Chương 7: Cô độc và bị tấn công
Trong một tháng trở lại nay, một điều gì đó đang vây bủa cuộc sống của Ghi.
Một điều gì đó khắc khoải và căng thẳng. Đi học về, cô ôm cặp sách lên thẳng phòng riêng, đóng cửa, vặn thật to vài bản nhạc techno vui nhộn để ba mẹ không ngờ vực. Nhưng sự thật là cô không nghe gì cả. Đeo lên tai chiếc headphones, Ghi ngồi co chân bên mí giường, gác cằm lên đầu gối.
Hình ảnh của Duy choáng kín tâm trí. Đầy ắp. Cậu ấy và cô cùng nhau đến rạp xem phim. Cậu ấy ngồi trên hành lang ngoài cửa lớp, đọc mải miết một tờ báo mới rồi nhìn lơ đãng đâu đó. Cậu ấy lên bảng giải bài tập hình học, đầy tự tin... Tuy nhiên, tựa như các đoạn phim chồng lên nhau, đầu óc Ghi sau đó sẽ bị xâm chiếm bởi những hình ảnh tối tăm khác, luồn ra từ các giấc ngủ đứt quãng.
Đôi khi cô gái nhỏ vẫn ngờ vực tự hỏi có phải mình từng trải qua cơn chấn động mạnh, làm tê liệt vùng vỏ não? Bởi chỉ có như thế, mới có chuyện mỗi khi chợp mắt, cô lại mắt kẹt trong các cơn mơ siêu rành mạch. Các cơn mơ mạnh mẽ đến mức gây ra ảo giác lẫn lộn. Trong hết thảy các cơn ác mộng tồi tệ câm lặng, bao giờ nhân vật trung tâm cũng vẫn là Duy. Một cái xác nhợt nhạt với bàn tay phủ đầy bột đen, tuyệt vọng vươn lên giữa đầm lầy. Một hình nhân với nét mặt bị ăn mòn hoảng loạn rẽ lối, tìm đường thoát thân giữa sự bủa vây của những búi gai khô khốc khổng lồ. Hoặc có lần tồi tệ, là hình ảnh cái áo khoác của cậu ấy còn vương lại trong một phòng học hoang phế... Ra khỏi cơn mơ, Ghi vẫn không nguôi khóc.
Tuy vậy, có một lần, cậu ấy đã hiện ra trong một dáng vẻ gần giống đời thực nhất, của những ngày cũ: Một Duy luôn bình thản giấu mình, hướng về Ghi đôi mắt thân thuộc với ánh nhìn trìu mến, vẫy gọi. Trong cô lúc ấy chỉ có ý nghĩ chạy đến với Duy mà thôi. Bàn chân trần của cô lướt trên đầu ngọn cỏ. Ngay cả trong cơn mơ, Ghi vẫn cảm thấy rõ rệt những hạt sương lạnh thấm vào gót chân, cả tiếng vỡ lạo rạo của hàng triệu hạt đất sẫm đỏ. Duy đã ở rất gần. Thế nhưng khi ngỡ chỉ vài sải tay nữa là họ chạm vào nhau thì cậu ấy bỗng lùi dần về phía sau. Cô dấn bước, chạy nhanh hơn nữa, vươn cả hai cánh tay về phía trước. Đột nhiên, cô hẫng hụt. Cảm giác hai lá phổi bị tống sạch không khí ra ngoài, sắp sửa lộn trái như đôi găng tay. Hai chân chơi vơi của Ghi bị sức giỏ bẻ quặt qua hai bên. Cô đang rơi xuống vực. Gia tốc rơi tăng dần đều. Vẫn đứng lơ lửng trong khoảng không, Duy chỉ cúi nhìn theo vật thể rơi, đôi mắt đen sẫm đột nhiên biến đổi, vô cảm như hai viên bi thủy tinh. Hình ảnh cuối cùng mà Ghi bắt được là những cặp cánh trong suốt đang đập nhè nhẹ nhưng liên hồi sau lưng cậu ấy, khiến cậu ấy có thể đứng trong không trung. Điều cuối cùng Ghi có thể làm trước khi tan tành dưới đáy vực sâu hoắm là cào cả mười đầu ngón tay lên cổ, xé rách nó, để tiếng kêu cứu vỡ bung ra...
Thức giấc vì tiếng thét của chính mình, thân thể cô gái nhỏ đau nhức, hệt như vừa xảy ra một cú rơi thật. Cổ Ghi đầy các vết trầy xước. Cô nằm im, ngước lên trần nhà, tự hỏi bao giờ những cơn ác mộng mới chấm dứt? Nếu không chấm dứt, thì bằng các nào cô có thể cắt lìa để thoát khỏi chúng? Chỉ có một giải pháp duy nhất là đặt dấu chấm ọi liên hệ với Duy. Ý nghĩ ấy hiện ra, nặng trĩu. Và điều ấy đồng nghĩa với việc cô bỏ mặc bạn thân, để cậu ấy biến hình, nhận lấy những hậu quả tàn khốc mà các giấc mơ đã báo trước. Buổi sáng trời mát lạnh mà mồ hôi ức khắp người Ghi. Lưng cô ướt đẫm như tắm.
Cuộc nói chuyện ngắn với Duy trên ghế xích đu trong sân chính là điểm quyết định chấm dứt mà rốt cuộc Ghi cũng thực hiện được. Sống trong môi trường truyền hình đầy cạnh tranh, tâm lý luôn sẵn sàng ứng phó với các tình huống xấu nhất, dù còn ít tuổi, cô vẫn tự hiểu một điều, trong một vài việc, thái độ dứt khoát hết sức cần thiết. Dứt khoát để tinh thần được nhẹ nhõm, thoát ra khỏi chuỗi ám ảnh nặng nề. Dứt khoát để tập trung vào các mục tiêu tốt hơn. Dứt khoát bao giờ cũng gây tiếc nuối, thậm chí đau đớn ột hoặc cả hai bên liên quan. Nhưng, nếu không can đảm thực hiện, tức là đã tự hại chính mình. Một ai đó từng bảo, ngay cả trái tim cũng phải được rèn luyện. Thời điểm rèn luyện tốt nhất là khi đối diện các tình huống yếu đuối... Tuy nhiên, cái lúc Duy ra khỏi khu vườn nhỏ, không vào nhà ngay, Ghi đứng nép bên cổng, lặng lẽ nhìn theo. Cô không khóc nữa. Những lý lẽ vừa tranh cãi với người bạn thân yêu cũng tan biến. Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Trong Ghi chỉ đọng lại cảm giác hụt hẫng, ngạc nhiên và cả xa lạ trước chính mình. Dáng vẻ lẫn các cử chỉ của Duy lúc đó in hằn trong mắt cô. Từ đôi vai hơi rũ xuống vì thất vọng. Đôi chân lê bước mệt mỏi. Cho đến cái hành động ném mạnh vật gì đó vào cột điện. Lúc bóng Duy đã khuất hẳn nơi góc ngã tư, Ghi chạy thật nhanh ra đường. Cái vật thể vừa tạo thành một đường bay vòng cung lấp lánh đã mất hút trong đám cỏ dại trong bãi đất rộng đang chờ xây cất.
Tốn khá nhiều thời gian, nhờ dải băng ướt phản chiếu ánh nắng như một đôi mắt thấm đầy sợ hãi sắp sửa mờ đục hẳn, Ghi mới tìm thấy gói giấy bóng kính bọc hai chiếc kẹo lollipop khuất trong cái hõm đất. Một nửa của nó chìm hẳn vào vũng nước ngập. Khi cô nhặt cây kẹo, lẫn vào đám cỏ, một con chuồn chuồn xanh to lớn khác thường, bay vụt lên. Ghi giật thót, lùi lại. Tựa mũi tên, con chuồn chuồn lao thẳng vào cổ Ghi, bám lấy, ngoặm một miếng bằng cả hai hàm răng nhớp nháp của loài sinh vật lưỡng cư. Cảm giác đau buốt, thót lên tận đỉnh đầu. Cô hét lên hoảng hốt. Ngay khi cô gái nhỏ vùng vẫy rối loạn thì con vật quỷ quái vẫn bám chặt vào làn da mỏng manh bằng những móng chân sắc nhọn. Trong cử động bất chợt, Ghi khuỵu xuống, xoay hẳn người về hướng Mặt Trời. Ánh nắng chói gắt khiến những đôi gai sắc lẻm đang bấu chặt vào cổ Ghi như bị nung chảy. Con chuồn chuồn chấp chới bay lên, lướt ngang tầm mắt cô gái đau đớn. Một tích tắc rất ngắn, Ghi bỗng nhìn thấy hàng trăn gương mặt hoảng loạn in bóng trong hàng trăm con mắt kép của con vật ghê sợ. "Dạo này mình mới hèn nhát và yếu bóng vía làm sao. Chỉ là một con vật nhỏ mà cũng hoảng lên! Thật chả ra sao cả...". Ghi tự nhủ khi bước về nhà, bực bội với chính mình.
Một tuần sau đó, sinh nhật Duy. Cô bồn chồn nhìn điện thoại hàng trăm lần. Nhưng cô không cho phép mình gọi đi. Và cậu ấy cũng không hề gọi đến.
***
Ghi sốt nhẹ. Ba của cô hết sức lo lắng. Nhìn thẳng vào mắt con gái, ông hỏi đi hỏi lại cô cảm thấy kiệt sức không, có đủ khả năng vừa đảm nhận việc học lớp mười hai, vừa theo đủ các chương trình luyện thi đại học , vừa đi quay, lên hình cho cái reality show Ngôi sao pha lê hay không. Uống cạn viên sủi bọt giảm sốt vừa tan trong cốc nước, Ghi nói nhanh, trấn an ba:
- Con mệt chút xíu thôi. Sáng mai thức dậy, sẽ khỏe ngay!
- Nếu cảm thấy sức khỏe mất cân bằng, thì đừng cố gắng. Đôi khi, biết buông bớt cũng là sự thông minh. Nếu tham lam con ôm quá nhiều thứ, chỉ cần phút sơ sẩy, một trong những việc của con bị hỏng hóc, thì chính công việc và cảm giác của con về sau còn tồi tệ hơn. Con hiểu ba nói, phải không?
- Con sẽ cùng lúc làm được tất cả những việc đó. Không tệ! - Ghi cụp mắt, lật vội quyển sách tiếng Anh, như muốn chấm dứt cuộc nói chuyện không mấy dễ chịu.
Vẫn giữ ánh nhìn nghiêm trang, ba cô hạ giọng:
- Này Ghi, nói cho ba nghe xem. Dạo gần đây, con gặp chuyện khó khăn?
Bao giờ cũng vậy, khi mọi việc giữ nguyên vẻ bình ổn ở bề mặt, nghĩa là điều tồi tệ đang xảy ra. Ghi vẫn học giỏi, vẫn xuất hiện trên TV, chẳng có biểu hiện sa sút nào về hình ảnh. Nhưng Ghi hiểu rõ, bên trong đầu cô, mọi thứ đều đảo lộn. Thương tích. Lo âu. Lựa chọn. Nỗi khiếm đảm. Và nhất là sự trống trải không thể chia sẻ. Bằng trực giác sắc bén, ba cô đã lờ mờ nhận ra các biến đổi bất thường của đứa con duy nhất trong nhà. Giá như Ghi có thể nói ra sự thật để ba cô cho cô một lời khuyên nào đó. Nhưng, nếu cô không được tin cậy thì sao? Bao giờ người lớn cũng nhìn nhận vấn đề theo cách mà họ tin là họ đúng. Những gì hơi chút màu sắc bất thường, những gì vượt ngoài tầm phán đoán sẽ được quy kết là hoang tưởng hoặc điên rồ ngay. Vì thế, im lặng và tự giải quyết thì hơn. Ghi gắng mỉm cười:
- Chẳng có gì đâu, ba. Có thể con hơi thiếu ngủ. Con sẽ cố gắng làm bài tập nhanh. Nghe nhạc ít. Không đọc truyện tranh nữa. Đi ngủ sớm. Ba mẹ đừng lo lắng!
- Việc con ít vui có liên quan đến Duy không? Từ hồi hè tới giờ, ba ít thấy bạn con gọi điện thoại vào buổi tối! Hình như cũng ít ghé hơn!
- Bạn ấy bận lắm, ba ạ... - Ghi lảng tránh - Mà thôi, con không muốn cả hai mất thời gian không cần thiết. Hơn nữa, trong hợp đồng làm host cho Ngôi sao pha lê, có điều khoản yêu cầu con giữ hình tượng trong sáng. Con không muốn có lời dị nghị hay bức ảnh nào của ai đó không hiểu chuyện tung lên blog.
- Quyết định của con ba tôn trọng thôi. Nhưng ba không thích lắm lý do vì công việc mà lảng tránh bạn bè.
- Con không có lựa chọn nào khác! - Cô gái nhỏ quay mặt đi.
- Thôi được, không nói nữa! - Thoáng thất vọng, nhưng ba Ghi vẫn bình thản - Dù có việc gì, thì con cũng đừng quên, ba mẹ luôn là bạn thân của con. Có thể giờ đây ba mẹ không còn hiểu con nhất. Nhưng luôn là những người thương yêu con nhất!
Những lời nói giản dị của ba khiến cô con gái nhò khựng lại, thấm thía xúc động. Ghi chợt hiểu, dù có gì tăm tối nhất, thì bao giờ cô cũng có một nơi chốn an toàn nhất để tựa vào. Ghi nói khẽ:
- Con nhớ rồi, ba!
Cầm hộp thuốc và cốc nước ra đến cửa phòng, ba Ghi chợt quay lại:
- Tuần sau, ba phải tham dự một hội thảo y tế ở Ai Cập. Mẹ cũng phải bay ra Hà Nội vì công việc của công ty. Chỉ còn mình con ở nhà. Khoảng hơn một tuần. Con có muốn qua bên nhà bác Hai ăn cơm và ngủ nhờ bên đó?
- Con có thể ở nhà một mình. Sẽ chẳng có gì tồi tệ như trong phim Home Alone đâu. Ba mẹ không tin con sao? - Gương mặt xinh xắn của cô gái nhỏ lại trở nên tươi tắn và đầy vững tin.
- Tốt! Ba cũng chỉ muốn nghe con nói như vậy! - Ba Ghi nheo mắt - Tới hôm đó, mẹ sẽ giao cho con một khoản tiền. Chị giúp việc đến vào buổi tối, giúp con dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn. Các việc khác thì con phải độc lập. Ba sẽ thử coi cô tiểu thư nhà mình chăm sóc bản thân và tự quản lý cho tiêu ra sao.
- Nhưng cho đến hôm đó, con cần chút tiền đấy. Mà con chưa được lãnh cát-sê đâu. Ba cho con tạm ứng trước một khoản nhỏ, được không ba? - Ghi nghẹo đầu cười, nói liến láu.
***
Hiệu làm tóc không rộng mênh mông ba tầng lầu hay lắp đầy kính như các trung tâm tóc thời thượng. Tuy nhiên, nó được bài trí khá đặc biệt. Những chiếc ghế thanh mãnh màu hồng dâu được ngăn cách với nhau bởi các ngăn kệ nhỏ sơn trắng, xếp kín hàng chục quyển tạp chí phong cách và thời trang dành cho teen girl. Trên tường, các túi vải đựng dụng cụ làm tóc cũng tạo hình những nhân vật xinh xắn từ phim hoạt họa. Lúc chờ đợi, khách hàng có thể online hoặc chơi game trên máy tính lắp đặt sẵn trong hiệu. Người tạo mẫu tóc, thợ làm móng và các nhân viên phục vụ khác đều mặc chemise màu trắng và đeo tạp-dề hồng, đi lại như mắc cửi, nói cười với khách tựa những người bạn thân thiết từ lâu. Và điểm quan trọng hơn cả, tất cả các kiểu tóc lạ mắt nhất hay đáng yêu nhất của các ngôi sao teen pop đều được thực hiện ở địa chỉ này. Chẳng có gì khó hiểu, khi hiệu làm tóc luôn là điểm đến đông đúng của các cô gái vào sáng chủ nhật.
Ghi bước vào, hàng chục đôi mắt quay lại phía cô, cười thì thào. Không phải vì họ nhận ra Ghi, MC truyền hình nổi tiếng, mà bởi bộ trang phục áo vải suôn và quần lửng khá đơn giản của cô không giống bất kì ai bước vào nơi này. Tuy nhiên, stylist chính của hiệu tóc - một người có bộ khung xương và các chi tiết cơ thể đàn ông cùng mái tóc ép mượt và gương mặt trang điểm theo kiểu của một phụ nữ xinh đẹp - không đời nào nhầm lẫn khách hàng ruột. Ông nhận ra MC nổi tiếng ngay khi Ghi vừa đẩy cửa. Cô cũng cười tươi, vui thật sự. Từ hồi tiệm cắt tóc còn là một tiệm xập xệ, Ghi đã đến cắt. Giống như giữa hiệu tóc và cô gái trẻ có sự tương đồng đặc biệt. Cả hai cùng lớn lên, cùng tạo dựng tên tuổi trong giới teen. Chẳng bao giờ Ghi tỏ ra tò mò hay tỏ ra kì thị với thể hiện giới tính khá đặc biệt của stylist. Mỗi người có một cách thể hiện bản thân. Cuộc sống nhờ vậy mới hấp dẫn. Ghi luôn nghĩ như thế. Và stylist cũng quý Ghi hơn cả mức đặc biệt. Vồn vã ra đón, chỉ cần một cú liếc mắt thật nhanh khuôn đầu cô khách, ông ta đoán trước ý định của cô gái nhỏ:
- Chiều nay đi thu hình hả? Cưng muốn chị làm kiểu tóc xinh xinh ha? Xoăn nhẹ và rủ xuống hai bên tai, trước trán bấm thẳng, kiểu đầu Bob đang thịnh. Trông cưng sẽ giống hệt một cô công chúa nhỏ đáng yêu!
- Không, em không thích hình tượng công chúa hay búp bê nữa đâu! - Ghi nhăn trán - Quá nhiều cô gái làm tóc và ăn mặc như thế. Em cảm thấy nhàm chán...
- Uh huh! Hiểu! Chị hiểu! - Mái tóc ép gật lia lịa. Đôi môi to son đỏ thắm cười rạng rỡ - Ngôi sao tạo ra phong cách, buộc cả thế giới nhìn mình và bắt chước mình. Chứ họ không chạy theo đuôi, không sao chép của ai! - Ui, em không phải ngôi sao! - Ghi bật cười trước nhận xét ngầm ý tâng bốc thái quá - Em chỉ là người dẫn chương trình tìm kiếm ngôi sao thôi mà!
- Haizzz! Đừng có khiêm tốn quá chứ. Ai mà không biết cưng là một celeb đáng yêu nhất. Nào, nói đi, ý tưởng của cưng là gì, hoặc cưng có mang theo mẫu không? Đưa chị coi, chị sẽ làm được cho cưng liền hà!
- Show của em đã xong giai đoạn một. Chiều nay bắt đầu làm phóng sự ghi hình không gian sống của các thí sinh lọt vào vòng trong. Em muốn có một hình tượng khác, tươi tắn và thoải mái hơn. Còn tùy chị xử lý. Chắc chắn chị giỏi hơn em ở lĩnh vực này!
Mắt nhà tạo mẫu tóc sáng lên. Ông dẫn Ghi vào khu vực trong cùng.
Ở hành lang hẹp, bỗng cả hai bị ép sát vào tường. Một vị khách vội vã rảo bước, len nhanh vào khu vực bên trong. Ghi ngờ ngợ từng gặp nhân vật này ở đâu nhưng không thể nhớ ra. Khi họ đến gian phòng dành riêng cho khách VIP, chiếc ghế trung tâm đã bị chiếm. Trong bộ váy tím thẫm xếp pli tỏa ra sang trọng trên mặt ghế, vị khách đang vươn cổ, chăm chú ngắm nhìn từng đường nét gương mặt phản chiếu trong tấm kính. Phải thừa nhận cô bé còn hơn cả xinh đẹp. Khuôn mặt dài và hẹp trắng muốt. Hàng lông mi dày rợp viền quanh đôi mắt to. Ghi tự nhủ, ấn tượng trong trẻo là bởi cô ta có màu mắt xám tro lạ lẫm. Nếu nhìn lâu, cảm giác ban đầu sẽ bị thay đổi.
Ngoảnh nhìn stylist và Ghi vừa vào, vị khách váy tím cao giọng như ra lệnh:
- Ông làm tóc cho tôi trước, liền bây giờ được không? Tôi có việc gấp lắm đó!
Vẻ mặt stylist thoáng khó chịu. Tất cả những vị khách biết ý đều gọi ông ta là chị. Nhưng, một khi khách đã bước chân vào khu vực này, tức là đồng ý trả tiền nhiều hơn bên ngoài, thì họ sẽ được stylist giỏi nhất của hiệu tận tay làm tóc, được hưởng các dịch vụ tốt nhất, thì đồng thời cũng nhận được một thái độ mềm mỏng dễ chịu. Hiểu tình thế khó xử của stylist, Ghi nói ngay:
- Chị cứ làm cho cô ấy trước đi, em chờ cũng được!
Sau một hồi ngần ngừ xem lướt hình ảnh trên màn hình máy tính, cô khách lạ lựa chọn kiểu tóc xù bông và nhuộm màu bạch kim, theo bộ ảnh mới nhất của Christina Aguilera. Như vậy sẽ phải nối thêm tóc. Sau đó cắt uốn lại, rồi mới xịt keo nhuộm giả. Cô khách nhăn mặt khó chịu. Stylist thản nhiên lùa tay vào mái tóc mỏng loăn xoăn: "Tóc thật của cô thật tệ. Chỉ còn cách nối thêm tóc giả mà thôi!". Cô khách đành gật đầu nghe theo tư vấn, nhưng vẫn không đổi thái độ: "Vậy cứ làm thế đi. Đừng quên, tôi muốn có một mái tóc nổi bật nhất, chưa từng có ở đây!".
Một người thợ nối tóc được gọi vào, mang theo những lọn tóc kết loại đắt tiền nhất, làm từ tóc thật. Trong khi đó, stylist quay sang Ghi, bắt đầu chú tâm vào mái tóc của cô. Phó mặc cho stylist thân quen, Ghi mở quyển tập mang theo, chăm chú học bài cho tuần sau. Cô không hề biết, qua tấm gương soi, vị khách váy tím đăm đăm quan sát có bằng đôi mắt xám tro. Rõ ràng, cô ta biết Ghi là ai.
"Xong!". Sau hơn hai tiếng cắt, uốn rồi lại tỉa và sấy, stylist tháo tấm khăn khoát quanh cổ Ghi, nói to, xoa tay hài lòng. Ghi nhìn lên, bàng hoàng. Một người hoàn toàn khác đang nhìn ra từ tấm gương. Kiểu tóc thay đổi diện mạo bề ngoài ghê gớm. Mái tóc tém ngắn dợn sóng để lộ vầng trán rắn rỏi thông minh. Từ một hình ảnh trong sáng nhẹ nhàng quen thuộc, giờ đây Ghi đã biến thành một cô gái mạnh mẽ, đầy cá tính. Chỉ cần make up và thay trang phục, ấn tượng đặc biệt sẽ còn tăng gấp đôi.
Dùng máy thổi sạch vụn tóc trên áo Ghi, stylist chợt ngạc nhiên: "Cổ cưng bị sao vậy nè?". Cô giật mình, nghiêng đầu. Bên mé cổ bên trái, vết cắn của con chuồn chuồn từ hai tuần trước tự dưng đen sậm. Bao quanh nó là vòng tròn bầm tím to bằng đồng xu. Cô chết sững: "Em bị côn trùng cắn!". "Nếu lên hình, cái vết này sẽ làm cưng trông kinh khủng lắm đó! - Stylist nhận xét - Phủ phấn che cũng được, nhưng có thể làm nhiễm trùng. Chị có cách này giúp cưng hay lắm!". Trong chớp mắt, stylist cắt miếng băng cá nhân vừa bằng vết bầm, dán lên. Rồi ông dùng một hình xăm giả, vẽ những quả chuông, phủ lên khoảng da có miếng băng màu da người. Trong gương, cô gái váy tím vẫn chòng chọc quan sát tất cả những gì đang diễn ra trước mắt.
Thanh toán hóa đơn và gửi thêm tiền tặng stylist, Ghi ôm tập học vội vã về nhà. Ra đến ngoài, vẳng tới tai Ghi những tiếng ồn ào từ khu vực VIP. Nhưng cô không thể quay vào xem chuyện gì xảy ra. Ba mẹ đi công tác, nhà không thể bỏ trống không có người trông. Sau tiếng ồn ào, còn vang lên một tiếng hét âm vang, đầy ghê khiếp của stylist. Lúc người thợ nối tóc hoàn thành xong phần việc của mình, stylist quay sang tỉa tóc cho vị khách váy tím. Ông ta không thể tin vào mắt mình. Tất cả các mối nối trên đầu cô ta đã biến mất. Những lọn tóc nối đã biến thành tóc thật. Dày và rậm. Mát lạnh, thở phập phồng giữa các ngón tay. "Chuyện gì vậy?" - Stylist hét to. Làn da trên mặt ông biến sắc, lớp phấn son đậm đặc cũng không thể che đậy. Vị khách cứ thản nhiên: "Đừng hỏi gì hết, cứ làm tiếp đi!". Sự sửng sốt ngạc nhiên của stylist bỗng biến thành thái độ giận dữ pha lẫn cương quyết. Gạt đổ cái bàn có bánh xe xếp đồ nghề, ông ta vẫn thét lên the thé: "Không, tôi phải biết chuyện kì quái gì đây, làm tóc sau!". Nhanh như chớp, vị khách đứng trước mặt stylist. Cánh tay cô ta vươn dài, những ngón tay cắm phập, bấu chặt vào cổ người đối diện. Bằng một sức mạnh ma quái, cô ta nhấc bổng thân hình to lớn của nhà tạo mẫu tóc lên cao, nện mạnh ông vào tường. Stylist hoàn toàn tê liệt, đổ khuỵu xuống. Năm phút sau, tỉnh lại, ông ta đi như trôi về phía cô khách. Mọi đồ đạc trong khu vực VIP gọn gàng như chưa từng có gì xảy ra. Vị khách váy tím vẫn ngồi thẳng lưng trên chiếc ghế da màu hồng dâu, chờ làm tóc...
Hết thảy những diễn biến đó Ghi không hề hay biết.
***
Ghi xem lại lịch làm việc. Buổi ghi hình phóng sự phát kèm trong show Ngôi sao pha lê, bắt đầu lúc sáu giờ chiều, ở một tiệm kẹo mang cái tên là lạ - Chuồn chuồn xanh. Cảm giác rùng mình thoáng qua. Chỉ là trùng hợp thôi, không sao. Ghị tự nhủ. Mọi thứ chuẩn bị xong xuôi. Để hợp với kiểu tóc mới, cô chọn chiếc áo vải chiffon mềm rũ, cổ vuông, quần jeans ôm lưng cao kiểu mới nhất và đôi giày escapin cùng màu đỏ sẫm của áo. Cái vết xăm giả nhìn khá xinh, nhưng có thể ông đạo diễn khó tính người Úc sẽ bực bội. Ghi lấy chiếc khăn tay nhỏ, gấp chung với dải ruban tháo ra từ gói kẹo, buộc nhẹ quanh cổ. Một điểm nhấn xinh xăn và bắt mắt.
Xe hơi của đoàn phim đến đón Ghi. Cô tranh thủ đọc lại kịch bản. Nhân vật chính tên Kiên An, nick thường gọi là Kiara. Chú ý chi tiết sẽ có phỏng vấn bạn trai của cô ta, Ghi hí hoáy viết sẵn một vài câu hỏi khéo léo và tế nhị.
Tiệm kẹo gần nhà Ghi. Hôm nay nó tạm thời đóng cửa, để quay phóng sự. Khi nhân vật chính bước xuống từ cầu thang, Ghi im sững. Chính là người đã cùng làm tóc trong khu vực VIP ban sáng. Đúng, cô ta từng là thí sinh tham gia vòng loại. Nhưng lúc đó, Ghi đã không chú ý. Mái tóc xù bông, trắng xóa, bao quanh gương mặt Kiara như một vòng hào quang. Cô ta mặc váy đỏ, giống hệt màu áo Ghi. Art director của chương trình đề nghị nhân vật chính thay áo. Kiara nũng nịu, mắt trong veo: "Không chịu đâu. Tóc em sẽ rối tung lên, xấu xí lắm!".
Không để cả nhóm mất thời gian, Ghi đứng lên, xách bọc trang phục mang theo dự phòng: "Em sẽ thay áo!".
Kiara dẫn Ghi qua restroom. Bước vào luôn vào bên trong, cô ta chộp lấy hai đầu khăn buộc hờ trên cổ MC, siết mạnh. Bị tấn công đột ngột, Ghi tê dại, ngạt thở. Kiara thì thào: "Hãy biết rõ vị trí của mi ở đâu!".
Hơn năm phút, Ghi mới tỉnh lại. Cô loạng choạng thay áo, chùi vết phấn mắt bị nhòe rồi bước ra ngoài. Thật nhí nhảnh và dễ thương, Kiara đang nói về các loại kẹo, về ý tưởng kinh doanh độc đáo của mình. Theo đúng kịch bản, Ghi bước đến, mỉm cười lên tiếng: "Ai là người thân thiết nhất, luôn ở bên bạn mỗi khi khó khăn?". Vẫn giữ nguyên nụ cười trong veo, Kiara khoát tay: "Anh ấy đến rồi kìa!". Ống kính quay hẳn về phía lối đi. Các chuyên viên ánh sáng chuyển hướng đèn chiếu. Ghi cũng ngoảnh lại nhìn. Duy hiện ra ở khung cửa kính. Cậu ấy bước đi thong thả trong luồn sáng chói mắt.
CHƯƠNG 8: MẬT LỆNH
Từ các nếp gấp của tấm drap bọc giường vẳng ra những tiếng răng rắc thoảng nhẹ. Đêm cuối năm khá lạnh. Dường như các lớp vải đã biến thành một mặt băng mỏng. Chỉ cần Duy trở mình, lớp băng sẽ tức khắc vỡ vụn, khiến cậu chìm thẳng xuống lòng hồ tối đen như cái đêm cắm trại ở bìa rừng suýt chết đuối giữa làn nước buốt giá. Hai tay bắt chéo trên bụng, chân xuôi thẳng, Duy thở nhẹ. Cậu đã giữ nguyên tư thế xác ướp ấy bao lâu không rõ. Hướng thẳng lên trần nhà, đôi mắt cậu mở căng, biến thành hai cái hốc ngập đầy thứ bóng tối lỏng và đặc sánh. Trong không gian tĩnh mịch, hết thảy mọi tiếng động, dù nhỏ nhất, đều được khuếch âm trong thứ chất lỏng đen sẫm của đêm, trở nên không thể chịu nổi với đôi tai thính nhạy. Từ tiếng nghiến gỗ bất tận của một con mọt thức trắng cuối chân giường. Tiếng một chiếc lá đọng trĩu nước sau cơn mưa vừa ngớt, thỉnh thoảng rung bần bật, đập vào mặt kính cửa sổ. Tiếng cánh cửa gỗ từ hành lang vào phòng cậu không cài chốt, đôi khi kẽo kẹt đu đưa. Cả tiếng tút lên đôi khi của màn hình máy tính lúc tối cậu quên tắt, vẫn còn ở chế độ chờ...
Nhưng, Duy chờ đợi một âm thanh hoàn toàn khác. Chắc chắn nó sẽ đến. Một tháng một lần, vào ngày thứ sáu của tuần cuối cùng. Nó sẽ đến, ngay sau khi chiếc đồng hồ từ tầng nhà dưới điểm chuông xa xăm báo vào đúng nửa đêm. Khi ấy, chốt cửa kính nhè nhẹ nhấc lên. Cánh cửa mở ra như được điều khiển tự động. Rồi sứ giả địa ngục, với hình dáng biến đổi mỗi lần mỗi khác, sẽ cúi xuống bên cạnh thành giường, thở vào mặt Duy hơi thở ẩm mốc, gọi cậu dậy. Họ sẽ có cuộc nói chuyện ngắn gọn, bắt đầu từ một vài khó khăn mà Duy đang gặp phải ở trường học và trong cuộc sống. Lời hứa - luôn thành sự thật, trong thời hạn nhanh nhất và hiệu quả nhất - giúp giải quyết những vấn đề rắc rối sẽ được vị sứ giả khẳng định với Duy. Rồi sau đó, cậu sẽ lắng nghe những điều cần thực hiện trong thời gian sắp tới. Dù là lý do này hay lý do khác, thì cuối cùng, vẫn là yêu cầu tìm ra những con người có nguồn máu trong sạch và mạnh khỏe, chưa từng trải qua bệnh tật nặng nề hay các cuộc phẫu thuật. Duy chép những cái tên cậu dò la được thành một danh sách, báo lại cho sứ giả. Cũng có khi cậu nhầm lẫn trong lựa chọn. Sau đó, cậu sẽ phải chuộc lỗi bằng cách tìm ra những con mồi trẻ trung hơn. Nếu không muốn bị lấy lại hộp phấn đen.
Số nạn nhân của Duy đã hơn con số mười ba. Đủ mọi thành phần. Không ai trong số đó có thể ngờ tai họa giáng xuống đầu họ. Họ không thể biết nguyên cớ. Và ghê sợ nhất, họ không thể đoán được, ai là chủ mưu. Tất cả được đổ cho sự tình cờ.
Hơn một lần, Duy hỏi vì cớ gì vị sứ giả nhất thiết phải tìm ra những con mồi như thế. Câu trả lời chỉ là nụ cười bí hiểm, hoặc có khi là tia nhìn lạnh lẽo. Tuy nhiên, lần gặp gần đây nhất vào tháng trước, trong tâm trạng dễ chịu, sứ giả đã buột miệng: "Mi có hiểu để làm ột người đã chết từ hàng ngàn năm trước sống lại là như thế nào không? Ngay cả cái thời đại đầy rẫy các máy móc kĩ thuật, việc đó cũng gần như là bất khả, đúng không. Thế mà ở vương quốc bóng đêm, công đoạn ấy sắp hoàn thành...". Duy nín lặng. Cậu hiểu, sứ giả không tuôn ra những lời ba hoa. Những chi tiết vầ Tutankhamun và lăng mộ vị Pharaoh trẻ tuổi thuộc vương triều thứ 18 với cậu không còn xa lạ. Ngay cả cái chết kì bí của ông ta ở tuổi mười chín Duy cũng đã tìm được lời giải khả dĩ. Khi cậu đưa câu hỏi về cái chết bí ẩn này lên forum của những người quan tâm đến thế giới cổ đại và những điều huyền bí, Christian Weyer - một người Anh theo đuổi các nghiên cứu mật ngữ vì tin rằng đó là con đường duy nhất tìm ra chìa khóa cho các pháp thuật cổ đại - đã chia sẻ phát hiện đặc biệt cho Duy. Đổi lại, cậu chấp nhận tiết lộ cho riêng ông ta một số trải nghiệm mà cậu chỉ muốn giữ kín cho riêng mình khi sử dụng phấn bột đen. Sau vài e-mail trao đổi riêng, Chritian cho Duy biết, cái chết của Tutankhamun không phải do bệnh tật, tai họa hay bị ám sát như nhìn nhận của các nhà khoa học chính thống. Thực chất, nó là một lựa chọn. Lựa chon liên quan tới một lời nguyền lớn lao được ghi bằng mật ngữ. Về quyễn lực thống trị và một cuộc tái sinh đã được định trước. Bí mật truyền đời được giấu kín, chỉ một vài hậu duệ được chọn lựa của vương triều Ai Cập nắm giữ. Đó chính là nguyên nhân vì sao những kẻ kế vị hoặc mang dòng máu Pharaoh luôn tìm mọi cách xóa nhòa dấu tích, đánh lạc hướng, đưa ra các thông điệp giả để giải thích sai lạc dấu vết trên hầm mộ về vị Pharaoh trẻ tuổi đã lựa chọn sự hy sinh thần bí. Giờ đây, thời điểm Tutankhamun quay trở lại thế giới đã đến. Để tạo dựng nên một đội ngũ mới cho ông ta, các sứ giả đắc lực túa đi khắp ngóc ngách trên trái đất, tìm kiếm những người trẻ trung, thử thách họ, rồi lựa chọn đưa họ gia nhập đội quân địa ngục...
***
Tiếng chuông đồng hồ báo nửa đêm đã vang lên vài phút trước. Cửa sổ vẫn im lìm. Đôi khi, một vệt đen phớt nhanh qua mặt kính đốm ướt. Nhưng chỉ là nhánh cây thấp chuyển động trong gió hoặc một con dơi nào đó chao cánh bay đi kiếm ăn. Những ý nghĩ trong đầu Duy bước đi chậm rãi. Về Ghi. Về sự choáng váng rồi nhanh chóng biến thành thái độ xa lánh của cô ấy khi nhận ra cậu đã có một người bạn gái mới. Ý nghĩ về chính mình. Về nhận thức sai lầm mà không sao tránh được, mỗi ngày một dấn vào sâu hơn...
Duy vẫn nằm im ở tư thế của xác ướp. Đột nhiên, lưng cậu nhói lên. Cảm giác đau nhẹ thoạt đầu phát ra từ một điểm giữa sống lưng rồi tăng dần cấp độ. Hệt như bên trong cậu, có một mũi khoan nhọn hoắt đang hoạt động, phả hủy vùng thượng vị. Cậu đờ dại, tự nhủ cơn đau sẽ trôi qua. Thế nhưng, nó không trôi qua. Cái điểm nhói buốt bắt đầu lan ra rộng hơn. Cảm giác đau đớn giống như một con mắt thứ ba, tách ra khỏi cậu. Nó khiến Duy như nhìn thấy rất rõ những gì đang xảy ra ở bên dưới lưng mình, như quan sát một kẻ khác. Cái điểm đau đầu tiên chính là một lỗ thủng, do mũi khoan tạo ra, lúc này hiện nguyên hình là một chiếc rễ bao phủ bởi một lớp chất nhầy ướt của ốc sên vươn ra. Xuất phát từ giữa hai lá phổi, cái rễ xuyên qua da, mỗi lúc một vươn dài hơn, sắp sửa len qua lớp vải giường. Không những thế, xung quanh chiếc rễ còn tủa ra những chùm rễ nhỏ hơn, đang chen chúc nhau, tìm cách len qua làn da bên dưới lưng Duy càng nhanh càng tốt. Cậu không thể đụng cựa gì nữa. Cả thân thể cậu dính chặt vào lớp vải giường. Tấm lưng cậu vỡ vụn bởi sự sinh sôi nhanh chóng ghê khiếp của hàng ngàn chiếc rễ cây trong suốt, nhỏ li ti. Con mắt đau đớn bám chặt vào khoảng lưng trắng bệch với những đường nứt vỡ xanh tái. Một cách thản nhiên, chiếc rễ chính cùng hàng ngàn chiếc rễ nhỏ nhầy ướt nối nhau xuyên thủng tiếp lớp vải, xuyên qua tấm nệm, buông thõng xuống sàn. Bỗng dưng, sự trong suốt của những chiếc rễ đổi màu. Nó hồng lên, rồi nhanh chóng chuyển thành màu đỏ. Một mạng lưới hút và truyền máu trực tiếp, từ Duy sang một vật thể khác dưới gầm giường. Điều đó là sự thật bởi cái vật thể tiếp nhận máu từ Duy không còn trong suốt nữa. Máu của cậu làm nó chậm chạp hiện hình. Con mắt thứ ba mở to căng, kinh hoàng. Vật thể đó chính là cậu. Như vừa chui ra từ khoang miệng một con ốc sên. Ướt nhép. Nhầy nhụa. Với các múi cơ phập phồng, còn chưa được bao phủ bởi lớp da hoàn chỉnh. Duy chợt hiểu. Cậu đang mất đi. Mất đi chính thể xác cậu, linh hồn cậu, theo đúng nghĩa đen. Để tạo ra một vật thể sao chép khác. Giống hệt. Nhưng vĩnh viễn không phải là cậu nữa.
Bằng tất cả bình sinh, Duy giật mạnh hai cánh tay bắt chéo trên bụng. Chống khuỷu tay xuống mặt nệm, cậu gắng sức ngồi bật lên. Tiếng đứt lựt phựt của những cái rễ bị kéo căng hết cỡ vang lên rõ mồn một, tựa các sợi dây đàn. Nhưng cậu không còn biết gì khác ngoài việc phải đứt lìa tức khắc khỏi vật thể ẩn nấp dưới gầm giường kia. Duy trở người, lẳng mạnh thân hình, rơi tự do từ mặt giường xuống sàn gạch. Tấm nệm - vẫn bám theo lưng cậu bởi những cái rễ - lật úp xuống theo. Duy nằm sấp. Phổi cậu bị đè ngạt. Hệt như cả một ngọn núi lớn đổ ập, chôn vùi thân thể Duy.
Duy nằm im như thế bao lâu không rõ. Cảm giác đau đớn trên lưng tăng lên ghê khiếp, khiến ý định gượng dậy mờ đi rồi mất hẳn. Những muốn rống lên theo cách một con thú hoang dã bị trúng thương, nhưng tiếng kêu của Duy tắc lại trong cuống họng. Xương và các khối cơ mất máu, tựa bị sấy khô, như muốn tan ra thành tro bụi. Mình sắp chết rồi... Ý nghĩ lờ mờ lướt qua. Hơi thở dần dần rời bỏ Duy. Bất chợt, ngoài cửa sổ, một vết rạch sáng chói lóe lên. Mọi cảnh vật ngoài kia trong chớp nhoáng hiện ra với tất cả những đường nét sắc bén. Từ nhánh lá xòa gần kính cửa. Các nóc nhà bên kia đường với những cột ăng-ten. Các cụm mây sáng trắng đang trôi về chân trời phía Tây. Và có một bóng chim bay vút qua, như lao thẳng về phía ánh sáng của tia chớp. Bỗng nhiên, Duy nghĩ cậu chính là bóng chim ấy. Lao đi. Thoát ra khỏi cái cảm giác chết chóc đen tối này...
Hóa thân thành con ốc sên kiệt sức, Duy trườn trên mặt sàn. Chậm. Mệt nhoài. Trườn về phía cổng thông ra hành lang. Có chút gì đó như may mắn khi một cơn gió làm cánh cửa bỗng mở rộng. Cậu nghe tiếng tim thoi thóp trong lồng ngực. Cậu nghe tiếng thở dốc lên của chính mình. Nhưng cậu không cho phép mình bỏ cuộc. Đầu ngón tay chạm vào mí ô gạch sát ngoài cùng căn phòng, Duy nhoài mạnh. Tấm nệm cồng kềnh trên lưng mắc kẹt lại bởi khung cửa. Cậu bò tiếp, thoát hẳn ra hành lang cuối dãy tầng hai. Dù đã thoát khỏi sức nặng đè bẹp, Duy vẫn nằm im. Bụng cậu ướt mồ hôi. Cảm giác lạnh từ sàn nhà thấm ngược vào bụng. Có tiếng động bên phòng ba mẹ phía đầu kia hành lang. Có lẽ ba cậu vừa tỉnh dậy. Duy gắng đứng lên. Cậu lảo đảo đi về phía phòng tắm lớn ngay gần cầu thang.
Duy đoán đúng. Ba cậu mở cửa, nhìn ra. Ông hơi giật mình: "Duy đấy hả?". "Dạ. Con nè ba. Con muốn lấy cái khăn trong phòng tắm!" - Tay Duy vịn chặt tay nắm cửa. Giọng nói yếu ớt của cậu khiến ba cậu nghĩ chệch sang hướng khác. Ông bật cười, kiểu thông cảm và hiểu biết giữa đàn ông với nhau: "Ừ, nhanh lên, coi chừng cảm lạnh nhé!". Sự im lìm lại bao phủ căn nhà. Duy bước vào phòng tắm, bật đèn sáng và cài lại cửa. Cậu muốn nhìn tận mắt lưng mình trong gương soi. Cậu ngoảnh người lại. Khoảnh lưng nguyên vẹn. Lớp da bằng phẳng. Không một vết nứt hay lỗ thủng nào. Chỉ có điều, nó trắng đến mức ngả sang độ trong suốt. Và trên cái nền trắng kỳ dị ấy, chằng chịt những mạch máu tái xanh, nhỏ hơn sợi chỉ. Duy hoàn toàn tê liệt. Cậu từng vẽ bằng máy tính một khuôn mặt của sứ giả với làn da nổi gân máu xanh. Và giờ đây, làn da đó đang hiện diện trên chính con người cậu, thân thể cậu.
***
Duy là một trong vài học sinh vào trường sớm nhất. Khoảng sân rộng không một bóng người. Trên các tầng lầu, những ổ gạch chéo cổ xưa tạo cảm giác dãy hành lang sâu hun hút. Bắt đầu chuỗi ngày lạnh trong năm. Không khí trở nên dễ thở hơn, nhất là lúc ban mai. Những tia nắng trong veo mềm dịu nhuộm cảnh vật trong làn ánh sáng xanh vert mờ nhạt. Trong một ngày như thế, dường như mọi thứ đều chậm lại. Duy ủ một tay vào túi áo khoác. Bỗng nhiên, Duy nhận ra đã lâu lắm rùi, cậu không chú ý đến cảnh vật và sự thay đổi của xung quanh. Cậu chỉ nhớ đến các rắc rối cùa riêng mình, thậm chí tập trung hơn nữa, một số vấn đề phát sinh từ hộp phấn ma thuật...
Bước thong thả, Duy đi hết cầu thang lên dãy lớp 12, tầng trên cùng của khối nhà. Giám thị vừa đi qua mở cửa các phòng học. Chếch cuối dãy hành lang, trên một nhánh cây sao vươn cao lên nền trời xanh thẳm, có một vật thể nào đó đang chuyển động. Duy nhìn chăm chú. Một con chim khá lớn màu tro xám đang chuyển động theo chiều ngang trên nhánh cây bằng đôi chân mảnh khảnh. Dáng vẻ nó thật ủ rũ. Có lẽ nó bị ốm, hoặc đi lạc khỏi bầy, Duy nghĩ. Bất thình lình, giống như bị tuột chân, con vật buồn bã ấy rơi xuống khoảnh sân. Thoạt đầu, nó chúc về phía dưới. Sau đó, lực cản thốc lên từ bên dưới cùng sức gió khiến con chim xoay tròn như một nắm lông xác xơ, thảm hại. Con vật hoàn toàn mê mụ trong tai họa đột ngột. Thế nhưng, khi còn cách mặt đất chừng một mét, bỗng dưng nó choàng tỉnh. Vỗ nhẹ đôi cánh xòe rộng tựa hai mái chèo, con chim bay bổng lên. Trong chớp mắt, nó đã quay trở về chỗ nhánh cây cũ. Và một lần nữa, nó lại bắt đầu thả mình vào không trung. Đứng im nhìn chuỗi hành động khác thường của con chim, Duy chợt hiểu, đó là một trò chơi. Hay chính xác hơn, một bài tập luyện sinh tồn. Khi gần rơi xuống tận cùng vực thẳm, mọi sinh linh đều tìm cách tự giải cứu. Có thể sống. Cũng có thể chết. Nhưng chỉ có chính họ mới đủ quyền năng lôi mình thoát khỏi miệng tử thần mà thôi.
Cánh cửa lá sách lớp 12A1 đung đưa nhè nhẹ. Duy bước vào, thoáng giật mình. Có một người đến sớm hơn cậu. Hoàng, nạn nhân đầu tiên của hộp phấn đen. Cậu ta ngồi im, mặt hướng về cửa số. Một bầy chuồn chuồn dày đặc bay lượn trong không trung, tạo nên một cảnh tượng kỳ dị. Nhưng kỳ dị hơn cả là Hoàng. Cậu ta giờ đây giống như một con gấu. Lừ đừ. Trống rỗng. Thậm chí, ngay cả khi nghe tiếng nắp bàn Duy va đập, cậu ta cũng không buồn ngoảnh lại. Kể từ sau tai nạn giao thông, ở Hoàng xảy ra một số thay đổi. Sự tinh quái và ngang ngạnh nhường chỗ cho sự im lìm. Cậu ta gầy hẳn đi. Từ một người có vóc dáng phục phịch và hồng hào nhất lớp, cậu ta trở nên xanh xao, lừ đừ. Sức học của cậu ta xuống dần. Một lần trong giờ thể dục, Duy đứng kế bên Hoàng. Khi cả hai cùng chạy song song bên nhau, vẻ sợ hãi và hoang mang nào đó lẩn khuất dưới đáy mắt cậu ta. Rõ ràng là nó hiện ra lúc Duy ở gần bên. Có lẽ ngay chính Hoàng cũng không ý thức được điều đó. Duy bước tới dãy bàn Hoàng đang ngồi. Nhìn nghiêng, gương mặt với đôi má nhô cao của tên bạn vươn về trước, như đang sưởi nắng. Thế nhưng khi cậu ta ngoảnh sang, Duy giật thót, lùi lại. Một bên mặt không có nắng chiếu với lớp da thịt giống như bị tiêu hủy hoặc nhìn qua máy chụp X-quang, để lộ khoảng xương hàm, bộ răng và hốc xương trán. - Có chuyện gì mà bữa nay cậu tới lớp sớm thế? - Hoàng bỗng lên tiếng.
Duy định thần. Cậu nhìn tên bạn một lần nữa. Không, gương mặt Hoàng vẫn bình thường, nguyên vẹn. Chỉ là ảo giác thôi. Cậu thở ra nhè nhẹ:
- À...ừm... Tại xe bus sáng nay tớ đi chạy nhanh hơn bình thường đấy. Nhưng bữa nào cậu cũng lên lớp sớm vậy sao?
- Ừ, chẳng biết sao nữa, tớ bị mất ngủ ghê lắm, Duy. Hồi bị tai nạn xong, tớ còn ngủ được năm, sáu tiếng mỗi ngày. Rồi giấc ngủ cứ ngắn dần. Có đêm, tớ chỉ chợp mặt được hai tiếng là kịch.
- Cậu đi bác sĩ chưa? - Duy run sợ.
- Rồi. Bác sĩ yêu cầu tớ không chơi game online, không thức khuya coi phim nữa. Tớ làm theo hết. Nhưng tất cả đều vô dụng. Tớ lên net, tìm đọc đủ thứ về hiện tượng ảo giác, rồi các miêu tả về triệu chứng của bệnh tâm thần. Nhưng không có gì giống như tớ vẫn hay thấy, mỗi khi tớ vừa nhắm mắt...
- Cậu thấy gì? - Mặt Duy nhợt nhạt.
- Cậu thề sẽ không tám lại linh tinh những gì tớ nói với lũ trong lớp chứ? - Đôi mắt nhỏ và xám của Hoàng ngờ vực.
- Không! - Duy ngắn gọn - Cứ nói ra đi!
- Tớ thấy một cô gái. Rất xinh đẹp. Cậu đừng vội cười, không liên quan gì đến giấc mơ ướt đâu. Đó là một cô gái đặc biệt. Có mái tóc đen phủ kín trán, vóc dáng nhỏ nhắn. Cô ta chạm tay vào vai tớ, từ phía sau, thì thầm gọi tớ đi theo. Khi tớ đứng dậy bước theo sau, bỗng nhiên cô ta quay một vòng, biến thành một người đàn ông trung niên cao lớn. Vẻ mặt ông ta làm tớ kinh hoàng đến nỗi suýt ngã vật xuống đất ấy chứ. Nhưng đáng sợ nhất, là các hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại. Tốt nhất là tớ không ngủ nữa.
- Có thể là biến chứng tâm lý sau tai nạn giao thông. Cậu cố gắng vượt qua giai đoạn này thôi! - Duy không biết nói gì hơn.
- Ừ. Nhưng tớ không chịu nổi lâu hơn nữa đâu. Tớ học không vào nữa. Chưa kể sắp tới phải luyện thi đại học. Tớ rất mệt. Có khi sức lực tớ còn thua một đứa con gái. Chính vì vậy, tờ không muốn ai trong lớp biết vấn đề của tớ. Cậu biết đấy, thà chết còn hơn bị thương hại!
- Cậu tính sao?
- Ba má tớ có nói, nếu cảm thấy yếu sức quá, thì nghỉ học một năm. Xin bảo lưu kết quả. Sang năm học lại lớp mười hai. Nhưng tớ không nghĩ vậy. Tớ tính kỹ rồi. Tớ sẽ chuyển trường. Tớ lên Đà Lạt. Bà ngoại tớ ở trên đó. Thay đổi môi trường sống, có lẽ đầu óc tớ sẽ khá hơn, phải không Duy?
- Khi nào thì cậu đi?
- Hôm nay tớ sẽ thông báo tin này với lớp. Ba tớ làm đơn xin chuyển trường cho tớ rồi. Được đồng ý rồi. Vì thế, sáng nay tớ vô lớp sớm. Tớ muốn được nhìn mọi thứ thân quen này thêm một chút nữa... - Hoàng bỗng mím môi, như cười, vừa như sắp khóc - Nghe kỳ cục không? Thấy tớ sến rện ha? Lúc học thì chẳng thấy gì. Khi chi tay, bỗng dưng thấy không sao chịu nổi khi phải rời xa mọi thứ.
Duy mím môi, không nói gì, quay trở về chỗ ngồi của mình. Suốt thời gian vừa qua, cậu sống trong rất nhiều tâm trạng. Lúc giận dữ. Lúc điên cuồng. Lúc buồn bã. Và nhiều nhất là sợ hãi. Nhưng, chưa bao giờ Duy thấm thía đau như lúc này. Một số lầm lỗi có thể sửa đổi. Nhưng, khi có những việc khi đã để cho nó diễn ra, thì người trong cuộc phải lãnh chịu hậu quả tàn khốc. Đẩy một người khác vào tình huống tồi tệ, dù thời điểm đó Duy có lý do hành động, thì cũng là sự độc ác không bao giờ có thể tẩy xóa khỏi trí nhớ. Cậu cũng chẳng thể làm gì để sửa chữa sai lầm.
Hoàng đứng lên chia tay với lớp vào giờ ra chơi. Các thành viên trong lớp 12A1 sững sờ đến nỗi không nói được gì. Một cô bạn nào đó khóc òa lên. Vái tiếng nức nở khác nối theo. Từ hồi nào đến giờ, Hoàng được nhiều cô bạn quý mến bởi tính tình xuê xoa, hay đùa bỡn, đôi lúc giỡn hớt ác miệng nhưng thật ra ai cũng biết bụng dạ cậu ta chẳng có gì tàn độc. Mãi sau, một câu hỏi của tên bạn nào đó vang lên từ cuối lớp: "Ê Hoàng, cậu bệnh hay sao mà bỏ đi đột ngột vậy?". Hoàng nói nhanh: "Không có đâu. Tớ lên Đà Lạt sống chung với bà ngoại cho vui!". Rồi cậu ta đưa mắt nhìn Duy như nhắc nhở lời hứa giữ bí mật.
Nhưng, không chỉ Hoàng, còn một đôi mắt khác cũng đang hướng về Duy. Ánh nhìn cảu Ghi tối sẫm, thét lên trong câm lặng: "Hãy nhìn vào những gì cậu gây ra đi! Cậu quá sức tàn nhẫn. Mình căm ghét cậu đến tận xương tủy, Duy!".
***
Duy bỏ giờ bơi chiều. Phơi tấm lưng trần với dấu tích kỳ dị trước mắt người khác khiến cậu lo sợ. Cậu chỉ duy trì thói quen các buổi chạy. Khoảng chín giờ đêm, cậu nói với ba mẹ chạy một vong quanh khu phố nhỏ cho dễ ngủ. Khoác lên người bộ đồ thể thao dài tay, cậu ra khỏi nhà. Những bước chạy dài và đều đặn. Duy có thể chạy nhanh hơn, tốc độ gấp đôi lúc này. Nhưng cậu không muốn trở thành tâm điểm của sự chú ý. Bàn chân cậu lướt trên mặt vỉa hè lót gạch một cách nhẹ nhàng, nhưng đầu cậu rối bời các ý nghĩ nặng trĩu.
Cách đây chưa lâu, tình cờ đọc mẩu viết nhỏ trên một diễn đàn cảu dân teen, Duy biết tin Anny, cựu đối thủ của Ghi trong cuộc đua tranh vị trí host cho cái reality show Ngôi sao pha lê, đã chết sau một thời gian dài rơi vào hôn mê. Khi nhìn vào đáy mặt kiệt quệ sinh lực của Hoàng, Duy hiểu, điều đang chờ cậu ta phía trước chính là cái chết. Xâu chuỗi các sự kiện, Duy chợt hiểu, tác động của ma thuật đen lớn hơn hiểu biết của cậu rất nhiều. Góp phần cho sự tái sinh của Tutankhamun, máu và các vết thương tích chỉ là một khởi đầu. Sinh mạng của các nạn nhân trẻ tuổi mới là thứ mà sứ giả muốn cướp đoạt. Và cậu chính là một thứ công cụ giết người.
Khám phá này khiến Duy bỗng dưng như phát điên. Cậu đứng yên trên vỉa hè, đảo mắt nhìn quanh. Ngoài vài vệt đèn xe máy thi thoảng phóng vút qua, bao quanh cậu chỉ là bóng tối. Một thứ bóng tối trống rỗng, nhưng đầy đe dọa. Chẳng có gì để bấu víu. Chẳng có ai đưa tay ra nâng đỡ tinh thần cậu. Run bẳn lên, hai cánh tay áp chặt be sườn, mất hẳn kiểm soát hành vi, Duy guồng chân lao đi như bay. Gió vun vút quất bên tai. Trước mắt cậu, đột nhiên hiện ra dải ánh sáng màu tím xanh lạnh lẽo. Một cách vô thức, cậu đã chạy đến tiệm kẹo Chuồn chuồn xanh.
Cửa hàng sắp tới giờ đóng cửa. Các nhân viên hình như không còn ai. Duy đứng im nhìn qua cửa sổ. Hơi thở của cậu làm mờ mặt kính. Các bóng đèn ở các dãy bày hàng đang lần lượt tắt đi. Mắt cậu dừng lại ở một vật thể vừa động đậy nhẹ. Vì nó gần như trong suốt, nên lẫn vào đám bông xốp trang trí khu vực kẹo lollipop. Mắt Duy mở căng đau nhức. Không ngồi dưới sàn nữa, vật thể được tạo ra bởi thứ hợp chất trong suốt bắt đầu bò, rồi chậm chạp nhỏm hẳn lên. Tim Duy như như ngưng lại. Chính là Kiara. Cô gái ấy rất giống hình ảnh cái vật thể trong suốt nằm dưới gầm giường.
Kiara này không phải người thật. Cũng như cái vật thể sao chép chính mình hôm vừa rồi, cô ta cũng là một vật sao chép từ một Kiara nào đó! Mọi thứ bỗng dưng sáng rõ. Duy giật lùi. Viên gạch viền hàng rào trang trí làm cậu vấp chân, ngã phệt xuống. Ngay khi cậu trở dậy, bước đi, một bàn tay bỗng đặt lên vai, nhẹ nhàng, nhưng đầy uy lực:
- Mấy hôm nay anh không trả lời điện thoại và tin nhắn của Kiara, sao vậy?
- Tôi bận... - Giọng Duy lạc đi, tắt ngấm.
- Đừng sợ hãi thế! - Cô gái xoay người Duy lại - Dù sao thì anh đã tới rồi. Vào tiệm đi, chúng ta cùng nói chuyện!
- Không! - Duy cố vùng ra khỏi vòng tay đang bắt đầu ôm quanh vai cậu.
- Anh chống cự thì được gì chứ? Chẳng phải chính anh, cũng như Kiara, đã gia nhập đội quân của sứ giả đấy sao? Đừng quên, chúng ta thuộc số rất hiếm hoi những kẻ được lựa chọn, sở hữu quyền năng hơn hẳn đám tầm thường khác.
- Tôi không muốn đánh mất mình. Tôi cóc cần gì hết! - Duy thì thào.
- Im đi! –
Kiara gằn giọng đột ngột - Nghe đây: Anh không được từ chối sự sao chép. Đó là tái sinh.