhìn tôi, dường như muốn hỏi ý kiến của tôi.

Thấy vậy, người bác bực mình nói:" Vẫn còn do dự cái gì nữa, đọc sách giờ còn có ích sao? Mạng còn sắp mất, giờ có đỗ hạng nhất Đại học thì thế nào?"Tôi nhắm hai mắt lại, tuy không cam lòng nhưng vẫn phải chấp nhận số phận:" Trước tiên tạm nghỉ học đã ạ"" Cái này mới đúng" Bác cả hài lòng nói:" Cũng chỉ là ba năm, ba năm sau con có thể đi học lại, chỉ là chênh lệch tuổi tác hơn các bạn vài tuổi thôi." Bố tôi xua tay nói:" Ba năm đó không tính là gì cả, cái tôi lo chính là mười đại công đức kia.

Xin hỏi thầy Linh Khê, phải làm thế nào để có thể tích đức?" Linh Khê tựa cười, nói:" Tôi ban nãy không phải đã nói rồi sao? Cứu mạng người chính là đại công đức." Bác cả mơ hồ nói:" Ý của thầy chính là Ninh Tử của nhà tôi phải đi cứu mười mạng người." "Ừm.

Gần như chính là như vậy" Linh Khê nghiêm túc nói.

" Việc này..." Bác cả và bố tôi ngơ ngác nhìn nhau, bố tôi sắc mặt khổ sở nói:" Thầy Linh Khê, Ninh Tử nhà tôi ngoài việc đọc sách ra căn bản không biết làm gì khác, làm sao để đi cứu mạng người?" Linh Khê đưa tay vuốt những sợi tóc vương trên trán, vẻ mặt ái ngại nói:" Điều này tôi cũng không rõ, nói cho cùng Tô Đồng Diên Hoa nhiều lần mời tôi ra tay chỉ nói cứu em trai cô ấy tỉnh dậy, chứ không nói muốn tôi giết chết ác ma".

Bố tôi vẫn còn muốn nói thêm, nhưng lúc này điện thoại của Linh Khê lại vang lên.

"Thật ngại quá, tôi nghe điện thoại một chút." Linh Khê đặt quyển sách lên bàn, lập tức đi ra khỏi phòng.


Tôi nằm ở trên giường, nghĩ tới vừa rồi Linh Khê nói đến ba chữ Tô Đồng Diên, trong lòng rất phức tạp, như làn sóng nhấp nhô.

Tôi gọi là Tô Ninh, là người Đào thôn thuộc Giang Nam, năm nay 18 tuổi.

Năm tôi bảy tuổi, mẹ tôi đã quen một người đàn ông, rồi li hôn với bố tôi, mang theo chị gái mới tám tuổi.

Từ đó về sau, trong mắt mọi người tôi liền trở thành một đứa trẻ không có mẹ.

Cũng đã mười một năm qua đi, họ trước giờ chưa từng hỏi thăm tôi, cũng chưa từng đi tìm tôi.

Tôi không biết họ đã đi đâu, thậm chí cũng không nghĩ đến chuyện cùng họ hàn gắn quan hệ.

Mẹ tôi bỏ đi, giống như là một cái kim, từ từ đâm sâu vào trong lòng tôi, không cách nào buông bỏ được, càng không cách nào tha thứ.

Nhưng hiện tại, người cứu tôi Linh Khê lại được người chị gái đã li biệt mười một năm mời đến, điều này khiến tôi vừa thấy ngạc nhiên lại rất nực cười.Nực cười tôi vẫn có một người mẹ và một người chị gái.

" Ninh Tử, đừng trách bố con, bố con cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm như vậy." Bác cả lấy ghế qua ngồi cạnh giường nhỏ giọng nói với tôi:" Đêm đó con vừa thiếp đi, đột nhiên cắm đầu xuống đất.

Mặt biến thành màu đen, miệng sùi bọt mép, doạ các bác một phen hú hồn".

" Chú hai chăm sóc con suốt mấy đêm liền ở bệnh viện, nhưng họ báo không chữa được, lại yêu cầu các bác chuyển viện khác".


" Bố con quỳ xuống khóc lóc cầu xin, gặp bác sĩ y tá trực ban nào cũng nài nỉ họ tìm cách cứu giúp".

" Cuối cùng không còn cách nào khác, bác mới bảo bố con liên lạc với người phụ nữ kia" Bác cả bất lực nói:" Dù nói thế nào con cũng là con trai của cô ta, nhất là Đồng Diên, mấy năm nay không ít lần trộm đưa tiền cho bố con".

"Vốn ba con tính tình ngang bướng, ban đầu cũng không muốn cùng họ có bất kỳ liên quan gì.

Nhưng rồi bố con nói, nhà chúng ta điều kiện không tốt, sau này con trưởng thành kết hôn sinh con đều cần phải dùng đến tiền, bố con thu nhập không cao, cả đời kiếm sống bằng nghề nông, không cách nào giúp đỡ con."" Cho nên mấy năm nay luôn giấu diếm con, chủ yếu là sợ con nghĩ ngợi lung tung." Bác cả nói đến đây, giọng nói trở nên trầm lắng, sâu xa nói: "Đây là những gì họ nợ con, sau này không cần nhắc lại làm gì.

Điều trước mắt là diệt trừ ác ma trong cơ thể, bảo vệ mạng sống mới là chuyện quan trọng nhất." Ba tôi dè dặt nói:" Tiền mà Đồng Diên đưa bố chưa hề đụng vào, đều cất vào trong hộp, nếu con không muốn dùng đến, đợi con khoẻ bố sẽ đích thân đi trả lại." " Con biết rồi." Tôi hít một hơi thật sâu, tạm thời buông bỏ những chuyện không vui này.

Đúng như lời bác cả nói, việc tôi cần làm lúc này là giải quyết ác linh trong cơ thể.

Lý do ác linh lợn quan linh bám theo tôi cũng bởi vì hôm đó tôi đi theo ông nội giết mổ lợn.

Nếu như theo lời ông nội nó lấy mạng hung thủ đã giết nó, còn như tôi đây chính là đồng loã đã tiếp tay cho hung thủ.

Hung thủ giết người đã chết, hiển nhiên kẻ đồng loã cũng phải chết theo.

Để giải quyết ác linh phải cứu mười mạng người mới là đại công đức, tôi chỉ là một con người bình thường, không có tài cán gì, dựa vào cái gì để đi cứu mạng người? Vừa nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy đau đầu, trong lòng tôi bỗng trở nên hoảng loạn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận