Những đôi mắt lạnh

CHƯƠNG 13: GIAO KÈO MÁU 
Ghi giật thót. Nỗi sợ hãi như 1 dòng điện, từ cô truyền thẳng sang Duy. Cậu tức khắc thụp nhanh đầu xuống, khuất khỏi ô cửa. Ko 1 tiếng động, bóng ma Kiara hiện ra trong thùng xe, cất tiếng cười khàn khàn: 
_Sao, ta nói có đúng ko? Duy bám đuổi theo kịp cỗ xe của ta rồi chứ? Mi đã nhìn thấy bóng dáng anh chàng đó chưa? Rồi mi cũng sẽ hiểu, tất cả những điều bọn ta nói, ko bao h là nói láo! 
Cô gái nhỏ mím chặt môi, ngồi vật xuống sàn, tựa lưng vào vách. Mái tóc rối bù của bcoo che khuất 1 phần ô cửa nhưng vẫn ko thể ngăn hết luồng nắng mai sáng rõ, đang trực tiếp chiếu thẳng vào người đối diện. Ghi có dám chiến đấu với bóng ma Kiara ko? Câu hỏi của Duy âm âm trong tai. Mình dám chứ. Nhưng bằng cách nào? Mắt mở trừng trừng vô cảm, đầu Ghi cuộn xoáy với câu hỏi giản đơn mà hóc búa. Vẻ mặt Ghi khiến bóng ma Kiara gợn nỗi hồ nghi. Loạng choạng tiến tới, cái bóng mờ đục vươn tay toan gạt cô gái nhỏ sang 1 bên, để nhìn qua ô cửa soi xét bên ngoài. Nhưng, Ghi áp chặt lòng tay xuống sàn xe, nhất định ko nhúc nhích. Tỏ vẻ thách thức nhưng đồng thời phơi bày nỗi thất vọng hết sức có thể, cô nói run run: 
_Giá như những điều mấy người vừa nói có 1 phần sự thật. Nhưng ngoài kia chẳng có ai cả... Giá như tôi được gặp Duy, 1 chút thôi. Cậu ấy ko đời nào để tôi ở đây 1 mình như thế này đâu! 
Diễn xuất của Ghi hiệu quả tức thì. Bóng ma Kiara buông tay xuống, ko tìm cách thò đầu qua ô vuống cửa nữa. Nhưng các nếp da hằn sâu nơi khóe miệng vẫn nhếch lên, tự mãn: 
_Có thể chưa bắt kịp thôi. Chắc chắn cậu ta sẽ đến. Bọn ta lạ gì tính kiên trì và phẩm chất can đảm phi thường của thành viên tương lai! 
_Đừng hòng! Bạn tôi ko bao h thuộc về các người!_Ghi đột ngột hét lên lạc cả giọng, cố ý đánh động để Duy nghe thấy- Cậu ấy dù chưa đến đây, nhưng cậu ấy luôn biết tôi cần gì. Duy sẽ chọn tôi, sẽ biết cách cứu tôi. Ko đời nào cậu ấy đi theo lũ các người! 
Từ khoang ngực, tiếng cười của bóng ma tỏa ra, ko vang âm vẫn đủ để khiến tất cả xung quanh nín lặng. Rồi nó lại lầm bầm nói tiếp về quyền lực khôn cưỡng, về sự tồn tại bất tử. Tiếng Ghi cãi lại. Nhưng Duy ko thể nghe thêm bất kì lời nào trong câu chuyện giằng co ấy... 
Dưới gầm thùng xe có 2 thanh gỗ lớn, vuông góc với trục bánh, cõ lẽ được lắp đặt để giảm xóc khi cỗ xe tiếp đất. Trong khi cô bạn tìm cách trì hoãn kéo dài thời gian, Duy vùng vẫy trước nguy cơ bị cuốn vào và nghiền nát bởi trục gỗ xoay tít nối vào 2 bánh xe địa ngục. Móng tay cậu dập nát vì cào cấu lớp gỗ đanh rắn. Những đầu ngón tóe máu. Tốc độ chuyển động ghê rợn khiến Duy rơi vào tình trạng mất trong lượng. Mỗi khi có 1 làn gió thổi chéo, thân thể cậu như 1 miếng kẹo chewing gum, lúc kéo giãn, lúc lại bị dồn ép. Cuối cúng, sau hàng chục lần suýt bị gió thổi văng đi, cậu cũng níu được tay vào 1 thanh gỗ, 2 chân gác lên thanh bên kia. Cả đầu óc lẫn cơ thể Duy căng thẳng tột độ. Sát bên tai cậu, 2 bánh xe xoay tít, phát ra tiếng rút rít như khoan vào óc. Mất 1 lúc xoay trở Duy mới tạm lấy lại cân bằng. Cậu gác đầu vào thanh gỗ, chợt nhận ra ngay phía trên mắt là 1 khe hở giữa 2 tấm ván ép. Ko nhìn thấy Ghi. Ngược lại, bóng ma mang lốt Kiara có thể quan sát thật rõ. Ko còn là những dẻ xương mảnh hay các khớp nối chuyển động giật cục. Giờ đây, cón có cả các múi cơ và những mạch máu li ti bên dưới làn da trong suốt nhưng nhăn nhúm như 1 miếng vải lụa chưa được là phẳng. Từ những bóng ma vô hình, bọn chúng đang tiến dần từng bước để hoàn thiện hình hài, trở nên giống hệt con người ở thời hiện đại. 1 số mẫu hình thử nghiệm như bản sao của Kiara từng bị phá hỏng, nhưng sức tái sinh của những bóng ma thật mãnh liệt. Ngay cả khi bị bóp chết, bị nghiền nát trong cỗ xe lao xuống vực, thì những bóng ma như Kiiara luôn có khả năng phục hồi đặc biệt. Mỗi khi sống lại, bọn họ lại hoàn thiện nhanh hơn và hoàn hảo hơn so với bản cũ vừa bị phá hỏng. Cho đến 1 lúc nào đó, khi vượt qua đủ thử thách cần thiết, bọn họ sẽ có hình dáng giống hệt con người. Từ đó, chúng sẽ trà trộn, từng bước chiếm lĩnh thế giới. Đó chính là lý do bóng ma từ bóng đêm luôn bất chấp và liều lĩnh lao vào mọi cuộc chiến tay đôi, với bất kì đối thủ nào... 
Kinh hoàng với khám phá đó, nhưng Duy vẫn nhận ra, chính ở khoảng thời gian giữa cái chết và lần tái sinh kế tiếp của bóng ma Kiara, cậu và Ghi có thể chớp lấy thời cơ để đào thoát. 
Đột nhiên, Duy hiểu ra lý do Ghi nói dối rằng cậu chưa bắt kịp cỗ xe. Đầu óc cô ấy luôn thông minh và nhạy bén hơn người. 
Cỗ xe bỗng giảm tốc, bay thấp xuống. 2 bánh xe quay chậm hẳn. Gió thôi rít lên lùng bùng. Mặt trời lơ lửng giữa lưng trời, như 1 cái đĩa rực rỡ, chiếu thẳng vào mặt Duy. Các vảy băng muối trên mặt cậu tan chảy. Hơi ấm thấm vào phổi. Cảm giác kiệt quệ tan biến. Sức lực đang dần quay trở lại. Cậu bắt đầu trườn ngược lên nóc thùng xe, từ đó lần về phía ô cửa. Bên trong, rõ ràng Ghi hiểu cậu đang làm gì. Cô ấy vẫn nói ko ngừng, đánh lạc hướng Kiara . Từ trên nóc thùng xe, Duy dốc ngược đầu ngay trong khung ô vuông, nhìn vào bên trong. Ghi im bặt. Tiếng gọi nhè nhẹ phả vào trong thùng xe âm u: "Kiara!". Bóng ma quay phắt lại thì cậu đã nhấc đầu lên. _Mi vừa lên tiếng?- Sau mấy giây im sững, bóng ma ngớ vực đưa mắt sang cô gái nhỏ. 
_Ko!- Ghi hơi né người sang bên. _Mi có nghe thấy gì chứ? Có ai đó vừa gọi ta? 
_Ko ai cả! 
Thoáng lưỡng lự, kẻ đội lốt Kiara nhích gần về phía ô cửa. Ánh mặt trời làm nó chùn lại, run sợ. Áp bụng trên thùng xe, vươn cổ lên như 1 con sói, lần này Duy hú lớn: "Kiara...a...a!". Gạt phắt nỗi sợ hãi ánh sáng qua bên, bóng ma Kiara thò đầu qua ô cửa, nhìn ra ngoài, Duy im bặt. Đúng như ý định của cậu, bóng ma vươn hẳn người ra ngoài, sục mắt vào ko gian bao quanh, tìm kiếm. Bằng 1 động tác bất ngờ, Duy vươn tay túm chặt đám tóc dày rậm của bóng ma, giật mạnh. Bóng ma vũng vẫy, cố ngoảnh lên, nhận diện đối thủ. Ngay khi nó bàng hoàng nhận ra kẻ đang túm chặt tóc mình, thì Duy cũng ko khỏi run sợ. Đó là khuôn mặt thân quen của Kiara, dù những đường nét đang trong thời gian phục hồi lại méo mó và lệch lạc. "Buông ta ra!"- ko thèm chống cự, bóng ma ra lệnh. Những ngón tay Duy thoáng manh động, nhưng cậu nắm chặt hơn, lôi hẳn bóng ma ra ngoài càng nhiều càng tốt. Gập bụng trên khung cửa, ghì chặt lại, kẻ đội lốt Kiara chống cự quyết liệt. Mặt trời chói rực làm Duy lóa mắt đồng thời khiến bóng ma như bị nung chảy, mềm oặt. Có 1 lúc, cậu ngỡ như nỗ lực của mình khiến cho cơ thể đang tái sinh của đối thủ sắp đứt ra làm đôi. Bỗng, lòng tay Duy nhớp lạnh. Mắt cậu trợn trừng. Tê liệt. Những lọn tóc của Kiara biến thành búi rắn lục. Tua tủa. Những con rắn vô số cuộn vào tay cậu, ghì lại, hệt như 1 đám trường xuân xanh lét độc địa. Duy gào lên kinh hoàng, giật mạnh cánh tay đến nỗi khớp vai nhói đau. 
"A...a...a...a...a!" 
Tiếng rú vang lên chói lói. Nhưng ko từ Duy. Trong khi cậu và bóng ma giằng co, với tất cả sức lực còn lại, từ phía sau lưng, Ghi đã tóm chân bóng ma mang lốt Kiara, nhấc bổng lên, tống mạnh ra ngoài. Ko rơi thẳng xuống bên dưới theo trong lực, bóng ma bị 1 luồng khí rỗng thốc lên cao, cuốn đi càng lúc càng xa. Cỗ xe vẫn bay về phía trước, ngang tầm mặt trời. Run lẩy bẩy, vẫn chưa tin mình đã thoát ra khỏi sự tấn công kinh hoàng, Duy đưa bàn tay lên gần mặt. 1 vài con rắn bị bứt ra khỏi da đầu Kiara, vẫn bám vào giữa các kẽ ngón. Cậu vẩy mạnh. Chúng bay vào khoảng ko, tan biến. Duy lật sấp người. Từ ô cửa, cánh tay Ghi vươn ra, chờ cậu nắm lấy. 
Cỗ xe đang hạ dần độ cao và giảm tốc. 2 người bạn nằm bẹp trên nóc xe. Phía dưới họ, duy nhất 1 loại địa hình bằng phẳng, trắng lóa, trải dài bất tận. Chỉ đôi khi mới nhấp nhô vài vạt đồi lài thấp. Dù ko nói với nhau câu nào, nhưng cả Ghi và Duy đều thầm hiểu họ đang bay trên sa mạc. Điều đó cũng có nghĩa họ đang ở rất gần xứ sở của những lăng tẩm và các Pharaon. Bỗng, từ phía xa tắp bên dưới, hiện ra 1 dải sáng lấp lánh. Dòng sông! Duy thốt lên. Cậu nhìn qua Ghi, quyết định rất nhanh: "Khi cái xe này bay qua đó, 2 đứa mình sẽ cùng nhảy xuống sông, nhé!". Ko đòi hỏi giải thích. Ghi gật đầu quả quyết: "Đồng ý!". 


Cú rơi tự do dài, dài mãi, ngỡ như bất tận. Gió thốc vào bụng, vào cánh tay, vào khoang miệng và ống tai 2 người bạn, như muốn xé toạc họ ra thành ngàn mảnh vụn. Giống như các mẩu ghép hình đồ chơi bằng gỗ, dưới áp lực ko khí, những khớp xương đang bị nới lỏng, đau điếng. Chỗ bấu víu duy nhất chính là 2 bàn tay nắm chặt nhau. Mặt sông lúc ngay dưới họ, lúc lại chệch về 1 bên. Nếu rơi xuống cát, có lẽ cả 2 tan xác mất, các phỏng đoán cuồng loạn trong đầu Duy. Cậu luồn ngón tay vào túi áo, toan tìm sự trợ giúp của hộp phấn ma thuật. Nhưng nó mắc kẹt trong lớp vải nilon xột xoạt, dính sát vào thân thể, ko cách nào rút ra được. Trong 1 tích tắc, bàn tay Ghi bỗng dưng sắp tuột ra. Duy hoảng hốt, xoay người, quờ cánh tay còn lại ôm chặt quanh lưng bạn. Khi ôm nhau như thế, lực cản ko khí tăng lên. Tai Duy nghe rõ tiếng tim Ghi đập thình thịch trong lồng ngực. Họ rơi xuống nhanh hơn. Chỉ còn cách mặt đất chưa đầy 100m. Thật may mắn, phía dưới họ đang là mặt nước trải rộng. Duy hét vào tai ghi: "Buông nhau ra. Tự bơi. Được ko?". "Được!"- Gió thổi bạt lời đáp. Khoảng cách thu ngắn, chỉ còn chưa đầy 20m. Họ tách khỏi nhau như 2 nửa của 1 đầu đạn. Đúng lúc ấy, Duy thấy mình lao thẳng xuống mặt nước. 
Dường như Duy đã rơi xuống tận đáy sông. Cậu ngất đi vài giây. Nước ộc vào phổi. Nặng trĩu. Ngộp thở. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Duy vung 2 cái tay, đẩy mạnh chân. Cậu nổi dần lên trên, nơi ánh nắng chói sáng khiến lớp nước ấm áp hơn hẳn. Ko thấy Ghi đâu. Mở căng mắt trong làn nước vẩn đục phù sa hoàng thổ, cậu tìm kiếm. Vô vọng. Có lẽ cô ấy rơi ngay gần bờ, giờ đây đã bò lên cạn rồi, Duy tự nhủ. Hãy tự cứu mình đi nào! Ngoi đầu lên, cậu xác định phía bờ gần nhất. Nhắm mắt gạt sạch mọi nghĩ ngợi và phỏng đoán, cậu bắt đầu giữ nhịp quạt tay đều đều. 
Bờ sông là dải cát lài xuống mặt nước. Nước nhỏ ròng ròng trên khuôn mặt tím tái. Duy bò trên đầu gối và bàn tay. Cậu đã bơi gần 2 tiếng đồng hồ. Mặt trời bỗng mờ đi. Ko khí dịu xuống. Cảnh vật ko còn sắc bén như cắt vào mắt nên dễ chịu hẳn. Chuệnh choạng đi xuyên qua bãi đất phủ kín bởi những thân cây rậm rạp, Duy ngã vật xuống trước khoảng tường gạch xám. Mất 1 lúc lâu, cậu mới nhận ra đó chính là bức tường thành vốn được dựng nên để bao quanh các thành phố thời cổ đại. Có lẽ Ghi đã lọt vào trong thành. Và có lẽ những kẻ nắm giữ quyền lực của bóng tối cũng đang giam giữ linh hồn Hoàng tại 1 ngóc ngách nào đó, nơi đây. 
Duy bước men theo bức tường gạch cao ngất. Cậu cắm cúi bước trong bóng đổ của bức tường. Quần áo trên người cậu khô hẳn. Ko 1 âm thanh nào vọng ra, hệt như thể bên kia bức tường cao ngất là 1 chốn ko người. 
Hiện ra 1 khoảng vỡ giữa bức tường liền lạc. Duy chợt hiểu, đấy chính là lối duy nhất để lọt vào bên trong tường thành. Cậu nghiêng người, lách qua. Bên trong ko phải là vùng cát trắng ngút mắt hay cảnh tượng trống rỗng như cậu hình dung. Vật đầu tiên cậu va phải là tấm màn lưới han gỉ, chắn ngang lối đi hẹp và mờ tối. Mờ tối vì đám cây rậm rạp, ngăn sáng. Duy kéo tấm chắn sang 1 bên. Gỉ sắt vụn ra, hoen đỏ trên tay. Khi cậu xô mạnh, 1 vật thể mắc kẹt ở mắc lưới trên cũng bỗng rơi xuống. Chiếc đồng hồ quen thuộc, của chính cậu. Nhưng Duy ko có thời gian để ngạc nhiên. Cậu nhặt nó lên, bỏ vào túi áo, cùng chỗ với hộp phấn. Có lẽ đây là 1 dấu chỉ, cho biết mình đã lần theo đúng đường. Duy nghĩ, nhanh chóng. 
Cậu lần mò đi xuyên qua khoảng trống hẹp giữa các thân cây gầy guộc nhưng lá rất dày. Khu vườn xanh đen, giống như 1 rừng mưa. Có lúc, Duy vấp ngã vì 1 thân dây leo to lớn, già cỗi, cuộn lên như 1 rắn bạc mốc. Lúc khác, cậu lại trượt chân trên thảm rêu, hoặc mắc kẹt trong đám rễ cành chằng chịt và những bong hoa to lớn màu sắc rực rỡ kìa dị rủ xuống từ trên vòm lá tối ám. Nhưng, trong khung cảnh ẩm mốc này, thật lạ lùng, chẳng hề có loài bò sát len lỏi hay lũ côn trùng vo ve. Càng đi sâu, khu vườn càng rộng lối. Chợt, Duy nhận ra 1 điều bất thường: cũng như sự vắng bóng của các loài động vật, cây cối ở đây ko hề tỏa ra hương vị đặc trưng nào. Các phân tử mùi hương hoàn toàn bị triệt tiêu. Trừ tiếng chân cậu loạt xoạt bước, cũng ko có âm thanh nào vang động. Sự hoang vắng của 1 nới chốn mà cậu chưa từng biết tới. 1 thế giới đang được tạo dựng, sao chép lại từ những bản mẫu có sẵn ở thế giới loài người, chưa hoàn thiện. Tiến trình mô phỏng này cũng giống như cơ thể đang phục hiện dần dần của kẻ đội lốt Kiara mà thôi. Duy rùng mình khi hiểu, rốt cuộc cậu đã đặt chân vào miền đất của 1 thế giới đã chết. 
Thành phố hiện ra đột ngột. Các con đường rộng kéo hút tầm mắt. Các tòa cao ốc lô xô, thiết kế theo hướng đề cao công nắng, phần lớn được phủ ngoài bởi gam màu u trầm ko bắt sáng. Hình ảnh rất giống 1 đô thị hiện đại. Chỉ có điểm khác biệt rõ ràng nhất là những cỗ xe chuyển động trên đường. Tất cả đều là kiểu xe kéo, ko tiếng ồn, ko phả ra khí thải, ko gây ra bất kì ách tắc nào. Động vật kéo xe có thân hình vạm vỡ gần giống người, mái tóc rối bù lòa xòa che mặt, nhẹ nhõm kéo băng băng trên mặt đường trơn nhẵn những chiếc xe phần lớn là rỗng ko. Duy đứng trên vỉa hè, lướt mắt nhìn quanh khung cảnh xa lạ, ko thể hiểu nổi. Theo kiến thức thu được từ sách vở, từ các cuộc trao đổi với nhà nghiên cứu mật ngữ Christian Weyer, từ hình dung của cậu bao tháng ngày qua, xứ sở của bột đen ma thuật gắn liền với các đền đài, các kim tự tháp hay chí ít cũng là những sa mạc mênh mông. Nhưng, hết thảy những gì đang mở ra trước mắt cậu hoàn toàn khác hẳn. 
Duy tập trung, thử dùng trực giác xác định phương hướng, cố gắng lằng nghe tiếng nói của linh cảm, để biết Ghi và cả linh hồn Hoàng đang ở đâu. Nhưng, như 1 cỗ máy hỏng, cậu ko bắt được bất kì loại sóng nào. Duy nhìn đồng hồ. Nó ko hoạt động. Cậu bấm thử tất cả các nút điều chỉnh. Chiếc đồng hồ này là loại chống va đập, lẽ nào nó lại chết cứng chỉ vì 1 cú rơi. Ko thể xác định nổi lúc này là mấy h. Chỉ biết trời đã về chiều. Nhất là bầu ko khí như 1 lớp màn lọc càng làm cho ánh sáng âm u. Quỹ thời gian càng lúc càng co hẹp. Có lẽ chỉ còn ko đầy sáu hay năm giờ nữa, để có thể cứu Hoàng. Duy lắc mạnh chiếc đồng hồ, áp lên tai, bực dọc. 
_Các loại dụng cụ đo thời gian ko hoạt động ở nơi này đâu! 
1 giọng nói chậm rãi vang lên lình thình. Duy quay phắt lại. Sinh vật kéo xe có đôi vai u lên, đang nhìn cậu bằng 2 hốc mắt trống rỗng từ bao h. Cậu há hốc miệng, mất 1 lúc mới cất lên câu hỏi vô nghĩa, lắp bắp: 
_Sao, sao kia? Đây là đâu? 
_Hãy lên xe đi, ta đưa cậu đến nơi cậu cần phải đến! 
_Ko...Đừng hòng...- Duy hơi lùi lại, sẵn sang vùng chạy thật nhanh, trốn khỏi kẻ kéo xe có bộ dạng còn hơn cả ghê rợn. 
_Người đứng đầu thành phố này đang đợi. Ta được phái đến đón cậu, vậy thôi! 
_Có việc gì mà đón tôi?- Duy dao động. Cậu bắt đầu hiểu ra, kẻ kéo xe này đang nói thật. 
_Ta ko biết gì hết. Ta chỉ biết rằng, thủ lĩnh đang chờ cậu đến. Ở bên cạnh ông ta, cũng có 2 người đến từ thế giới của cậu. 1 cô gái nhỏ và 1 thằng bé hôi hám xấu xí. 
Duy lập cập bước lên xe. Sự chuyển động êm ái. Cậu nhắm mắt thư giãn đôi chút cái thân thể đói mệt rỗng hoác. Nhưng đầu óc cậu thì đầy ắp ý nghĩ rối loạn. 

_ Cuối cùng thì cậu cũng đã tới! 
Trong phòng khách lạnh cóng, vị chủ nhân của toàn nhà lớn ngồi trên 1 chiếc ghế da mềm sang trọng. Ánh sáng yếu ớt từ bức tường kính lớn chiếu vào phòng, nhưng dừng lại trước khi chạm vào chân ghế khiến chủ nhà chìm khuất trong bóng tối lờ mờ. Căng hết mắt, Duy mới nhìn thấy người vừa lên tiếng. 1 người đàn ông trẻ, có lẽ chỉ hơn cậu chưa đầy chục tuổi, mặc bộ suit đen nghiêm trang, với chiếc chemise lụa sang trọng đồng màu. Điểm nhấn duy nhất trên bộ trang phục là chiếc nơ bướm đỏ sẫm đến mức cũng gần như hóa thành màu đen. Ông ta thuộc loại người vóc dáng nhỏ thó, chỉ chừng mét sáu là cùng. Nhìn đôi giày da mềm sáng loáng nhưng thon nhỏ đặt trên nền sàn thì biết, Duy nghĩ nhanh. Cậu cố gắng nhìn gương mặt của thủ lĩnh bóng đêm, nhưng ko thể. Thứ ánh sáng chiếu vào từ bức tường kính chỉ dâng lên ngang ngực ông ta rồi dừng lại. Ông ta nói tiếp: 
_Cậu biết lí do vì sao ta gọi cậu đến đây, đúng ko? 
_Tôi đến đây ko vì ông gọi. Tôi đến, để cứu Ghi và Hoàng, những người bạn của tôi. 
_À, ta đã lập ra cái hành trình cứu bạn ghê gớm ấy, để cậu đến đây 1 cách tự nguyện! - Tiếng cười khe khẽ, giễu cợt- Tại sao ta phải làm thế? Duy nhất cậu trong những ứng viên tinh nhuệ mà ta muốn tuyển mộ vào đội ngũ ko quyết đoán khi đến với ta. Cậu mạnh mẽ, rất can đảm. Nhưng, cũng quá nhiều lưỡng lự. 
_Tôi ko quyết đoán, vì tôi ko muốn ia nhập đội ngũ của ông!- Duy dừng lại, rồi nói tiếp, thành thật- Thật ra, lúc đầu tôi cũng hào hứng. Nhưng tôi đã nghĩ lại. Tôi hiểu, thật sự tôi muốn tôi là ai, tôi cần làm gì và ko nên làm gì! 
_Ta hiểu. Chính các suy nghĩ giằng co của cậu làm ta thích. Người làm việc cho ta có cái đầu biết suy nghĩ và có cảm xúc luôn khiến ta thích hơn là 1 kẻ chỉ biết hành động theo mệnh lệnh. _Dù ông có thích tôi vì lẽ gì, thì ko đời nào tôi trở thành người của ông, thế thôi. Tôi tới đây, trả ông hộp phấn ma thuật. Đổi lại, ông hãy để cho Ghi và linh hồn của Hoàng được trở về nhà. 
_Đơn giản vậy ư? Nếu ta ko đồng ý thì sao? 
Cảm giác điên giận bùng lên, nóng rực trong Duy. Trước khi kịp suy nghĩ thấu đáo, cậu đã thấy mình lao thẳng vào kẻ ngồi trước mặt. Bỗng, chân Duy nhẹ hẫng. Thủ lĩnh bóng tối đứng vụt dậy. Cánh tay ông ta nắm ngay cổ, nhấc bổng Duy lên. Tích tắc, mặt cậu ở sát bên trên gương mặt trắng bệch. Mắt cậu mờ đi vì kinh hoàng khi đôi môi đỏ thắm của ông ta mấp máy ngay sát mặt cậu: 
_Cậu chỉ có 1 lựa chọn. Hoặc theo ta, ký giao kèo máu. Hoặc lũ bạn cậu phải trả giá! 
_Các bạn tôi đang ở đâu?- Duy ngạt thở. 
1 cú ném mạnh, Duy rơi thẳng xuống, sấp mặt trên sàn. Lúc này, cậu mới nhận ra nền nhà lạnh cóng chính bởi nó là tấm kính thủy tinh mờ. Mặt kia lớp kính, 1 hồ nước lớp xám trắng. Ngay dưới mắt cậu, bất thình lình, 1 bàn tay áp mạnh vào kính, cầu cứu. Thêm 1 bàn tay nữa, tái mét, cũng bám chặt vào kính. Rồi gương mặt Ghi, ko thể nhầm lẫn, sắp chìm hẳn xuống làn nước mờ đục. 
_Mấy người sắp giết chết cô ấy! - Cậu chồm dậy. 
_Cả Hoàng nữa, cũng sắp hết thời gian cứu chữa rồi. Suy nghĩ nhanh lên nào!- thủ lĩnh ngồi lại trong chiếc ghế da, nói bình thản. 
_Tôi đồng ý!- Duy gào to- Thả bạn tôi ra đi! CHƯƠNG 14: KẺ CẮP CHÌA KHÓA 
1 mũi nhọn xuyên qua làn da trên mấy mắt Duy, xoáy vào tận đáy võng mạc. Nó đọng lại thành đốm sáng, nhói buốt. Hết sức cố gắng, nhưng Duy ko sao mở mắt. 1 vệt nước mỏng ứa ra, chầm chậm chảy xuống 2 bên thái dương. Khi cựa nhẹ, cậu nhận ra phía sau đầu đau điếng, như thể 1 cú ngã nào đó đã khiến khối não của cậu long ra khỏi xương sọ. Mở mắt và ngồi dậy giống như 1 ý nghĩ mạo hiểm. Duy đành nằm im. 
Lúc này đây, khi ko cử động được, toàn bộ con người cậu giống như 1 cỗ máy thu nhận hết thảy mọi âm thanh, ánh sáng, sự chuyển động xung quanh hết sức tinh nhạy. Lót bên dưới cậu, rõ ràng là 1 thảm cỏ khá êm. Những nhánh cỏ đang lớn lên, như muốn xuyên qua lớp vải áo, cọ vào da lưng. 1 vài âm thanh rầm rì lẩn khuất đâu đó xuyên qua ống tai, tạo nên các rung động mơ hồ trên màng nhĩ. Nắng ấm và sáng như 1 tấm chăn phủ trên người cậu, mỗi lúc 1 sáng hơn. Và hình như có tiếng thở của ai nữa, ngoài cậu... Chỉ có điều, cậu ko thể làm gì. Việc duy nhất Duy có thể thực hiện là gắng sức khôi phục lại trong trí nhớ những việc đã diễn ra, 1 cách chậm rãi, từng chi tiết 1. Chợt, Duy nhớ ra, đã xảy ra 1 cú va chạm thật sự. Mạnh. Đến mức khi cậu rơi xuống chạm đất, cơn choáng váng bùng lên, làm cậu ngất đi, bao nhiêu thời gian trôi qua ko thể hay biết. 

Đầu ngón tay bỗng có cảm giác mềm mại và ấm dịu. Duy cựa khẽ mấy ngón tay. Sự tiếp xúc rõ rệt hơn, với những ngón tay khác. "Duy có sao ko?". Ngỡ như xuyên qua lớp màn ko khí dày đặc, bay đến tai Duy giọng nói yếu ớt, thân thuộc. Cậu mừng kinh khủng khi hiểu Ghi đang ở bên cạnh, còn sống sót, cũng nằm soải dài trên thảm cỏ, chẳng khác gì mình. Nhưng, cậu ko thể cất lời vì cổ họng khô khốc và tắc nghẹn. Cách trả lời duy nhất là co các khớp ngón, cố gắng duy trì sự tiếp xúc. "Chúng ta đã được quay trở về thế giới này!". 1 lần nữa, giọng của Ghi lại khe khẽ vang lên. Tiếng 1 con chim từ trong tán lá xa xăm nào đó đang bắt đầu hót. Tiếng hót mỗi lúc 1 nhanh hơn và rõ ràng hơn, như thể con chim đang chuyền xuống các cành cây thấp dần. Gió xào xạc, mang đến cảm giác mát dịu cùng mùi ải mục của phân bò và khu vườn sắp mưa. Những biểu hiện đơn giản nhất của cuộc sống, tự nhiên, ko thể làm giả. Khác hẳn sự trống rỗng, vô vị và đầy đe dọa ở cái thế giới sao chép lại mà cậu và Ghi vừa thoát ra khỏi. Thế giới cảu đám người cai trị bóng tối. 
Giống như những thước phim được chiếu giật lùi, từng hình ảnh hiện ra, rõ mồn một trong đầu Duy, theo trình tự thời gian trôi ngược. ...Bằng 1 cú đạp nhẹ gót giày của người đàn ông nhỏ thó mặc trang phục đen, tấm kính lót mặt sàn nứt vỡ. Khuôn đầu Ghi trồi dần lên trên mặt nước xám đục. Mái tóc cô còn vương vài mảnh kính vỡ. Nhưng khi sắp nhô hẳn lên, có 1 điều gì đó lôi cô chìm xuống. Chỉ có các bọt khí phả lên rời rạc. Duy lao đến, vươn dài cánh tay phải, sắp sửa thọc hẳn xuống làn nước cho bạn nắm. Nhưng, phản ứng còn nhanh hơn, chủ nhân ngôi nhà lớn đã đặt mũi giày nhọn hoắt bên trên bàn tay cậu: 
_Ký bản giao kèo trước. Cứu cô ta sau! 
_Ông bị sao vậy? - Duy giận dữ hét lạc giọng- Bạn tôi chìm mất rồi kìa! 
_Hợp đồng là hợp đồng. Mọi thứ phải rõ ràng và theo đúng trình tự. Chính thế giới của cậu đã đặt ra luật chơi đó mà. Ta ko thích sau khi đạt được mục đích, đối tác của ta phủi tay rũ bỏ mọi hứa hẹn thống thiết trước đấy! 
_Đưa bản giao kèo khốn kiếp đó đây!- Duy rít lên. 
_Chớ có ăn nói xúc phạm! - Mũi giáy đè xuống làm bàn tay Duy như bị nghiền nát. Đôi môi đỏ thẫm nhếch ra thành 1 một nụ cười - Hãy tỏ ra cậu vui mừng vì được kí vào bản hợp đồng hiếm có thì hơn! _Thôi được, tôi xin lỗi! - Cậu nói nhanh, ko còn lựa chọn nào khác khi nhận ra các bong bóng nước cũng ko còn nổi lên - Tôi sẽ ký vào giao kèo và tuân thủ hết thảy những gì ghi trong đó, 1 cách tự nguyện. 
Từ trong túi áo vest đen, thủ lĩnh bóng bóng rút ra cuộn giấy, 1 cuộn da dê thuộc thì đúng hơn, thả xuống ngay trước mặt Duy. 
_Ký vào đi, góc phải! 
Duy đưa mắt tìm bút. Ko có cây bút nào. Bất giác, DUy co bàn tay trái ko bị kìm giữ lên ngang mặt. Điếng hồn. Ko phải ảo giác. Ngón tay trỏ của cậu nhọn hoắt, như 1 ngòi bút cổ. Máu từ đầu ngón tay đang rỉ ra thành dòng. Sau khi Duy kí tên, ngón trỏ kì quái ấy co ngắn, trở lại bình thường, in một dấu tay ngay phía dưới chữ kí. Lúc ấy, cậu mới nhận ra ngón tay cậu đã bị đứt vì 1 mảnh kính vỡ. Nhưng cảm giác đau đớn khi ấy chẳng có giá trị gì nữa... 
Thoát ra khỏi gót giày, Duy nhỏm dậy, nhảy thẳng xuống làn nước u ám. Nước mặn và lạnh. Biển chết, ý nghĩ thoáng qua đầu Duy. Hít 1 hơi dài, cậu lặn xuống. Cuối cùng thì cũng nhìn thấy Ghi đang trôi lờ lững, bị 1 con sóng ngầm cuốn đi. Duy khoát tay đến gần, ôm ngang lưng bạn. Mọi đường nét trên gương mặt cô ấy nhòe đi, méo mó 1 cách đáng sợ vì cái chết cận kề. Nhoài lên được mặt sàn kính, nước chảy ròng ròng trên mặt, hình ảnh đầu tiên Duy nhìn thấy là nụ cười trên đôi môi đỏ thẫm ma quái. Sự chế giễu ko buồn che giấu, trước những kẻ mà thủ lĩnh bóng tối biết quá rõ chúng phụ thuộc vào mình. Vẫn ôm Ghi trong tay, thoáng dễ chịu vì cảm thấy nhịp tim của bạn còn thoi thóp qua lớp vải ướt, Duy lên tiếng đề nghị: 
_Bây h thì thả chúng tôi về nhà, theo đúng thỏa thuận. Còn Hoàng nữa, ông hãy trả lại linh hồn cậu ấy luôn cho chúng tôi, mau lên! 
_Ồ, suýt nữa thì ta quên con chuột hôi hám ấy! 
_Đừng có xúc phạm bạn tôi!- Duy lầm bầm- Thả cậu ấy ra liền đi, nếu ông là 1 người biết coi trọng lời hứa. 
_Nghe đây, từ giờ phút này, cậu là người của ta. Tất nhiên, mất 1 thời gian thì cậu mới quen với ý nghĩ đó. Về phía ta, ta luôn muốn những gì ổn nhất cho quân lính của mình. Ta khuyên cậu, tốt nhất đừng bận tâm thằng bạn to béo đó. Cứ để Hoàng ở đây với ta, mặc kệ cái xác xấu xa sắp mục ruỗng. Ta đang cần 1 thằng bé lau dọn căn phòng tra tấn những kẻ phá hoại vương quốc. Thằng nhóc đó ko tử tế gì. Giúp đỡ 1 kẻ tồi tệ, là chuẩn bị tia họa cho chính mình. Cậu hiểu ta nói ko? 
_Ý ông nói, ông là 1 người tử tế chắc?- Duy dồn tất cả sự oán ghét vào câu hỏi mỉa mai- Dù có là gì, Hoàng cũng lương thiện và có thể tin cậy hơn những kẻ như ông hàng vạn lần! 
_Thôi được. Ko đôi co. Ta trả lại tên bạn ấy cho cậu. Mọi việc rắc rối liên quan đến nó, sau này cậu hãy tự giải quyết. Nhớ nhé, với ta, mọi sai lầm đều phải trả giá. 1 con mắt đền 1 con mắt. Ta ko có thói quen chấp nhận 1 lời xin lỗi vô giá trị như ở thế giới của cậu!- Ngồi lút người trong chiếc ghế bành da, thủ lĩnh bóng tối lại nhếch môi người, tỏa ra 1 vẻ độc địa khoan khoái- Bây h thì cậu và đám bạn có thể rời khỏi đây được rồi. Ta sẽ cho sứ giả của ta đến gặp cậu, giao mệnh lệnh những việc cậu cần thực hiện. Tuyệt đối ko được hé môi với bất kỳ ai về xứ sở của ta, nếu ko muốn gia đình của cậu bị hủy diệt. Ngoài điều đó ra, cứ sống bình thường. Mọi việc dễ chịu và thú vị hơn cậu nghĩ nhiều đấy! 
Trong tay cậu, Ghi bỗng cựa nhẹ, hé môi thở hắt ra. Cậu đặt cô bạn nằm xuống sàn, dợm đứng lên đi tìm Hoàng. Đúng lúc ấy, 1 bóng xám hiện ra bên trái cậu. Linh hồn của Hoàng. "Cậu được thả rồi!"- Duy kêu lên. Cậu bạn gật nhẹ, ko nói gì. "Chúng ta chạy ra khỏi đây, tìm cỗ xe quỷ quái nào đấy, bay về nhà cho kịp trước 12h khuya!"- Duy quyết định nhanh. Cậu bạn lại gật, chấp thuận dễ dàng. Thế nhưng trong đôi mắt mờ nhạt, chợt ánh lên 1 tia sáng kì dị mà Duy ko thể định rõ nó là biểu hiện của tâm trạng gì. Ghi đã nhỏm dậy được. Duy ôm vai bạn, dìu bước. Hoàng bước theo sau. Vừa bước ra đến cửa phòng khách lớn, cả 3 bỗng nhiên thấy bị túm chặt, lần lượt bị ném vụt đi như những viên sỏi bởi cánh tay của thủ lĩnh bóng tối. 
Để đến thế giới của bóng tối, những người bạn đã kiệt sức vì đeo bám và vật lộn trong cỗ xe bay gần trọn 1 ngày. Thế nhưng quãng đường về kéo dài chưa đầy năm phút. Nhanh hơn, và cũng đáng sợ hơn. Thân thể nhỏ thó, nhưng thủ lĩnh có 1 sức mạnh ghê rợn. Cả 3 chẳng kịp phản ứng gì thì đã thấy mình bay xuyên 1 đường hầm sâu hun hút. Sau vài giây bay trong đoạn ống tối om, đột ngột họ nhận ra đường hầm được tạo nên bởi hàng tỉ tia sáng chói lóa khiến mắt họ suýt nữa thì vỡ tung. Úp vội 2 lòng bàn tay lên che mắt, cậu tuột mất Ghi. 1 nhát đập mạnh phía sau đầu trong cú tiếp đất đã khiến Duy ngất đi... 
Bây h thì Duy cảm nhận rõ ràng 2 bàn tay Ghi phủ trên mi mắt mình, như 2 chiếc lá xanh thẫm, mềm mát. Sự tiếp xúc thân thiết, theo 1 cách lạ lùng. Chưa bao h cậu thấy dễ chịu đến vậy. Khoảng mười phút như thế, Ghi nói khẽ: " Bây h thì Duy mở mắt ra được rồi!". Cậu chầm chậm làm theo. Đầu tiên là lớp màn đen mượt như nhung, rồi từ từ, các hình ảnh nối tiếp hiện ra trên lớp màn ấy. Gương mặt Ghi. Những lùm cây gần và các vòm lá xa hơn. Nền trời xanh dịu. Mặt trời lúc bây h vàng nhạt, chưa quá chói chang. Nếu ko nhầm, họ đnag ngồi trên thảm cỏ của 1 trang trại rộng lớn chăn nuôi bò. 
_Đây là đâu vậy Ghi?- Duy lo lắng vì ko xác định được nơi chốn. 

_1 trang trại ở ngoại thành, cách trung tâm thành phố 45 phút xe bus. Chưa kể thời gian đi bộ. 
_Sao Ghi biết? 
_Duy đang gối trên vỏ thùng carton đựng sữa tươi của trang trại nổi tiếng. Chính là chỗ này. 
_Hoàng đâu?- Duy chợt chồm lên, sợ hãi. Đã mấy tiếng trôi qua kể từ thời hạn 1 ngày sau cái chết của cậy bạn ấy. 
_Từ lúc tỉnh lại đến h, Ghi ko nghe thấy động tĩnh nào. Có thể,linh hồn cậu ấy đã được trả về thân xác cậu ấy, trên Đà Lạt!- Gji ngồi tựa lưng vào 1 gốc cây, khoanh tay trước ngực, chợt mỉm cười- Tụi mình hãy mau ra khỏi trang trại này đi, trước khi ai đó phát hiện, nghĩ tụi mình là bọn ăn cắp sữa tươi và làm ầm lên! 
Hơi loạng choạng, Duy nhỏm dậy. Ghi đưa tay giúp cậu đứng lên hẳn. Sau vài giây đất trời xung quanh đảo mòng mòng, đầu óc Duy cân bằng trở lại. 2 người bạn đi men theo con đường đất đỏ ẩm ướt. Vài công nhân vắt sữa nhìn thấy họ, ko chút nghi ngờ. Có lẽ họ nghĩ đấy là người nhà của chủ trang trại. Cuối cùng, Ghi và Duy cũng ra đến đường lộ trải nhựa. Nhưng trạm xe buýt chưa có ở đây. 1 người phụ nữa chở bó cỏ lớn sau yên xe máy cho biết phải đi bộ khoảng 20 phút, đến ngã ba cạnh bưu điện, xe bus thường xuyên đón khách. "Giá như có taxi, hay xe ôm thì tốt biết mấy!"-Duy thở dài. Thực sự, chuyến phiêu lưu đã rút kiệt sức lực của người có thói quen chạy bộ 5km mỗi ngày. Ghi nhún vai: "Ghi ko biết liệu tụi mình có thể trả tiền vé xe bus nữa hay ko. Tất cả túi xách và tiền bạc, đều để lại trên nhà ngoại Hoàng!". Lời cô bạn tức khắc ném Duy về với thực tại. Cậu lục soát túi áo và quần túi hộp. Thật lạ lùng, sau chuyến bay ghê rợn giữa 2 thế giới, chiếc đồng hồ và hộp phấn bột đen vần nằm nguyên trong túi áo. Cái đồng hồ đã chạy trở lại. Nhưng ví tiền thì để quên trên nhà Hoàng. "Giá mà tụi mình có vài xu lẻ. Đi xe bus và mua nước..."- Duy lầm bầm, nhận ra mình đang khát khô. Tay cậu bỗng chạm vào các đồng xu lành lạnh. 6 đồng xu 5 ngàn mới tinh, sáng bóng. Hệt như vừa xảy ra phép màu. Trong tích tắc, cậu hiểu: Đây là quyền năng đầu tiên mà 1 chiến binh đội quân bóng tối được sở hữu. 
Duy mua 2 chai nước tinh khiết trước cửa bưu điện. Cậu đưa cho cô bạn các đồng xu mua vé xe bus. Ghi nhắc: "Duy thử gọi điện thoại lên nhà bà ngoại Hoàng xem sao!". Cậu lắc đầu: "Điện thoại cũng để quên trên Đà Lạt rồi, ko nhớ nổi số đâu!". Chợt, cậu nảy ra ý kiểm tra xem quyền năng "muốn gì được nấy" có thật hay ko. 1 lần nữa, cậu lẩm bẩm 1 mình: "Ta cần biết số đt của nhà Hoàng trên Đà Lạt!". Tức thì, những con số hiện ra, như khắc ngược trên võng mạc. 
Duy bước vào trong chi nhánh bưu điện vừa mở cửa. Cậu mượn điện thoại quầy liên tỉnh, gọi đi. Bà ngoại Hoàng nhấc máy. Nghe tên Duy, bà cụ ngạc nhiện: "Các cháu đi đâu vậy? Sao ko về ăn sáng. Bà chiên trứng và nấu rất nhiều súp rau củ...". Duy run run hỏi thẳng vào điều muốn biết: "Hoàng đâu ạ? Bạn ấy sao rồi hả bà?". Tiếng cười ấm áp vọng đến: "Nó tỉnh lại rồi cháu ạ. Vẫn còn hơi mệt, nhưng thằng bé đã đòi ăn và đi loanh quanh trong nhà. Bà đang đun nước thơm để lát trưa trời ấm cho nó tắm. Chẳng hiểu sao, sáng nay khi nó vào phòng lay bà dậy, người nó bốc mùi hôi ko thể chịu nổi. Chiều nay, ba má nó dưới Sài Gòn lên, sẽ đón nó về!". Duy vội nhờ bà chuyển lời hỏi thăm Hoàng, cho biết cậu và Ghi đã về thành phố có việc gấp, đồng thời nhờ bà đưa đồ đạc của 2 đứa cho Hoàng đem về giùm. "Bà thấy tụi cháu cứ lụp chụp sao đó. Chưa xong việc này đã nhào qua việc khác. Có chuyện gì, nói bà nghe xem nào?". "Chẳng có gì đâu bà ạ. Cháu cúp máy nhé!"- Duy nói thật nhanh, tựa lưng vào quầy báo cạnh bên. Nhân viên bưu điện, 1 phụ nữ đẫy đà có bộ mặt khó tính, sau khi thu tiền , quát lên: "Đừng có dựa vào đó. Có thấy nó sắp đổ rồi ko!". Duy giật mình, khó chịu, thầm nghĩ: "Tai họa đến với người khắc nghiệt!". Khi cậu ra đến cửa, bỗng vang lên tiếng hét ghê khiếp. Nữ nhân viên đưa lên 1 bàn tay máu chảy ròng ròng. Vì 1 sự xui khiến bí mật nào đó, bà ta đã kê bàn tay trái vào con dao xén giấy, dập mạnh. Lưỡi dao bén ngọt cắt sâu vào phần cơ mềm dưới ngón cái, gần chạm vào xương. Ghi hoảng hốt thò đầu nhìn vào, mặt tái xanh. Duy lao ra, nắm tya bạn, chạy 1 mạch về phía chiếc xe bus vừa tấp vào trạm đón khách. 
Ba mẹ Duy cũng như bên nhà Ghi hoàn toàn bình thản khi thấy 2 đứa trở về. Ko ai có thể đoán biết hành trình mà những đứa con họ đã trải qua, dù 1 phần nhỏ. Mọi người đều quan tâm, hỏi thăm về Hoàng. "Cậu ấy khỏe rồi. Đã về thành phố. Nếu có thể thì cũng kịp ôn thi học kì 2!"- Duy nói vắn tắt. 
Cuộc sống trở lại bình thường, ít nhất ở lớp vỏ bề ngoài. Ghi tất bật quay trở về công việc bận rộn trong vai trò host cho reality show Ngôi sao pha lê. Ở trường, trừ những lúc phải nói chuyện hoạt động lớp, Duy có ý tránh Hoàng. Có lẽ, đây là 1 việc ko cần thiết, bởi ngay chính Hoàng cũng luôn tìm cách ko chạm mặt Duy. 
Thật kỳ quặc, trái ngược với Ghi, sau chuyến phiêu lưu vào cõi tối, mối quan hệ của cậu và cô ấy tốt hẳn lên, thì với Hoàng, việc chia sẻ những bí mật kinh khiếp lại khiến họ dè chừng lẫn nhau. Đôi khi, từ cửa sổ, nhìn ra Hoàng đang ba hoa 1 điều gì đó với đám bạn, thỉnh thoảng lại cười phá lên, Duy chợt rùng mình. 1 hình ảnh thật khác xa với cái bóng xám nhạt, chỉ 1 cái thổi mạnh của thủ lĩnh bóng tối, cậu ấy đã tan biến. 
Được gia đình chăm sóc tẩm bổ, Hoàng mau chóng tìm lại vóc dáng béo tròn của ngày trước. Chỉ có điều, thảng hoặc ánh mắt cậu ấy lóe lên, che giấu điều gì đó khiến Duy e ngại. Nó ko phải là vẻ tò mò háo hức của 1 tên nhiều chuyện, cũng ko phải sự châm biếm hay nhạo báng sẵn sàng ném vào người khác. Phải chăng, khi từ cõi tối trở về, cậu ấy đã mang theo 1 điều gì đó. 1 âm mưu gian trá chẳng hạn... Giật thót với phán đoán này, Duy vội xua nó đi ngya. 
Trước kia, đôi khi Duy gặp rắc rối với các bài tập giải tích và môn sinh học. Điểm số các môn này của cậu ko khá lắm. Thế nhưng giờ đây, mọi thứ đều có thể vượt qua 1 cách dễ dàng. Trong giờ kiểm tra, khi các bạn xung quanh còn căng óc cắn bút, các lời giải lần lượt hiện ra rõ ràng trước mặt Duy, cậu chỉ việc chép lại và ko cần chờ đợi hay hy vọng, cũng biết chắc mình sẽ nhận được điểm tuyệt đối. 
Ngay cả việc mày mò các phần mềm kỹ xảo đồ họa 3D cũng gần như vậy. Khi cậu gặp cản trở nào đó, bàn tay cậu tự khắc điều khiển chuột và tổ hợp bàn phím, theo các giải pháp ngắn gọn và hiệu quả nhất trước đấy cậu chưa từng biết đến. Vấn đề nằm ở chỗ: chỉ cần Duy muốn. 
Điều này khác hẳn việc sử dụng phấn bột đen. Quyền năng nằm ngay bên trong cậu. Ko có biểu hiện bề ngoài nên ko ai có thể nhận biết. Món quà ưu việt dành cho chiến binh của đội quân tinh nhuệ thoạt đầu cũng khiến Duy hài lòng. Cậu nghĩ đến viễn cảnh dự thi học sinh giỏi quốc gia, tham gia cuộc thi thiết kế trong cộng đồng dân làm đồ ohaj 3D toàn cầu để dành giải thưởng 10 ngàn dollar, và cả việc sang năm sẽ nộp đơn thi các đại học danh tiếng nhất, mà ko phải khó nhọc luyện thi hay phập phồng nguy cơ thất bại... 
Tuy nhiên, sai vài ba lần sử dụng đặc quyền này, Duy phát hiện cậu mất hết niềm vui, cạn kiệt lòng tò mò, cả sự căng thẳng thú vị mà người ta chỉ có được khi đối diện thách thức cũng bay biến. Mọi việc quá thuận lợi, quá dễ dàng biến cậu thành 1 cỗ máy, ko hơn. Những ngợi khen, sự trầm trồ than phục của xung quanh cũng hấp dẫn đấy, nhưng nó chẳng giá trị gì khi thâm tâm, cậu biết, tất cả chỉ là trò hề bịp bợm. 
Duy quyết định nhanh gọn là sẽ ko viện đến trợ giúp thần bí nữa. Cậu lờ mờ hiều, từ kinh nghiệm sử dụng bột ma thuật, đây mới chỉ là khởi đầu của quá trình trao đổi và trả giá với thủ lĩnh bóng tối mà thôi. 
Trời bắt đầu vào mùa nóng. Sau kì thi học kì 2, mọi người đã bàn tán đến kỳ nghỉ Hè, sẽ đi du lịch đâu đó ở biển hay ra nước ngoài, nghỉ ngơi trong bao lâu là đủ trước khi vào mùa học mới chuẩn bị cho năm học mười hai đầy căng thẳng. Lớp trưởng Việt đứng dậy, gõ bàn thu hút chú ý " Năm nay, lớp mình tổ chức tiệc cuối năm nhé. Ở nhà tớ!" 
Hoàng vươn cổ lên, hỏi to: "Nhà cậu có đủ chỗ để chứa tất cả mọi người ko?". Lớp trưởng mỉm cười: "Thông báo luôn nè, ba má tớ đã chuyển nhà về khu đô thị mới. Hơi xa. Nhưng nhà tớ có sân vườn, có bể bơi nữa đó!". Tiếng hú hét tán thưởng vang lên ầm ầm. Tan học, Ghi xuống cầu thang cũng Duy: "Tụi mình đi dự tiệc cuối năm chứ?". Cậu gật: "Tất nhiên, sẽ đi cùng nhàu!". Từ trên hành lang, như 1 lốc xoáy, Hoàng lao xuống, khiến mọi người dạt sang 2 bên. Ở chiếu nghỉ, cậu ta ngã chúi nhủi, nhưng chồm dậy, lao đi tiếp, bộ dnag hệt như bị truy đuổi. Duy ngoảnh lại sau. Chẳng có ai cả. 
Ở nhà xe, Duy dặn Ghi đứng chờ. Xe cảu cậu gửi hôm nay bị xếp khá sâu bên trong, phía nhà bên phải, có mái che. Học sinh ko để xe ở đây nên khu vực này vắng lặng. Băng qua chỗ hõm giữa 2 bức tường, bỗng 1 bàn tay đặt lên vai Duy. Dù chưa ngoảnh lại, cậu vẫn biết chính xác,, là 1 kẻ đến từ xứ tối. Sinh vật kéo xe có đôi vai u lên và cặp mắt trỗng rỗng đang hướng thẳng vào cậu. Hắn ghé tai Duy, thì thào: "Chiếc chài khóa kho tang lớn nhất của thủ lĩnh đã bị kẻ nào đó đánh cắp. Ngài đang rất giận dữ. Nhiệm vụ của mi là tìm lại nó, càng sớm càng tốt, ở thế giới này!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận