Như Hoa cứ thế mà rời khỏi văn phòng Tổng Giám Đốc, vừa bước ra trong văn phòng này cũng chẳng còn ai, hít một hơi thật sâu cô ta cố đi thẳng đến nhà ăn để ăn cơm và làm quen với đồng nghiệp, dù sao thì mục đích hôm nay của cô chỉ cho người ta biết cô có quen biết mà thôi.
Cũng lường trước kết quả bị đuổi ra như thế này rồi, chỉ không ngờ nguyên nhân bị đuổi ra lại là vì Như Mộng, nhưng vẫn phải nghĩ cách để người này rời khỏi đây, tốt nhất là biến mất vĩnh viễn, năm đó rõ ràng đã chuẩn bị rất tốt, mấy kẻ cô ta thuê đã chờ đợi sẵn, chỉ cần cô gái tên Như Mộng đó bước ra khỏi Bar là có thể bắt lấy tha hồ quay phim chụp ảnh, khiến cho cô ta thân bại danh liệt, nhưng lại không thành, điều này khiến cho Như Hoa không thôi tiếc nuối, nhưng cô ta cũng đoán chắc hôm đó người này có xảy ra chuyện như bọn họ tính toán, đã vậy còn làm cho cô ta ám ảnh mãi không thôi, nếu không thái độ khi nhắc lại đã không như vậy.Bên ngoài thì như vậy, nhưng hai người bên trong thì có hơi ngượng ngùng đôi chút, vì Như Hoa vừa rời khỏi thì Thường Quân đã vội lao tới ôm chặt lấy Như Mộng khiến cô ngơ ngác ngỡ ngàng, cũng chẳng biết phải làm sao, mãi cho đến khi hắn buông cô ra thì cũng chỉ biết im lặng nhìn chằm chằm vào hắn.“An ủi!” - Hắn nói.“Ờ!” - Cô gật đầu nhưng vẫn có vẻ hơi khó hiểu.“Ăn cơm thôi!”“Ờ!”Mở hai hộp cơm lên cùng nhau ăn trưa như mọi ngày, Như Mộng đôi khi ngước lên nhìn Thường Quân, ngập ngừng một hồi cô cũng mở miệng hỏi, việc mà cô chưa từng làm bao giờ khi ăn cùng người này:“Anh và Như Hoa là quan hệ như thế nào?”“Coi như là họ hàng từ trên trời rơi xuống, còn em?” - Hắn nói“Ừm… Cũng coi như người từ trên trời rơi xuống đi, không muốn chạm mặt nhưng cứ vo ve trước mặt nên có chút phiền…”Thường Quân ngừng đũa mà nhìn lại Như Mộng một hồi, hắn chợt bật cười rồi nói:“Ừ! Phiền thật, nếu có lần sau thì cứ mặc kệ cô ta”.“Được!”“Như Mộng” - Hắn bỗng nhiên gọi cô.“Sao ạ?”“Em có thể coi anh như bạn bè mà nói chuyện, như vừa rồi đó!” - Hắn nhìn cô rồi nói một cách vô cùng nghiêm túc.“Cảm ơn anh!”...***Trời cuối thu, lại là một cơn mưa kéo gió mùa lạnh nữa, cứ rả rích rơi, chúng không ồ ạt trút nước để xả đi cái oi bức như mùa hè, cũng chẳng lâm thâm như mưa phùn mùa thu, chúng chỉ đơn giản là báo hiệu một mùa đông lạnh nữa lại đến, chúng nhắc nhở cho nhiều người nhớ ra rằng họ là những người cô đơn… Ngày hôm này cũng là ngày rất nhiều người ghé qua quán cafe “Những kẻ cô đơn” để thưởng thức một ly trà nóng, ngồi nghe radio, đặc biệt là trên những chiếc xe buýt được cách tân để ngồi nghe một số radio mới.“Chào mọi người! Ngày hôm nay mọi người thế nào? Lại một ngày mưa thu kéo lạnh về rồi nhỉ, thật ra tôi thấy mùa đông cũng chẳng đáng sợ cho lắm, cái lạnh cũng có cái hay của nó, cây lá khô héo có chăng cũng chỉ để cho rễ lan sâu xuống đất cố gắng tìm chút dinh dưỡng ấp ủ qua mùa đông lạnh giá, để xuân về thi nhau đâm chồi nảy lộc, đó là thử thách cũng như là lúc chúng ta nhìn lại mọi thứ xung quanh…Hôm nay tôi nhận ra, thế gian này không phải chỉ có một mùa đông lạnh giá, bầu trời trong mắt tôi cũng chẳng giữ mãi những màu xám xịt của những đám mây trĩu nặng tâm tư, mây trĩu nặng mây tuôn mưa bật khóc, người nặng lòng người giấu chặt trong tim… Có những người tưởng như bèo nước gặp nhau, nhưng đôi khi vô tình họ lại cho ta một chút ấm áp nho nhỏ, hình như cũng lâu rồi không có ai đó nhắc tôi rằng, tôi đã từng là một người đắm chìm trong bầu trời xanh, khoác áo tơi chạy qua cơn mưa lạnh, và hôm nay có người đã gọi tôi của ngày xưa trở lại… Cuộc sống này khiến chúng ta thay đổi quá nhiều, trưởng thành là một quá trình dài bào mòn đi những khoái lạc của con người, có đôi khi người chúng ta nhớ nhất lại chính là chúng ta của quá khứ, vì đôi lúc chúng ta thật sự muốn sống lại những khoảnh khắc hoang đường của mình…Chào người bạn mới, từ ngày hôm nay, chúng ta chính trở thành bạn… Chào mừng đến với thế của tôi, một kẻ cô đơn đầy mơ mộng”“Hôm nay tôi không nhận được thư của bạn “Cô đơn giữa thành phố”, rất muốn biết câu chuyện của bạn đến đâu rồi, nếu bạn ở đâu đó có thể nghe thấy tôi, thì tôi cũng muốn nói với bạn rằng, cảm ơn bạn, cảm ơn bạn đã chia sẻ, cảm ơn bạn đã cho tôi hiểu ra được rằng chẳng có cái gì tự nhiên tìm đến nếu chúng ta không chủ động bước chân ra ngoài…”Loki ngồi đối diện Thường Quân nhếch mép cười khinh bỉ người bạn của mình, đúng là nếu không đi cùng thì thật sự hắn sẽ nghĩ mình nhìn nhầm người rồi, cái dáng vẻ thỏa mãn kia thật sự rất chướng mắt…“Là Như Mộng sao?” - Hắn hỏi.“Ừ!”“Vậy quán cafe này là của Như Mộng sao?”“Đúng vậy! Người đại diện chỉ là quản lý thôi, hướng kinh doanh cũng khá hay, chỉ trưng bày tiếp thị chứ không trực tiếp bán sản phẩm, những sản phẩm thuộc thương hiệu lại được bày bán ở nơi khác, nhưng lại được rất nhiều người săn đón.”“Đúng là không ngờ thật! À mà hôm trước tôi có liên hệ với một chuyên viên chăm sóc khách hàng của Lizzar, cô gái này có tên Zalo tương tự Như Mộng, cậu biết tên gì không?”“Nói xem nào!”“Cô đơn chỉ muốn một mình, cứ phải hình dung cô gái này là miệng lưỡi đanh phép” - Loki thở dài nói“Lizzar là công ty con của GEM mà! Cô gái nào xui xẻo được cậu khen vậy?”“À! Đây là người được cho vào danh sách chuyển về GEM công tác, ở Lizzar thuộc hàng thét ra lửa, đến khách hàng còn phải cứng họng, nên rất phù hợp với vị trí quản lý nhà cung cấp mà GEM đang thiếu” - Hắn nói“Cậu chắc chưa?” - Thường Quân hỏi lại“Chắc chứ! Con gái hổ báo như cô ta chắc chắn sẽ không thành vấn đề, có cô ta làm việc tôi sẽ có thời gian đi tìm tình yêu cho mình, tránh nhìn cậu mỗi ngày làm tôi chướng mắt”“Vậy phải dựa vào chuyến dã ngoại lần này rồi!”“Năm nay chúng ta sẽ đi đâu?” - Loki bỗng nhiên nghiêm túc hẳn“Tây Bắc!”“Điên khùng! Chỗ đó quá hẻo lánh, quá nguy hiểm… Nhỡ có vấn đề gì chúng ta chắc chắn trở tay không kịp” - Loki nói“Năm nay tôi sẽ trực tiếp tham gia, cậu chú ý động tĩnh xung quanh, muốn kẻ địch lộ mặt phải có con mồi thật lớn mới được.“Tôi sẽ lo phần còn lại!”“Được! Còn nữa! Cậu chú ý cái người tên Như Hoa, thân phận cô ta rất đáng ngờ, nhưng tờ xét nghiệm ADN thì chắc chắn là thật, giấy khai sinh ở bệnh viện cũng là con của người kia, nhưng tôi vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.”“Không điều tra à?”“Mọi thông tin của bệnh viện không nhiều, hồ sơ thất lạc nhiều, nó không như bây giờ.
Nhưng chỉ là cảm giác thôi, tôi chưa thể nói cho chú tôi biết được…” - Thường Quân nói“Tôi biết rồi.”“Cậu mất bao lâu để xử lý?”“Ba tháng, có thể lâu hơn một chút…” - Loki nói“Tôi tự lo được!”Cũng trong lúc đó ở một căn biệt thự giữa thành phố sầm uất, một người đàn ông đang quay lưng để nhìn ra ngoài cửa sổ, mấy người trong phòng đang im lặng chờ người đó lên tiếng!“Kế hoạch triển khai đến đâu rồi?” - Người đàn ông lên tiếng“Thưa chủ tịch, tôi đã cho người trà trộn vào trong nhóm kỹ thuật của bọn họ, cũng nắm được hành trình sắp tới, con gái riêng mới tìm về của vị kia đã vào công ty hắn, nên lần này hắn sẽ trực tiếp tham gia, để bảo đảm an toàn”“Có chắc chắn không thế?”“Dạ có! Theo tin tức nhận được, thì ban đầu hắn vốn không tham gia, nhưng khi cô gái kia đến báo danh một thời gian sau hắn liền tham gia, nên mới bắt đầu triển khai kế hoạch.”“Nhớ rõ, đánh rắn phải đánh trúng đầu, không những nó mà ngay cả GEM cũng phải chôn theo và cả nhà họ Trần phải nhớ rõ cú đánh này.”“Vâng!”“Phía bên trên rất mong đợi vào kế hoạch này, đừng để thất bại…”“Vâng ạ!”Bầu trời H thị đã dần chuyển về màu xanh, nhưng chẳng biết khi nào thì bão giông sẽ ập đến, có những thứ chợt đến chợt đi như cơn bão lớn, nó cuốn tung tất cả những thứ trước mặt, để khi nó rời đi tất cả chỉ còn lại một đống hoang tàn, nhưng những cơn bão đó cũng vẫn sẽ quay trở lại, chúng ta chỉ có thể chấp nhận nó mà vượt qua bão giông mà thôi.Như Mộng hôm nay đến công ty khá sớm, nhưng vẫn đứng ở trước lối vào công ty, vì phải đứng chờ Mộc Hiền hay cũng chính là cô nàng “Cô đơn chỉ muốn một mình”, sáng vội đi đến bữa sáng cũng chưa kịp ăn nhưng cũng háo hức được đón bạn để cùng đi làm, giống như này xưa vẫn thường gọi nhau đi học.
Mộc Hiền là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, thuở nhỏ chăn trâu cắt cỏ, cô ấy cầm đầu cả một lũ trẻ con đi đánh nhau, trèo cây bắt chim, xuống sông thả cá, đá gà, đua trâu không trò nào là không có mặt, nếu để nói một câu công bằng thì không có Mộc Hiền tuổi thơ của cô chắc chắn sẽ rất vô vị!“Em yêu! Đợi anh lâu chưa?” - Mộc Hiền bất ngờ lao đến khoác vai Như Mộng.“Mới thôi!”“Đây! Đồ ăn sáng do anh đặc biệt chuẩn bị đây, thế nào em yêu chẳng quên ăn sáng”“Ui! Yêu anh!” - Như Mông nháy mắt nóiChỉ là vừa nói vừa cầm túi đồ của Mộc Hiền xong thì nhìn thấy 2 người đàn ông cách đó không xa, một kẻ mặt thì hằm hằm như cả thế giới thiếu nợ mình là Thường Quân, còn một kẻ thì cười cười như thể cả thế giới này đang làm trò mua vui cho anh ta, nhưng làm Như Mộng đứng hình hơn là ánh mắt như muốn giết người của Thường Quân, ánh mắt hướng về cánh tay đang víu chặt trên vai cô, Mộc Hiền cũng có thể cảm giác được chút gì đó, bỗng nhiên cũng rùng mình một cái, quay lại nhìn đằng sau thì thấy hai người đàn ông đang đến gần.Có lẽ là do phẩm vị của cô và Như Mộng khác nhau, cô thì thấy hai gã đàn ông này, đều là những thanh niên anh tuấn thuộc hàng hiếm nhưng lại xuất hiện cả cặp, chỉ có điều một kẻ thì đúng kiểu như muốn ăn tươi nuốt sống người khác, nếu mà là “Cô đơn thiếu nợ thật nhiều” thì sẽ nói cái mặt thối hoắc, nhìn như muốn chặt đứt cánh tay của cô, khiến cô vô thức rút tay về rồi dùng vai huých Như Mộng một cái, lúc liếc sang kẻ còn lại thì phải nói sao nhỉ cảm giác cho thấy cái mặt này thật cmn đê tiện…“Mộc Hiền! Đây là Sếp Tổng, kia là Loki trợ lý cấp cao sau này sẽ là Sếp của bà” - Như Mộng nói.Mộc Hiền liếc nhìn Như Mộng, đương nhiên chỉ đoán hình bắt chữ thì Như Mộng cũng hiểu được câu nói trước kia của Mộc Hiền khi hỏi về xưng hô với Sếp rồi, chỉ cần nhìn thôi là cũng biết trong đầu cô gái này nghĩ gì rồi… Rồi lại liếc sang vẻ mặt cười cười của Loki, cô tự nhiên thấy rùng mình, người đàn ông này xem ra có da mặt khá dày, chắc sẽ không bị shock đâu nhỉ.
Ngơ ngơ ngẩn ngẩn một hồi, cuối cùng Thường Quân cũng phải kéo cô đi lên trước, khi đi còn không quên liếc Loki một cái…Loki thì cũng gật đầu chào hỏi sơ sơ với Mộc Hiền, tiện giới thiệu công việc cho cô, trên thực tế Loki hiện tại đã trở thành Phó Tổng chính thức của công ty, và đương nhiên Mộc Hiền bỗng nhiên từ một chuyên viên chăm sóc khách hàng trở thành thư ký riêng của Phó Tổng, cô được sắp một chỗ ngồi mới toanh trong văn phòng thư ký, chỗ ngồi đối diện với văn phòng của Loki, nói là ngồi đối diện cho sang, chứ chỉ cần Loki ngẩng mặt lên sẽ nhìn thấy cô đang làm gì, nhưng cô mà ngẩng mặt lên thì chỉ có thể thấy chính mình mà thôi, nghe nói từ lúc phòng trợ lý đổi thành phòng phó tổng, thì cửa kính cũng đổi thành loại chỉ bên trong nhìn ra mà bên ngoài chẳng thể nhìn vào như thế.Mộc Hiền nhìn xung quanh, cũng chỉ có cô và một bà chị thư ký đang bầu vượt mặt, còn lại thì toàn là nam, nhưng nghe nói vẫn còn một một người khác nữa, bà chị thư ký đang thu dọn đồ đạc công tác của mình để nghỉ sinh, sau khi quay trở lại sẽ được phân công sang một chị nhánh con để làm việc, vậy nên hôm nay cũng là ngày cuối ở bộ phận này.Quan sát một ngày này, bà chị bỗng thấy Mộc Hiền là một cô gái làm việc vô cùng độc lập, việc có thể tự làm thì không bao giờ phiền đến người khác, gặp vấn đề không hiểu thì tự giác hỏi những người khác, cũng rất có mắt nhìn không hỏi những người đang bận rộn, đa phần sẽ hỏi người sắp rời khỏi vị trí công tác như cô, chính vì thế mà bà chị thư ký cũng không ngần ngại mà chỉ cho Mộc Hiền tất cả những gì mình biết, cũng chủ động đưa số liên lạc khi cần để chủ động hướng dẫn, cô gái này có thái độ học tập rất tốt, dù biết hay không biết đầu gật đầu lắng nghe, cả một ngày bà chị này hướng dẫn cô ấy cũng đều ghi lại rất cẩn thận.Không hỏi han thì thôi, hỏi han ra thì mới biết được Mộc Hiền lại là bạn thân của Như Mộng.
Người ta thường nói “Vật họp theo loài, người họp theo nhóm”, hơn 10 năm lăn lộn cũng cho bà chị này con mắt nhìn người tinh tường, nên trước khi rời đi bà chị cũng kéo Mộc Hiền lại nhắc nhẹ một câu:“Cẩn thận với Như Hoa!”“Em cảm ơn!” - Mộc Hiền cười chân thành rồi nói với bà chị thư ký.“Em quen sao?” - Bà chị thư ký tinh mắt hỏi han.“Cũng coi như có chút ân oán cũ, nhưng em cũng không lo, nước sông không phạm nước giếng, cô ta mà cố gây chuyện em cũng không ngồi yên, chị yên tâm đi!” - Mộc Hiền nói.“Em biết không? Em là cô gái rất thông minh, Loki kia không biết giẫm qua mấy thùng phân mà tóm được em, nhưng mà sau này nếu có gặp vấn đề gì thì tìm đến chị nhé!” - Bà chị nói.“Sao ạ???”“Không giấu em, chị là chị họ của tên nhóc Thường Quân, cũng khá thân thiết với em gái nó, chỉ một câu nói của em gái nó thôi chị đảm bảo, một nửa cái thành phố này cũng bị lật ngược lại.” - Bà chị nháy mắt tinh nghịch nói.“Một… Một nửa gì cơ ạ?” - Mộc Hiền lắp bắp kinh hãi.“Một nửa thanh phố nhé! Đại tiểu thư này tính cách ngang tàng, một hai câu không hợp liền đánh người, hai người anh trai tài giỏi, gia đình bề thế, còn có một người đàn ông nắm trong tay một thế lực đen không nhỏ tình nguyện làm chỗ dựa, thử hỏi có gì là cô bé đấy không dám nào?”“Tổng Giám Đốc có gia thế khủng vậy sao?”“Ngoài ra còn một đám anh em không phải dạng vừa đâu, nhưng mà là một lũ đàn ông thôi, em tốt nhất tránh xa ra, đặc biệt là Loki kia, thằng nhóc đó là một tên lăng nhăng thay bồ như thay áo, nhét đầy một cái ổ cứng SSD còn không hết.”“Ồ! Lẽ nào…” - Mộc Hiền trầm trồ nói.“Sao?”“Thảo nào em thấy mặt anh ta có vẻ hơi đê tiện như vậy, hoá ra là một tên lăng nhăng tinh trùng ăn mất não…” - Mộc Hiền bí hiểm ghé sát tai vào bà chị thư kýSau khi nghe Mộc Hiền nói bà chị thư ký bỗng cười vang khắp văn phòng, cười không ngơi được, thiếu chút nữa là sinh luôn con trong văn phòng rồi.
Thật sảng khoái quá thể, được! Cô gái này bà chị tiếp nhận… Nếu Oanh Ca mà biết chắc chắn sẽ sung sướng quên trời đất luôn cho mà coi, vậy là bà chị vui vẻ ra về, rõ ràng là bầu vượt mặt mà bà chị này hình như còn nhảy chân sáo nữa, như thể gặp được chuyện gì rất vui… Mộc Hiền khẳng định Loki kia chắc chắn đắc tội với bà chị này rồi….