Những Đứa Trẻ Chinh Phục Miền Đất Hoang

Xe bay dừng lại phía trên một bức tường đổ ở đối diện, Sở Thạch và An Cách Sâm đang thò đầu qua cửa sổ xe nhìn xuống bên dưới, khi trông thấy bầy cua liên tục bò ra từ hai bên vách tường cát, sắc mặt Sở Thạch thay đổi, quả quyết quay đầu xe chạy, quát lớn: “Mau lùi lại ngay.”

Mấy tên thuộc hạ theo sau gã đứng cách khá xa đồng loạt lui về sau theo lệnh, nhưng An Cách Sâm chậm hơn hai giây, khi anh ta vừa di chuyển cơ thể, bên dưới bắp chân bỗng truyền đến một cơn đau nhói, một con cua lớn đã bò lên tới nơi đang dùng càng kẹp lấy chân anh ta.

Anh ta co chân lại nhưng không thể nào rút chân ra được, chân còn lại cũng bị một con cua khác kẹp lấy. Tiếng rắc rắc nhỏ vụn vang lên giữa không gian trống trải, phần xương chân bên trong đã bị kẹp nát, An Cách Sâm hét lên một tiếng thảm thiết, té khụy trên mặt đất.

“Phó tế cứu tôi với!”

Sở Thạch xoay ngoài, chĩa súng vào hai con cua rồi nổ súng, song có rất nhiều cua đã trèo lên tới nơi, chúng vây lấy người An Cách Sâm, trong tiếng kêu gào đau đớn của anh ta, chúng giơ càng kẹp lấy cả hai tay anh ta.

Rắc rắc.

Ngay khi chiếc càng đang kẹp cổ anh ta khép chặt lại, đầu An Cách Sâm nghẹo xuống dưới, vặn cong thành một góc độ rất quỷ dị, tiếng kêu la thảm thiết cũng theo đó mà im bặt.

Sở Thạch không quan tâm đến An Cách Sâm, nhanh chân nhảy lên xe: “Mau lên xe.”

Nhan Bố Bố và Phong Sâm thuận theo cột điện bò về sau, Phong Sâm liếc nhìn A Đái đang lơ lửng giữa không trung và con rắn gần như trong suốt đang quấn lấy thân cột điện ở kia.

A Đái ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào cậu, cho dù bên dưới là tổ cua lúc nhúc, ánh mắt cô ả vẫn đầy vẻ độc ác không chút che dấu.

Phong Sâm chờ Nhan Bố Bố thuận lợi bò qua khỏi người con rắn kia xong, cậu lập tức rút dao găm giắt phía sau lưng ra, nhắm thẳng đến chỗ con rắn.

A Đái nhìn cậu rút dao găm ra, sắc mặt không hề thay đổi, nhưng sau khi phát hiện mục tiêu cậu nhắm tới là con rắn đang quấn mình trên cột điện, trên nét mặt rõ ràng hiện lên vẻ kinh hoảng và không thể tin.

“Mày, mày có thể nhìn thấy sao?”

Phong Sâm không trả lời, bàn tay cầm dao găm giơ lên, không hề do dự đâm thẳng xuống, mũi dao chuẩn xác cắm vào thân thể con rắn kia.

Không hề có máu tươi phun ra như tưởng tượng, cậu cũng không cảm nhận được cảm giác khi đâm trúng vật thể, song con rắn kia và A Đái lại cùng nhau phát ra tiếng kêu đau đớn.

“A!”


“Khè!”

Chỗ đầu rắn trong suốt đang quấn quanh người A Đái hơi ngẩng cao lên, vì bị đau nên lắc lư qua lại. Còn cả người A Đái lại đang run rẩy kịch liệt, tay ả ôm chặt lấy đầu mình, sắc mặt tái nhợt, giống như cô ta mới là người bị đâm trúng vậy.

Phong Sâm giơ dao găm lên lần nữa, A Đái khàn giọng kêu lên: “Nhóc con, nếu như mày còn tiếp tục ra tay, thì dù sau này mày có chạy đến chân trời góc bể, chủ nhân cũng sẽ bắt được mày, để mày nếm thử tư vị sống không bằng chết là như thế nào.”

Cô ta há miệng thở hổn hển từng cái, ngẩng đầu nhìn Phong Sâm, trông thấy thiếu niên sau khi nghe lời uy hiếp của cô ta cũng không hề lộ ra sắc mặt sợ hãi hay chút do dự nào như cô ta đã nghĩ.

Đôi mắt đen đặc như hố sâu không thấy đáy, chúng ánh lên sắc lạnh không chứa một chút cảm xúc nào, hoàn toàn không có vẻ gì là sợ hãi hay kinh ngạc.

Lúc này A Đái mới cảm nhận được mấy phần hoảng sợ.

Người thiếu niên này khác hoàn toàn so với bạn đồng trang lứa, lòng cậu lạnh lẽo sắt đá, chẳng những có thể nhìn thấy con rắn của cô ta, cậu còn không chút do dự thẳng tay muốn giết cô ả.

“Mày có thể nhìn thấy nó, tao và mày là đồng loại, mày không nên ra tay, tao có thể dạy cách làm cho mày, chắc mày vẫn chưa biết gì phải không? Khi nãy tao không có ý định giết mày đâu, chỉ muốn hù dọa mày mà thôi.” Ánh mắt A Đái nhìn Phong Sâm rất phức tạp.

Phong Sâm liếc nhìn Nhan Bố Bố, cậu nhóc đã bò đến đầu bên kia cột điện, lúc xoay đầu nhìn lại không thấy cậu theo sau nên nhóc đang chuẩn bị bò ngược trở lại.

“Nhóc ở im bên đó đi, cấm nhúc nhích.” Phong Sâm quát.

Nhan Bố Bố lập tức nằm im.

A Đái vẫn tiếp tục dụ dỗ: “Mày giết tao cũng không có lợi gì, trái lại còn trở thành sự khiêu khích với Hội Thánh Andinga…”

Phong Sâm nghe đến đây, đáy mắt chợt hiện lên một tia lạnh lẽo, giơ tay đâm mạnh một dao xuống. Mũi dao không gặp bất cứ vật cản nào xuyên thẳng qua cơ thể con rắn, sượt ngang qua bề mặt kim loại tạo thành tia lửa bừng lên trong đêm đen, tiếng ma sát phát ra rất chói tai.

Thân thể hơi trong suốt của con rắn run rẩy liên tục, chỗ bị đâm trúng bắt đầu bốc lên khí đen, giống như bị bàn là ủi cháy đen một lỗ, song nó vẫn kiên trì quấn mình trên cột điện không dám buông ra. A Đái đau đến mức mặt cắt không còn giọt máu, cô ta ôm đầu giãy dụa giữa không trung, la hét thảm thiết.

Phong Sâm không thèm nhìn A Đái lấy một cái, cậu lạnh lùng rút dao găm ra, giơ dao chuẩn chém xuống lần nữa.

Pằng!


Tiếng súng vang lên từ khe nứt ở phía đối diện, Phong Sâm phản xạ cực nhanh cúi đầu xuống, viên đạn sượt ngang qua ngay da cậu.

“Cậu chủ!” Nhan Bố Bố bị dọa đến hét lên một tiếng.

Chiếc xe bay kia lơ lửng giữa không trung, bên dưới hố sâu là đám cua bự đang giơ cao cặp càng sắc nhọn. Cánh tay Sở Thạch cầm súng đặt bên cạnh cửa sổ, mũi súng chĩa thẳng về phía Phong Sâm.

Phong Sâm đành từ bỏ việc đối phó với con rắn kia lại, cậu nhanh nhẹn chạy trên thân cột điện, trong tiếng súng vang lên liên hồi, cậu bỏ lại những đốm lửa nở bung khi kim loại sượt qua nhau ở phía sau.

Bên dưới đám cua đang lao nhao trèo lên, một số ít đã bò đến gần đầu bên kia cột điện, bọn chúng kích động đặt những chiếc chân mọc đầy gai nhọn lên trên.

“Xuống mau, bọn mi xuống mau, không cho phép đến đây.” Nhan Bố Bố cưỡi trên thân cột điện, nhóc hét vào mặt đám cua đang mon men bò lên cột điện từ đầu kia.

Trông thấy con cua dẫn đầu sắp sửa bò tới gần, vậy mà nhóc ta còn định giơ nắm đấm nhỏ của mình lên đánh nó.

Ngay khi nắm tay của nhóc chuẩn bị tiếp xúc với cái càng đang mở lớn kia, sau cổ Nhan Bố Bố bỗng bị siết chặt, nhóc lại bị xách lên treo lơ lửng giữa không trung, chiếc càng gần như xẹt ngang qua những sợi lông tơ trên mặt nhóc.

Phong Sâm xách theo Nhan Bố Bố, chạy một mạch sang bên kia cây cột điện, tốc độ của cậu nhanh đến mức đám cua cũng không kịp giơ càng lên, trong lúc chạy cậu còn đá bay hai con đang cản đường, bọn chúng ngã rào rào xuống hố.

Nhan Bố Bố đã quen với việc bị túm đằng sau cổ áo thế này rồi, nhóc thả lỏng người không hề nhúc nhích trong tay Phong Sâm, còn rất tự nhiên điều chỉnh lại tư thế, thuận tiện cho cậu chủ xách mình lao vụt đi.

Phong Sâm chạy một mạch ra khỏi phạm vi bãi cát, cậu mới quay người nhìn về phía sau, vừa vặn đối diện với tầm mắt Sở Thạch.

Ánh mắt Sở Thạch âm trầm, khuôn mặt bị ánh đèn xe chiếu đến trắng bệch. Gã chậm rãi vươn cánh tay người máy ra khỏi cửa sổ xe, giơ ba ngón tay tạo thành hình dáng một cây súng, chĩa thẳng về phía Phong Sâm làm động tác bắn.

Phong Sâm lạnh nhạt nhìn gã, còn Nhan Bố Bố lại cực kỳ tức giận giơ hai cánh tay nhỏ xíu của mình lên, nhắm thẳng về phía Sở Thạch, cái miệng nhỏ không ngừng phát ra những tiếng pằng pằng.

“Pằng pằng, đánh chết ông, đồ người xấu.”

Sau đó nhóc lại học theo động tác ném, giống như đang ném một quả bom, trong miệng cũng không ngừng tạo những từ tượng thanh, còn xì xồ “a ú bâng ga” gì gì đó chẳng hiểu nổi.


Mãi đến khi Phong Sâm xách nhóc chạy xa khỏi chỗ đó, nhóc ta mới đưa hai ngón tay lên cạnh miệng thổi phù một cái, giống như muốn thổi tan khói trắng trên họng súng, tiếp đó nhóc cắm hai ngón tay vào trong túi trước của quần yếm.

Phong Sâm lo đám người Sở Thạch sẽ đuổi theo, nên chỉ chọn những chỗ vắng người mà đi, cậu tìm được một bãi đỗ xe bên ngoài một tòa cao ốc. Sau khi chắc chắn xung quanh đây không có người nào, cậu chui vào một chiếc xe buýt trường học đỗ ở trong cùng.

Cửa xe buýt mở rộng, bên trong không có ai, có lẽ nó vừa lúc đậu ở đây khi cơn động đất xảy ra, học sinh và tài xế đều đã chạy đi hết.

Phong Sâm đóng kỹ cửa trước và cửa sau xe buýt, cậu ngồi thụp xuống hàng ghế đầu tiên, bắt đầu há miệng thở hổn hển.

Nhan Bố Bố ngồi bên cạnh cậu, nhóc mở cái túi chéo luôn đeo trên người ra, lấy một viên sô cô la trong đó, tiếng lột vỏ kẹo kêu sột soạt, nhóc đưa viên kẹo đến bên miệng Phong Sâm.

“Cậu chủ ơi, ăn sô cô la nè.”

Lúc này Phong Sâm đã mệt muốn chết rồi, tay chân mỏi nhừ, cơ thể không khống chế được run lên. Cậu liếc nhìn viên kẹo, cắn một miếng lớn, dựa vào thành ghế chậm rãi nhai.

Nhan Bố Bố chờ cậu nuốt miếng sô cô la kia xuống xong, nhóc lại đưa phần còn lại lên tiếp tục đút cho cậu.

Phong Sâm vừa ăn vừa nghĩ về những điều A Đái đã nói, một lát sau cậu bất ngờ hỏi Nhan Bố Bố: “Nhóc có nhìn thấy con rắn kia không?”

“Rắn ạ?” Nhan Bố Bố ngồi thẳng dậy nhìn ngó khắp nơi, “Chỗ nào có rắn ạ?”

“Từ lúc đầu người phụ nữ kia đã mang theo một con rắn bên mình, nhóc không nhìn thấy à?”

Nhan Bố Bố ngơ ngác nhớ lại một lúc, lắc đầu: “Em không nhìn thấy ạ.”

Phong Sâm nhìn chăm chú vào nhóc: “Nếu không nhìn thấy rắn, vậy nhóc nói thử coi, sao cô ta có thể lơ lửng giữa không trung mà không bị rơi xuống chứ?”

Nhan Bố Bố gãi mặt: “Em không có để ý đến.”

“Vậy lúc tôi dùng dao găm đâm vào con rắn kia, nhóc có nhìn thấy không?”

Nhan Bố Bố im lặng một lát, sau nhóc dè dặt nói: “Lúc cậu chủ đâm con rắn đó em không nhìn thấy, có thể do em đang bò đi, em chỉ thấy cậu đâm vào cột điện.”

Phong Sâm vô thức siết chặt nắm tay, cậu không tiếp tục hỏi nữa, chỉ nhíu mày trầm tư.

Cậu ăn hết viên sô cô la, sắc mặt cũng khôi phục lại một ít, Nhan Bố Bố lại mở khóa balo của cậu, lôi một chai nước ở trong balo ra, nhóc dùng răng cắn giữ nắp chai, sau đó xoay thân chai mở ra.


Răng Nhan Bố Bố trượt trên nắp chai phát ra những tiếng rột rột, thỉnh thoảng lại truyền đến tiếng hút nước bọt. Phong Sâm thật sự không nhìn nổi nữa, vươn tay ý bảo nhóc đưa chai nước cho mình.

“Không cần đâu cậu chủ, để em.” Nhan Bố Bố nghiêng người sang một bên, nhíu mày nói, “Vừa nãy em không có đọc thần chú, vậy nên mới không mở ra được.”

“Hả?” Phong Sâm không nghe rõ.

Nhan Bố Bố nghiêm túc đọc một câu: “A ú bâng ga a đá u xi dà.” Sau đó giơ tay nắm lấy thứ gì đó trong không khí nhét vào miệng mình, xong quay sang cắn vào nắp chai xoay tròn một cái, một tiếng xịt vang lên, nắp chai đã được vặn ra.

“Đây, cậu uống nước đi.” Nhan Bố Bố đưa chai nước qua cho Phong Sâm.

Dù cho Nhan Bố Bố chỉ ngậm ở bên ngoài nắp chai, song Phong Sâm vẫn vô thức dùng tay áo lau qua miệng chai.

Trong balo chỉ còn lại năm bình nước, phải uống tiết kiệm một chút. Phong Sâm uống được nửa bình thì đưa phần còn lại cho Nhan Bố Bố, ra hiệu nhóc mau uống.

Nhan Bố Bố không hề ngại việc miệng chai vừa bị Phong Sâm uống qua, không cần lau đã trực tiếp ngậm lấy, nhưng nhóc lại không nỡ uống hết, chỉ uống mấy ngụm nhỏ rồi đóng nắp chai lại, cất kỹ vào lại trong ba lô.

Phong Sâm thả lỏng dựa lưng vào thành ghế, cậu nhắm mắt, ngoài miệng tùy ý hỏi: “Vừa rồi nhóc đọc thần chú gì đấy? Dùng riêng để mở nắp chai à?”

Nhan Bố Bố liếc mắt nhìn cậu, nghiêm túc giải thích: “Không phải chuyên dùng để mở nắp chai, đó là phép thuật, vừa có thể mở nắp chai, cũng có thể dùng để đánh người xấu nha.”

“À, phải rồi, lúc nhóc ném bom về phía Sở Thạch cũng đọc thần chú này nhỉ.”

Nhan Bố Bố gật đầu: “Dạ, có thêm thần chú phép thuật của Binunu, khi em ném bom sẽ làm ông ta nổ tung luôn.”

“Thần chú phép thuật của Binunu?” Phong Sâm hơi hé mắt nhìn.

Khuôn mặt Nhan Bố Bố cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu: “Là sư phụ của Binunu dạy cậu ấy trên tivi, nếu như cậu chủ muốn học, em có thể dạy cho cậu ạ.”

Phong Sâm vừa mới thả lỏng xong, hiếm khi được chút rảnh rỗi: “Vậy nhóc dạy đi.”

“A ú bâng ga a đá u xi dà, đó, cậu đọc một lần đi.”

Phong Sâm nhỏ giọng nói: “A ú… ca za ui xì.”

“Không phải đâu, không phải là a ú ca za ui xì, phải là a ú bâng ga a đá u xi dà.” Nhan Bố Bố mong đợi nhìn chằm chằm vào cậu, mở miệng một cách khoa trương, “Nhìn em nè, đọc thế này, a ú, bâng ga, a đá, u xi dà.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận