Một khoảng im lặng kéo dài. Diệp Vân Nhu cũng chỉ còn biết chờ đợi, có thể
là một tiếng dập máy lạnh lùng, cũng có thể là những lời mắng mỏ chế
giễu. Từ bốn năm trước đã là như vậy.
Nhưng không, đáp lại cô là một tiếng gọi nhẹ tênh:
- Chị!
Hốc mắt Diệp Vân Nhu nóng lên. Cô bụm miệng lại để những tiếng nức nở không thoát ra ngoài. Đã bao lâu rồi, đã bao lâu đứa em gái nhỏ của cô không
còn gọi cô là chị, không còn dịu dàng với cô như thế.
- Vân Sam, em... em tha thứ cho chị rồi sao?
Ở bên kia đầu dây, mặt Diệp Vân Sam còn đen hơn cả đáy nồi. Này này thánh mẫu nữ chủ, cô có cần lỗi lầm gì cũng vơ hết vào người vậy không? Tha
thứ gì chứ? Tha thứ việc nam chính yêu cô chứ không yêu tôi khiến tôi
đau khổ hả? Nếu gặp người hay suy nghĩ sâu xa, người ta cho rằng cô đang lên mặt thị uy rồi tìm cô tính sổ cũng không biết chừng. Còn nữa, tôi
chỉ mới gọi một tiếng chị thôi, cô khóc cái gì nha? Đừng tưởng cô cố
giấu là tôi không nghe thấy.
- Chị không làm gì sai cả, là em quá cố chấp thôi. Chuyện đã qua rồi, chúng ta hãy để cho nó qua đi!
Diệp Vân Sam giả vờ thở dài một tiếng. So với nam chính, đối phó với cô nàng nữ chủ dễ mềm lòng này đơn giản hơn rất nhiều.
- Ừm... cho qua, cho qua...
Diệp Vân Nhu vội vàng lau nước mắt. Cô vừa cười vừa nói.
- Chị gọi em có chuyện gì không?
Diệp Vân Sam quyết định vào thẳng vấn đề. Trong ấn tượng, cô biết mỗi khi nữ chủ dạt dào cảm xúc như thế này, cô nàng sẽ tuôn ra một tràng tâm sự
lâm li bi đát y như phim bộ những năm thập kỉ 80. Khổ nỗi cô đây không
có thời gian dong dài cùng nữ chủ nha!
- Chị... chị đang gặp
phải chút vấn đề. Em có thể cho chị lời khuyên không? Ý chị là... ừm...
trước đây em vẫn luôn cho chị lời khuyên mà. Những chuyện như thế này
chị chỉ tin tưởng Vân Sam được thôi.
Diệp Vân Sam cười khan hai
tiếng. IQ của nữ chủ tuy không cao nhưng EQ không tồi đâu. Quả thật,
trước khi quan hệ giữa hai người trở nên căng thẳng vì Lâm Mộ Thiên, nữ
phụ Diệp Vân Sam vẫn rất quan tâm đến cô chị này. Cô ấy là một người
mạnh miệng mềm lòng. Dù luôn có thái độ lạnh nhạt, thậm chí mắng nhiếc,
chế giễu nhưng chỉ cần Diệp Vân Nhu xảy ra chuyện, cô ấy lại ngầm giúp
đỡ, nếu không cũng sẽ cho lời khuyên bằng chính những lời chế giễu mọi
khi của mình. Tận sâu đáy lòng, nữ phụ Diệp Vân Sam đã chấp nhận người
chị này rồi.
- Em nghe đây!
- Chị... hôm trước, Châu Á Luân đột nhiên hôn chị. Chị... chị...
Cạch!
Chiếc bút trên tay Diệp Vân Sam rơi xuống, tạo ra một vệt mực trên trang giấy trắng. Những ngón tay trắng nõn vô thức siết chặt lấy điện thoại. Trái
tim dâng lên một nỗi chua xót, âm ỉ mà khó chịu. A, Diệp Vân Sam, ngươi
có tư cách gì để đau? Người đó không thuộc về ngươi, cũng không dành cho ngươi.
Diệp Vân Sam cố gắng ổn định tâm tình.
- Chị không sợ em nói chuyện này với Lâm Mộ Thiên sao?
Là vì quá ngây thơ, hay là...
- Chị tin tưởng Vân Sam. Từ nhỏ đến lớn, em chưa bao giờ biết thừa nước đục thả câu người khác.
Diệp Vân Sam sửng sốt. Rồi đột nhiên, cô mỉm cười.
Đúng vậy! Nữ phụ Diệp Vân Sam là một người rất thẳng thắn. Bởi vì quá mức
thẳng thắn và kiêu ngạo, cô gái ngốc nghếch này mới dễ dàng bị người ta
khích tướng, bị người ta lợi dụng. Ngay cả chuyện cô chuốc thuốc Lâm Mộ
Thiên và quay clip nhạy cảm của Diệp Vân Nhu tung lên mạng bốn năm về
trước cũng do Ngôn Tế Linh một tay thao túng đằng sau mà không ai biết.
Lúc đó, cũng chỉ có người chị gái này nói ra câu tin tưởng. Tuy rằng
cuối cùng cũng không thay đổi được gì, nhưng ân tình này, cô sẽ thay nữ
phụ nhớ kĩ.
- Chị, chuyện này em không giúp chị được.
Cô không thể giúp, cũng không muốn giúp. Chút ích kỉ này, cô muốn giữ cho riêng mình.
- Tại... tại sao?
- Tình cảm của một người phải do chính bản thân người đó hiểu lấy. Ý kiến của người khác đôi khi sẽ làm mình mất phương hướng.
Diệp Vân Sam hàm hồ nói. Thiệt tình, thánh mẫu hỏi một người liên quan đến
cả nam chính một lẫn nam chính hai như cô thì cô biết trả lời thế nào?
Ủng hộ ai cũng chết! Không cẩn thận là tiêu tùng liền!
- Ý em là sao?
- Khi nào đến đúng thời điểm, chị sẽ hiểu được thôi.
Diệp Vân Sam giở giọng thần bí. Thật ra thì chính cô cũng không rõ thời điểm đó là thời điểm nào.
- Ừm, chị sẽ nghe lời em.
- Vậy thì tốt rồi. Trước mắt chị đừng rối rắm về vấn đề này nữa, tiếp tục tận hưởng cuộc sống du học của mình đi nhé! Em bận, cúp máy trước đây.
Diệp Vân Nhu nghe tiếng tút tút ở đầu dây bên kia. Cô cắn môi suy nghĩ, cuối cùng quyết định tắt đèn đi ngủ.
Nghe Vân Sam, sẽ không sai!
oOo
Mấy ngày hôm nay là mấy ngày vui nhất trong quãng thời gian ở nơi đất khách quê người của Diệp Vân Nhu. Có lẽ biết cô nhớ nhà, Châu Á Luân đưa cô
đi rất nhiều nơi. Đó có thể là những con phố người Hoa tấp nập, cũng có
thể là những quán ăn với những món ăn cổ truyền đậm hương vị dân tộc.
Hắn còn mua cho cô rất nhiều thứ thú vị nữa. Cô ở đây bốn năm rồi mà còn không biết nhiều bằng hắn. Xấu hổ ghê!
Két!
Châu Á Luân
dừng xe trước khu biệt thự của Diệp gia tại Anh. Đây là nơi mà Diệp Vân
Nhu sinh hoạt và học tập suốt thời gian qua. Cô đang theo học ngành sân
khấu điện ảnh của một trường đại học danh giá tại đất nước này.
- Đến nơi rồi!
- Ừm, em phải vào nhà đây. Cám ơn anh đã chăm sóc em thời gian qua, Á
Luân! Ngày mai chúng em kết thúc kì nghỉ đông, anh sẽ không bị em làm
phiền nữa đâu.
Diệp Vân Nhu cố gắng nói một câu vui đùa. Thế
nhưng chẳng hiểu sao, chính câu vui đùa đó lại làm lòng cô buồn bã. Cô
thực sự đã quen những ngày có anh ở bên làm bạn. Cho dù đã ở đây bốn
năm, cô vẫn không thể nào ứng được cuộc sống nơi xứ người. Nó không
thích hợp với cô, mà cô cũng không muốn thích ứng với nó. Cô có bạn bè,
nhưng không thật sự thân thiết với người nào. Cô có người thân, nhưng
lại ít khi được gặp mặt. Cô có người yêu, nhưng anh lại chỉ lo cho công
việc. Dần dà, quanh cô chỉ còn lại sự cô đơn trống trải đến không ngờ.
Cô sợ nỗi cô đơn đó, nhưng lại chẳng dám hé răng nói với ai. Cô cắn răng chịu đựng, để nỗi cô đơn ấy gặm nhấm từng ngày. Thời gian vui vẻ và ấm
áp bên cạnh Châu Á Luân khiến cô yêu thích, khiến cô không nỡ buông tay. Cô đã không còn muốn trở về với những tháng ngày một mình trong căn
phòng trống nữa, không muốn ăn bánh sinh nhật một mình, không muốn đón
Giáng sinh một mình, không muốn mừng ngày lễ Valentine một mình.
Nhận ra sự thay đổi cảm xúc đột ngột của Diệp Vân Nhu, Châu Á Luân buồn cười búng trán cô một cái.
- Nghĩ đi đâu vậy? Anh vẫn còn công việc ở đây, chưa về nước ngay đâu.
Khi nào em rảnh thì cứ gọi cho anh. Chỉ sợ lúc đó em sẽ thấy anh rất
phiền phức thôi!
- Không! Không! Không! Không phiền phức!
Diệp Vân Nhu nghe Châu Á Luân nói vậy thì vô cùng vui vẻ. Đôi mắt cô như lấp lánh muôn ngàn vì sao.
- Được rồi, mau vào ngủ đi thôi! Chúc em ngủ ngon, Vân Nhu!
Châu Á Luân hôn nhẹ lên trán cô. Thế nhưng khóe mắt hắn lại bí mật liếc về
phía khác, nơi có một chiếc Jaguar F-Type nổi bật đang đỗ cách đó không
xa. Nhìn thấy người trong xe tức tối rời đi, khóe miệng hắn khẽ kéo lên
một đường cong hoàn hảo.
Châu Á Luân không biết rằng, nụ hôn
chúc ngủ ngon này lại khiến trái tim Diệp Vân Nhu rung động. Châu Á Luân không biết rằng, những hành động của hắn ngày càng khiến cô gái nhỏ kia thêm xao xuyến. Và đến một lúc nào đó, có lẽ… sự dịu dàng của người đàn ông sẽ làm cô quyến luyến không thể xa rời.
oOo
- Khốn khiếp!
Ngôn Tế Linh giận dữ ném mọi thứ trong phòng. Cô ả vừa thở hồng hộc vừa nghiến răng nghiến lợi:
- Luân, anh được lắm! Anh dám lừa em! Anh nghĩ anh có thể bảo vệ được
Diệp Vân Nhu sao? Diệp Vân Nhu! Diệp Vân Nhu! Bất cứ ai dám mơ tưởng đến người đàn ông của Ngôn Tế Linh này… đều phải trả giá.