Đêm đầu tiên của chuyến dã ngoại êm đềm trôi qua, mọi người ai cũng đều mệt mỏi, sau khi tiệc tùng xong ai lấy cũng đều về lều nghỉ ngơi, việc dọn dẹp cũng không nhiều nên họ đều để đến sáng ngày hôm sau, ba cô gái ở chiếc lều trên cây thì càng nhàn rỗi hơn, dụng cụ nấu nướng ăn uống hoàn toàn bằng tre, nên họ chỉ việc cho cả vào bếp lửa là xong, riêng thìa đũa thì rửa sạch sẽ treo trên cây để ráo.
Bếp lửa vẫn để cháy hồng rực đến sáng.Sáng hôm sau, bao người bọn họ thức dậy sớm hơn tất cả mọi người, rồi kéo nhau đi vào rừng chặt lá cọ mang về lợp mái, sửa sang lại căn lều cho chắc chắn và kín đáo riêng tư hơn.
Lúc mọi người thức giấc thì đã thấy ba cô gái chặt chặt buộc buộc bao lá cọ lên mái thay cho lớp màng bọc thực phẩm, vách tường thì được che chắn bằng những thân cây tre được chẻ làm đôi xếp thẳng tắp và được buộc cố định bằng dây mây, những mối buộc từ hôm trước cũng được buộc lại bằng dây mây và bọc lại bằng màng bọc thực phẩm.Mười giờ sáng tất cả mọi người mới tỉnh giấc hoàn toàn, chưa biết phải làm gì nên họ vệ sinh cá nhân trước.
Ngó sang phía căn nhà trên cây nho nhỏ của ba cô gái nay đã được phủ xanh ngắt, tro bếp, than tàn đều được đổ bên dưới nền của căn nhà bao quanh là những hòn đá cuội nhặt về từ bên suối, họ đổ thêm đất lên trên để vệ sinh nền đất mịn, mục đích rất đơn giản là để đốt thêm một bếp lửa bên dưới để giữ ấm và xua đuổi côn trùng.
Họ chọn những thân gỗ lớn để giữ lửa liu riu chứ không đốt lửa lớn, trời lạnh giá, sau khi chạy nhảy bên ngoài thì bước vào nơi trú ẩn đó sẽ thấy ấm áp ngay.Lúc này mọi người bắt đầu thấy đỏ mắt với ngôi nhà và ý tưởng đã được hoàn thiện kia, nhìn xem.
Mới từ đêm hôm qua đến sáng nay thức giấc mấy con người bị vất ra ngoài kia lại ở một chỗ tốt hơn bọn họ nhiều như vậy, nhưng họ cũng không thèm động não mà nghĩ xem nếu không chịu đứng dậy làm gì thì cũng sẽ chẳng có gì cả.Nhưng cũng rất nhanh mọi người đều bỏ qua sau đầu, chia nhóm ra đi dạo xung quanh cảm nhận thiên nhiên hoang dã, cũng may bây giờ là mùa đông nên những con côn trùng không xuất hiện lao vào những bình máu di động và màu mỡ này, điều mà họ có thể cảm nhận được chỉ là mệt và lạnh mà thôi, Mộc Hiền dẫn theo hai người đồng đội đi loanh quanh thám hiểm, bản thân cô từng là một nữ vương của nữ vương lăn lộn cả một tuổi thơ trên cánh đồng thì có gì mà cô ấy không biết đâu, dù đây là vùng rừng núi nhưng không có nghĩa cô thiếu trò để chơi, thiếu đồ để nghịch ngợm, đầu tiên chính là chặt thêm mấy ống tre to để lên thượng nguồn hứng nước đựng nước về tích trữ, chắc chắn số nước kia của Như Hoa bọn cô không thể động vào được rồi, nên phải tìm nguồn nước sạch mà uống thôi.Nhiệm vụ đầu tiên của họ là đi lấy nước, những ống tre to bằng bắp đùi được lựa chọn làm vật trữ nước mỗi người mang về một ống là được, tiện đường Mộc Hiền còn chặt được một buồng chuối, tại sao không gọi là chuối rừng thì rất dễ hiểu là nhìn cái quả to đùng này thì rõ ràng là chuối Tây, đây là có người trồng chứ rừng nào mà có được loại chuối này, nhưng với những người sinh ra ở nông thôn như Mộc Hiền và Như Mộng thì biết rõ, chứ với những thanh niên thành phố thì vẫn cứ ngỡ đó là chuối rừng vì nó được chặt xuống ở rừng.“Chuối này có phải chuối rừng đâu, luộc hoặc nướng đều ok, chứ ăn sống chát lắm không có khế với lá mơ chấm mắm cáy ăn cũng chẳng ra sao, đi dã ngoại mà cứ dùng đồ được phát thì chán luôn ý, hôm nay hai đứa mình cho Thuỷ Ly trải nghiệm cuộc sống thôn dã nhỉ.” - Mộc Hiền nói.Ở trong xe theo dõi, mấy người đàn ông nhìn nhau không nói lên lời.“Triển khai kế hoạch tiếp theo!”“Vâng!” - A Phủ cúi đầu nóiA Phủ đi ra ngoài thông báo hôm nay họ sẽ chỉ đưa thức ăn sống, còn nấu như thế nào thì sẽ do toàn bộ mọi người xử lý, đồ ăn sẽ do bọn họ tự chọn lấy.
Sau khi nhóm người kia thảo luận với nhau thì họ quyết định chọn thịt lợn, làm thức ăn mặn, ngoài thị sẽ lấy xương sườn làm nước canh cho ngọt nước, ngoài ra còn có rau xanh, một số chàng trai khá thạo việc nấu ăn nên đã xung phong nấu nướng, ngoài thức ăn họ không hề cung cấp vật tư gì, cũng may trong nhóm người này có người lấy vật tư cá nhân là nồi niêu xoong chảo, nên việc nấu nướng không gặp vấn đề gì lớn, chỉ là xuất của 3 người trong góc nên đưa hay không nên đưa cũng là cả một vấn đề mà các anh nuôi đắn đo suy nghĩ.Nhưng rất nhanh nhóm thanh niên từng giúp đỡ kia cũng mạnh mẽ cầm giao cắt thịt chia đồ cho ba cô gái đang cầm buồng chuối đặt cạnh căn lều trên cây, nhìn đi nhìn lại căn lều đó càng lúc càng có hỏi thở của tuổi thơ mà rất nhiều thanh niên thành thị ao ước, rồi một chút ý tưởng được loé lên trong đầu họ.
Họ cũng muốn có một căn nhà bằng tre, mái lợp bằng lá cọ, đêm đến đốt lửa hồng sưởi ấm, đông về giữ ánh lửa xua gió mùa.Cầm ít lương thực trên tay, các cô gái cũng hơi bất ngờ, nhưng hiện tại cũng gật đầu cảm ơn các chàng trai nhiệt huyết kia, vấn đề mấu chốt lúc này nên nấu gì , với một miếng thịt ba chỉ trên tay cùng ít rau củ và xương sườn, Mộc Miên cầm miếng thịt và suy nghĩ một chút, cuối cùng cô quyết định chia thịt đủ ăn bữa trưa, còn lại thì để vào trong hộp ướp thịt cho ngấm gia vị trước, trước tiên cô làm một ít canh xương cho ngọt nước, khoai lang cũng được gọt rửa sạch thái miếng để cho vào cùng với xương ninh, lúc này gia vị nấu ăn của Mộc Hiền mới phát huy được tác dụng của nó, số thịt tươi thì cô quyết định sẽ nướng với mật ong, thịt được để nguyên miếng kẹp chặt lại, kèm với lá mác mật kiếm ở bìa rừng, bên đó cô cũng chuẩn bị 1 ống tre ngắn đựng mật ong và 1 cuống lá chuối ngắn được đập dập một đầu để cô quét gia vị và mật ong trong quá trình nướng.Về phần cơm thì vẫn như hôm qua, họ bắt đầu nấu cơm lam nhưng hôm nay họ cải biên bằng cách đổ nước xương vào ống trúc thay vì đổ nước suối như hôm qua.“Nấu nhiều hơn một chút đi Hiền! Sợ lát nữa sẽ có khách đến, nếu có thừa chiều mình vẫn ăn được mà…” - Như Mộng nói.“Khách ở đâu ra, lính tráng có xuất, công nhân có khẩu phần, ai dám động vào đồ ăn của tao, tao chặt ra làm tám khúc!” - Mộc Hiền hung dữ nói.“Không phải đám người kia!” - Như Mộng nói.“Ý cô là phó tổng hả?” - Thuỷ Ly nhanh trí hỏi lại.Như Mộng gật đầu, cứ nhìn cái dáng vẻ ăn như hổ đói của Loki hôm qua thì cũng dễ sẽ quay lại thật đấy chứ, ăn hết sạch đồ còn chưa nói, nếu mấy cây xiên nướng có thể ăn được thì chỉ sợ cũng bị hắn gặm sạch sẽ.
Mộc Hiền thở ra vài hơi thở bực dọc nhưng cũng làm thêm cơm lam, người đàn ông này đứng trước đồ ăn thì đúng là như trở thành một người khác, như một kẻ biến thái đa nhân cách vậy, bình thường thì là một kẻ tâm cơ sâu xa, hành vi vô lại, bại hoại, thứ nổi hứng thú với hắn chỉ là gái xinh mà thôi, lại còn đúng cái loại lăng nhăng gặp dịp thì chơi, đúng kiểu đàn ông mà cô ghét nhất.“Mộc Hiền! Cô ngày thường là gần phó tổng nhất! Nhưng sao cô không giống như các thư ký khác dịu dàng hiểu lòng người một chút, tôi cảm thấy cô hơi gắt!” - Thuỷ Ly hỏi.“Thứ nhất: Công việc là công việc giao việc chẳng việc gì phải ôn như hiểu lòng người làm gì, bạn bè không phải, thân thích thì không cần gì phải ôn như hiểu lòng người? Đến bạn trai tôi còn chẳng phải ôn nhu dịu dàng nói gì một người lạ.
Thứ 2: Người đàn ông này làm việc kín đáo, tâm tư thâm trầm, tâm lý biến thái vặn vẹo, nếu tuyển thư ký ôn nhu động lòng người hợp ý tiện nhiều đường thì chắc chắn đã không chọn tôi ngay từ đầu…” - Mộc Hiền nói.“Tổng Giám Đốc đâu có như vậy đâu!” - Như Mộng bỗng nói.“Không nói chuyện với đầu gỗ!” - Mộc Hiền liếc mắt nhìn Như Mộng rồi nói.“Mày coi thường tao!” - Như Mộng nói.“Ủa! Mày cũng nhận ra hả? Tao tưởng EQ mày thấp lắm cơ” - Mộc Hiền mỉm cười nói.“Thôi! Hai cái con người này!” - Thuỷ Ly lên tiếng can ngăn chuỗi trêu chọc của họ.“Trước kia, Tôi từng hỏi Mộc Hiền nên xưng hô với Sếp như thế nào cho hợp lý, cô biết cô ấy nói như thế nào không?” - Như Mộng cười cười nói.“Nói sao?”“Trước mặt gọi Sếp xưng em, sau lưng gọi là con chó!”.Ha ha ha… Tiếng cười của ba cô gái không ngớt, nhưng sau bàn hình theo dõi thì có một người không hề vui vẻ một chút nào, xung quanh mọi người đều cười đến đau cả bụng thì có người muốn rít lên kẽ răng “Mộc Hiền! Cô được lắm!”“Trường Khanh! Tôi thấy cậu đúng với một câu: Không ăn được cây còn cố tình thả ớt” - Thường Quân nhếch mép nhìn Loki nói.“Loki! Gọi tôi Loki!” - Loki rống lên.“Về nước lâu như thế, cũng nên dùng tên thật đi!” - Thường Quân nói.Loki tức đến đỏ mắt, chỉ vì cái tên Trường Khanh và cả những năm tháng đi học bị ám ảnh nặng nề vì bị gọi là Sở Khanh, cũng như Thường Quân vẫn thường hay nói, trăm sai ngàn sai mày không thể trách bọn nó, có trách thì trách Nguyễn Du đã viết Truyện Kiều.
Từ khi ra nước ngoài đi học hắn cũng không hề muốn ai gọi hắn bằng cái tên kia nữa.
Cái tên Thường Quân này là đang cố tình chọc tức hắn.Cười thì cũng cười, trêu chọc thì cũng đã trêu chọc, Thường Quân đứng dậy bước ra khỏi xe giám sát đi về phía mọi người cắm trại.
Người đàn ông đang căm tức kia cũng rất thức thời đứng dậy đi theo, tức thì tức nhưng cọ cơm thì vẫn cứ phải cọ cơm, đằng nào cũng bực thì phải ăn cho bõ nỗi bực tức.
Đến nơi thì tất cả cũng rất thức thời về vị trí như tối hôm qua, đùa chắc! Nói thì nói, cười thì cười vậy chứ cứ thử động vào người này mà xem, chỉ sợ khi về công ty bạn sẽ bị lưu đày đến phương trời nào, nếu không thì cũng chìm trong biển việc không thấy ánh mặt trời, việc trêu tức này tốt nhất nên hạn chế thôi.Nhưng lạ là hôm nay vị Tổng Giám Đốc tinh thần không đến nỗi tệ, miệng tủm tỉm cười, thản nhiên ngồi cạnh trợ lý, gác cằm lên vai cô nhìn về ánh lửa le lói… Như Mộng cũng có thể cảm nhận được hắn đang rất vui nhưng không biết vì sao, đừng hỏi vì sao cô không có phản ứng gì, vì cô đã quá quen với những hành động như vậy của hắn rồi, ngay cả khi ở trong văn phòng có đôi khi áp lực hắn đều như vậy đều gọi cô ngồi ở sofa để hắn tì cằm lên vai cô nhắm mắt dưỡng thần, lúc cô tâm trạng không vui hắn ôm an ủi, nên lúc hắn gặp chuyện cô cũng không thể đẩy hắn ra, nên cứ thế hình thành thói quen thân cận, có mỗi tối hôm qua là… Nhưng ở đây đông người cô cũng không tiện hỏi.Đối lập với Tổng Giám Đốc, người đàn ông tâm lý biến thái vặn vẹo hôm nay, ngay lúc này đều như đang gặp chuyện gì không vui, nhìn vẻ mặt đen thui của hắn cũng có thể nhìn ra.“Ê! Hôm nay Phó Tổng gặp chuyện gì vậy?” - Thuỷ Ly đẩy vai Mộc Hiền thì thầm.“Nhìn cái mặt kia chỉ có thể vì đàn bà mà tức giận.” - Mộc Hiền nói.“Ờ! Nhưng có thể sao? Bạn gái của phó tổng có thể xếp đầy mấy xe công còn không hết, còn có thể điên đầu vì tình sao?”“Cái mặt kia viết rõ lên còn gì, tôi đoán là mới câu được một em nhưng hôm nay được tin em đó đã có chồng…” - Mộc Hiền cố thu thanh âm của mình nhỏ nhất có thể.Nhưng mà thật không may cho cô là, không khí trong lành, không gian yên tĩnh, cộng thêm người đàn ông khó ở nào đó còn đang ngồi đó, những lời trông mặt mà bắt hình dong của Mộc Hiền thoát sao được “Thần Phong Nhĩ” của hắn.
Đôi mắt toát lên vẻ u tối âm u nham hiểm, lần đầu tiên có một người làm cho hắn mất khống chế như thế… Đôi mắt như lang sói của hắn từ từ hướng về phía Mộc Hiền, nhưng thật không may hiện trong tầm mắt của hắn là hình ảnh của Mộc Hiền đang nhẹ nhàng quét lên từng chút gia vị lên miếng thịt đang ngả sang màu nâu nâu quyến rũ, làn khói mang theo hương thơm thịt chín cũng lan toả khắp nơi.Nghệ thuật nấu ăn không chỉ nằm ở thực phẩm tươi ngon, mà còn nằm ở sự cân bằng giữa các gia vị, làm sao để cho gia vị ngấm vào trong từng thớ thịt, làm sao có thể khiến cho miếng thịt chín đều mà vẫn còn giữ được nước ngọt bên trong, khi miếng thịt đã vừa tới thì lớp mật ong mới được quét đều lên khắp miếng thịt, mùi hương lúc này mới chính là cực phẩm, hương vị cuốn hút đến độ làm cho ánh mắt lang sói của ai đó bị tan biến ngay thức thì, trong đầu hắn bây giờ chỉ còn lại miếng thịt đang được nướng đều trên bếp…“Mộc Hiền! Cô có người yêu chưa?” - Bỗng Thuỷ Ly mở miệng hỏi, đôi mắt thì vẫn dán chặt vào miếng thịt như Trường Khanh.“Có rồi! Anh ấy đang học thạc sĩ quản lý tài chính, sang năm là tốt nghiệp rồi!” - Mộc Hiền nói lúc này trong mắt cô gái mới hiện lên một chút dịu dàng, khóe miệng nhất thời nhếch khẽ.“Bây giờ còn học cao học thì bao giờ mới kết hôn?” - Thuỷ Ly hỏi.“Tốt nghiệp xong sẽ kết hôn luôn, nhà cũng đã mua xong rồi, tôi vẫn đang sắm sửa từng chút một, từ góc ban công đến nội thất bên trong.” - Mộc Hiền mỉm cười nói.Người đàn ông đang nhìn lên miếng thịt thấy hình ảnh này cũng chỉ khịt mũi khinh thường, những người phụ nữ có dáng vẻ đó đa phần đều là những người khiến đàn ông coi nhẹ nhất, chẳng những vậy cũng là loại phụ nữ khó bỏ nhất, dây dưa nhất… Chẳng biết gã đàn ông đen đủi nào gặp phải cô ta nữa, gặp phải một gã ngu ngốc chỉ biết chôn chân tại một chậu hoa nắp ấm thì là may mắn, còn gặp phải kẻ thức thời thì thật sự Trường Khanh hắn cứ chống mắt xem cô gái này có thể cười được bao lâu.
Hắn cũng lười nhắc nhở, nhìn cái bộ dạng ngu ngốc kia mà xem, hắn mở miệng thế nào mà chẳng bị ăn thua thiệt.
Những người như hắn sợ nhất là những người phụ nữ như vậy, thứ họ cần hắn không thể đáp ứng được nên sẽ không dây dưa.
Với lại người như Mộc Hiền đến lúc có bị đá thì cũng sẽ đạp thẳng vào mặt người ta, hắn tội gì mà phải lo lắng thừa thãi… Điều hắn cần lúc này là miếng thịt này bao giờ mới chín.“Anh hơi đói! Bao giờ mới được ăn?” - Thường Quân thì thầm bên tai Như Mộng, chất giọng trầm ấm hơi thở như có như không thổi qua tai khiến Như Mộng hơi ngứa ngáy, vành tai cô gái cũng có chút ửng đỏ, đương nhiên là phản ứng này khiến hắn vô cùng hài lòng.“Sắp rồi! Anh ăn trước ít khoai nướng không?” - Như Mộng nói.“Ăn cùng đi, chút còn ăn cái khác nữa” - Thường Quân nói.“Được!”Nói rồi Như Mộng gẩy củ khoai nướng thơm phức ra khỏi tàn than cho củ khoai lăn về tấm lá chuối cô đặt bên cạnh, rồi cầm lên vừa thổi vừa cố bẻ đôi củ khoai ra, miếng khoai vàng ươm, thơm lừng khiến bao người phải nuốt nước miếng, cầm một chiếc thìa tre lên cô liền xúc lên ăn một cách đầy hưởng thụ và hứng thú, đang xúc lên miếng thứ hai thì nhìn người bên cạnh đang cười cười nhìn mình, cô liền giục hắn:“Ăn đi! Ngon lắm!”Thường Quân không nói không rằng, liền đưa người về phía Như Mộng ăn luôn miếng khoai trên thìa mà cô vừa đào lên, ánh mắt chan chứa tình cảm (Theo như trong từ điển của Mộc Hiền hay nói thì chính là ánh mắt câu dẫn một cách trắng trợn).“Ngon!”.