Những kẻ điên rồ phải chết

Cái đầu cua Jordan nhô lên và lần đầu tiên có vẻ như anh ta quan tâm tới những gì đang xảy ra. Anh ta mỉm cười nữa, như khi bạn cười với một đứa bé đang cố làm ra vẻ khôn lanh hơn lứa tuổi của nó. Nhưng Culli không tỏ ra hào hứng đến thế?
- Nghe đây, nhóc, - Anh ta nói. - Tay kiểm soát viên sẽ đến làm phiền cậu trong vài giây nữa thôi. Chứ cậu nghĩ hắn ta ngồi vào cái ngôi cao nghệu đó để làm gì? Đế ngoáy mũi và ngáp vặt? Hay để nhìn ngắm mấy cái bánh dầy kẹp chả đi qua lượn lại?
- Tất nhiên là không phải thế rồi, đồng ý, - Tôi nói. - Nhưng không ai có thể nói là đệ có lỗi. Cheech đã hành động quá đáng. Còn đệ đây, các bạn hẳn cũng phải thừa nhận, đã xử sự rất đúng phong cách quý tộc, không có gì để phàn nàn đệ cả.
Culli cười thân thiện với tôi:
- Đồng ý là cậu đã xử sự khá tốt. Cậu thật sự khôn ngoan. Cheech đã quá nông nổi, bộp chộp và rơi ngay vào bẫy. Nhưng có một điều cậu chưa hình dung ra. Cheech là một con người nguy hiểm. Vì thế việc khẩn cấp trước mắt của tôi là giúp cậu thu xếp hành trang và đưa cậu lên máy bay gấp. Tiếng tăm hay thể diện trong ba chuyện này có là cái quái gì đâu. Merlin à.
Tôi không trả lời anh ta. Tôi kéo chiếc áo thể thao lên và chỉ cho anh ta thấy bộ ngực trần và bụng của mình.
Một vết sẹo dài, xấu xí thấy sợ, tím thẫm như con đỉa nằm vắt ngang trên đó. Tôi nhe răng cười với Culli và hỏi anh ta:
- Anh biết cái gì đó không?
Bây giờ anh ta tỏ ra cảnh giác, rất linh hoạt với bộ mặt giống điều hâu.
Tôi chậm rãi cho anh ta biết:
- Tôi đã tham chiến, - Tôi nói. - Tôi bị đạn súng liên thanh tự động và họ phải khâu không biết bao nhiêu mũi. Anh nghĩ tôi chịu để mất mặt trước mọi người à?
Culli không bị ấn tượng. Nhưng Jordan vẫn còn cười.
Mọi điều tôi nói đều thật. Tôi đã từng dấn mình vào chốn can qua, từng mang kiếp chinh nhân, từng đi đánh trận tận bên châu Âu, Viễn Đông, nhưng chưa hề bị thương.
Cái mà tôi chỉ cho Culli thấy chỉ là vết mổ túi mật của tôi thôi họ đã thử một đường mổ mới nên đã để lại cái vết sẹo đầy ấn tượng đó! Và bây giờ tôi đem ra khoe mẽ để hù dọa mấy anh bạn này chơi!
Culli thở dài và nói:
- Này chú nhóc, có lẽ chú chì hơn là người ta vẫn tưởng, nhưng chú vẫn chưa đủ chì để ở lại đây đương đầu với Cheech đâu.
Tôi nhớ lại Cheech đã nẩy bật dậy rất nhanh sau khi bị tôi đấm ngã và tôi bắt đầu lo. Trong một phút dao động, tôi còn nghĩ đến cả việc để cho Culli đẩy mình lên máy bay. Nhưng rồi tôi lắc đầu.
- Xem nào, mình đang cố giúp cậu mà! - Culli nói. - Sau những gì đã xảy ra, Cheech sẽ luôn để mắt đến cậu đấy và cậu thì không thể làm đồng đảng với Cheech được, tin tôi đi.
- Tại sao không? - Jordan hỏi vặn.
Culli trả lời rất nhanh:
- Bởi vì chú nhóc quá nhân đạo trong khi lão Cheech kia hoàn toàn thiếu tính người.
Đấy, nhiều tình bạn đã khởi phát từ những tình huống buồn cười như thế. Đến thời điểm đó, chúng tôi cũng còn chưa biết trở thành một đám bạn chơi thân thiết ở Vegas. Thực ra chúng tôi đang hơi bực bội lẫn nhau.
Culli nói:
- Mình sẽ đưa cậu ra phi trường.

- Cậu là một anh chàng quá ư dễ thương, - Tôi nói. - Mình mến cậu. Bọn mình đã trở thành bồ tèo với nhau nhờ cái sòng baccarat này đấy. Nhưng lần tới nếu cậu còn nói là cậu sắp đưa mình ra phi trường để tránh voi chẳng xấu mặt nào, thì e rằng cậu sẽ thức dậy trong nhà thương đấy.
Culli cười xoà:
- Thôi nào, - Anh ta nói. - Cậu đã đấm ngã Cheech và hắn lại bật lên ngay. Vậy là cú đấm của cậu hãy còn chưa đủ đô. Đúng không nào?
Nghe câu đó tôi phì cười bởi vì đúng là như vậy.
Tôi thoát khỏi tính tự nhiên của mình. Và Culli tiếp tục:
- Cậu phô trương những vết đạn trên người, nhưng điều đó chẳng làm cho cậu trở thành chú lính chì dũng cảm đâu. Mà sẽ làm cho cậu thành nạn nhân của một tên bạt mạng. Bây giờ nếu cậu chỉ ình thấy một tên nào đấy mang những vết sẹo vì những viên đạn do cậu tặng cho hắn, chắc là mình sẽ có ấn tượng hơn. Và nếu như Cheech đã không bật dậy nhanh đến thế sau khi cậu đấm hắn vào màng tang có lẽ mình cũng đã có ấn tượng nhiều hơn. Thôi nào mình đang hành động vì lợi ích của bạn mà, không đùa đâu.
Ờ, nói gì thì anh ta cũng có lí. Nhưng có lí hay vô lí thì đối với tôi lúc này chẳng có mảy may khác biệt nào. Tôi chẳng thấy thích thú gì để quay về nhà với bà vợ và ba đứa con và sự thất bại của đời tôi. Chốn này thích hợp với tôi hơn. Phòng casino thích hợp với tôi hơn. Cờ bạc đúng là con đường dành cho tôi. Bạn có thể vẫn cô đơn mà không đơn độc. Và luôn luôn có điều gì đó xảy ra giống như bây giờ đây. Tôi cũng chẳng “chì” lắm đâu, nhưng điều mà Culli không nắm bắt được đó là hầu như chẳng có gì làm tôi sợ hãi nữa, bởi vì vào cái thời điểm đặc biệt đó trong đời, tôi chẳng coi cái đếch gì là quan trọng cả.
Vì thế tôi nói với Culli:
- Vâng, cậu có lí. Nhưng mình không thể rời nơi này trong vài ngày nữa.
Bây giờ anh ta thực sự kiểm tra tôi. Rồi anh ta nhún vai. Anh ta cầm tờ séc lên, kí vào, rồi đứng lên rời bàn:
- Gặp các bạn sau, anh ta nói, rồi bỏ tôi lại với Jordan.
Cả hai chúng tôi đều rất ngại ngùng. Không ai muốn ở cùng với người kia. Tôi cảm nhận rằng cả hai chúng tôi đều đến Vegas ột mục đích giống nhau, là để ẩn mình khỏi thế giới thực. Nhưng chúng tôi không muốn thô lỗ; riêng Jordan do bản chất khả ái. Và mặc dầu tôi thường không khó khăn khi tách rời khỏi người khác tôi lại thấy nơi Jordan có điểm gì đó khiến tôi tự nhiên ưa thích anh. Điều này hiếm khi xảy ra khiến tôi không muốn làm tổn thương tình cảm của anh khi bỏ anh một mình.
Thế rồi Jordan lên tiếng:
- Cậu đánh vần tên cậu xem?
Tôi đánh vần từng chữ cái cho anh nghe. “M-e-r-l-y-n.” Tôi nhận thấy anh không còn hứng thú lắm và tôi cười với anh:
- Đó là một trong những cái tên cổ lỗ sĩ ấy mà.
Anh hiểu ngay và cười ngọt ngào với tôi.
- Chắc bố mẹ cậu đã nghĩ rằng lớn lên cậu sẽ thành một pháp sư, - Anh hỏi. - Và cậu đã cố trở thành nhân vật đó ở bàn baccarat?
- Không đâu, tôi nói. - Merlin là tên cuối của tôi. Tôi đã thay nó. Tôi không muốn làm Vua Arthur, cũng không muốn làm hiệp sĩ Lancelot.
- Pháp sư Merlin cũng có những chuyện rắc rối của ông ta, - Jordan nói.
- Đúng, - Tôi nói. - Nhưng ông ta không bao giờ chết.
Jordan và tôi đã trở thành bạn bè như thế đó. Chúng tôi đã khởi đầu tình bạn bằng một cuộc tâm sự đầy tình cảm kiểu học trò như vậy.
***

Ngày hôm sau cuộc ẩu đả với Cheech, tôi viết bức thư ngắn thường lệ cho vợ, báo cho “y thị” biết rằng vài ngày nữa tôi sẽ về nhà. Rồi tôi lang thang qua khu casino và thấy Jordan ở một bàn chơi crap. Trông anh có vẻ thất thần. Tôi chạm vào cánh tay anh; anh quay lại và cười với tôi, nụ cười ngọt ngào vẫn luôn luôn làm tôi thích. Có lẽ bởi vì tôi là người duy nhất mà anh nở nụ cười dễ dàng.
- Bọn mình ăn sáng đi, - Tôi nói. - Tôi muốn anh nghỉ ngơi thư giãn đôi chút. Rõ ràng anh đã đánh bạc suốt cả đêm rồi.
Không nói lời nào, Jordan thu gom hết mấy con phỉnh của mình và đi với tôi đến quán cà phê. Tôi vẫn còn cầm bức thư trên tay. Anh nhìn bức thư và tôi nói:
- Hàng ngày tôi vẫn thư từ đều đặn cho bà xã.
Jordan gật đầu và gọi bữa điểm tâm. Anh gọi bữa đầy theo kiểu ở Vegas. Dưa chua, trứng và thịt muối, bánh mì và cà phê. Nhưng anh ăn, nhấm nháp có mấy miếng, rồi uống cà phê. Tôi kêu một miếng bít-tết còn hồng mà tôi thích ăn vào buổi sáng nhưng chỉ ở Vegas thôi hiếm khi ở nơi khác.
Trong khi chúng tôi đang ăn. Culli lướt vào như làn gió, tay phải anh đầy những con phỉnh đỏ trị giá năm đô-la.
- Đủ tiêu vặt trong ngày, - Anh nói, đầy tự tin.
Anh ngồi xuống với chúng tôi và gọi phần ăn điểm tâm với cà phê.
- Merlin, mình có tin lành cho cậu đây, - Anh nói. - Cậu không cần phải rời bỏ nơi này nữa. Đêm rồi, Cheech đã phạm sai lầm lớn.
Bây giờ, vì lí do nào đấy, điều ấy thực sự làm tôi bực. Anh vẫn tiếp tục hành động như thế. Cứ như vợ tôi, vẫn luôn mồm bảo tôi nên làm gì, không nên làm gì, phải điều chỉnh sao cho phù hợp. Tôi chẳng phải tự mình làm cái gì cả. Nhưng tôi cứ để cho anh ta nói. Jordan, như thường lệ, chẳng nói tiếng nào, chỉ quan sát tôi khoảng một phút. Tôi có cảm tưởng anh đọc được ý nghĩ của tôi.
Culli có kiểu ăn nói bộp chộp. Người anh tràn trề năng lượng, giống như Cheech. Chỉ có khác là năng lượng nơi anh hình như được nạp đầy với thiện chí muốn làm cho mọi chuyện diễn ra êm ái, suôn sẻ hơn:
- Các cậu hẳn còn nhớ tay hồ lì mà Cheech đã dấm cho trào máu mũi, ướt đẫm cả áo sơ mi? Xui cho y là thằng nhóc đó lại là cháu cưng của ngài Cảnh sát trưởng ở Las Vegas.
Tôi chẳng có ý thức nào về chuyện này. Cheech là một tay chì thực sự, một sát thủ, một tay đánh bạc lớn, có lẽ là một trong những động cơ đẩy cho Vegas xoay tròn.
Vậy thì đối với y, cháu của một Cảnh sát trưởng đã là cái thá gì? Và nếu cái mũi của thằng nhóc có bị nhuộm đỏ thì cũng đã sao nào?
- Chuyện đâu có gì mà ầm ĩ!
Anh chàng Culli tỏ ra khoái chí khi chộp được cơ hội để “lên lớp” tôi.
- Này này, cậu ngố ơi, tớ bảo à biết, - Chàng Culli hí hửng nói. - Ngài Cảnh sát trưởng của Las Vegas chẳng hề kém cạnh tí nào so với các đấng Vua già đối với thần dân thuở xưa đấy. Tuy ngài có mập thù lù nhưng vẫn rất oai phong đường bệ với khẩu Stetson đeo trễ bên sườn. Ngài thuộc về một trong những vọng tộc danh gia cố cựu của xứ Nevada này từ những ngày mới khai hoang lập ấp. Hàng năm, dân chúng bầu một ngài lên. Thế nên lời của ngài là… luật lệ! Mọi khách sạn trong thành phố này đều phải dâng hậu lễ cho ngài. Mọi casino đều nài nỉ ân huệ có một đứa cháu của ngài đến làm việc và trả lương cho anh chàng ấy ở mức cao nhất, ngang với lương của kiểm soát viên. Bây giờ cậu phải hiểu là vị sếp này coi Hiến pháp Hiệp Chủng Quốc và Tuyên ngôn Nhân quyền chỉ là một lầm lạc hay chỉ là của những kẻ ngây thơ về chính trị, không hơn không kém?
Chẳng hạn, bất kì du khách nào đều phải đăng kí tạm trú ngay khi bước chân đến thành phố này. Phớt lờ “sắc lệnh” của ngài thì biết mùi ngay! Và sếp cũng không ưa đám hippies. Cậu có để ý rằng thành phố này vắng bóng hẳn những tay tóc dài? Ngài cũng không khoái dân da đen, da màu cho lắm, hoặc bọn lang thang, ma cà bông, bọn cái bang từ một túi đến chín túi? Có lẽ Las Vegas là thành phố duy nhất ở Mỹ không hề có bóng dáng bọn đệ tử cái bang. Ngài thích gái cần cho công cuộc kinh doanh casino, nhưng ngài lại không ưa bọn ma cô, chủ chứa.
Ngài không để ý chuyện một chàng dắt mối cố bám vào cô bạn gái của hắn ta. Nhưng nếu có tên láu cá nào tổ chức đường dây gái gọi hãy coi chừng. Các ả giang hồ vẫn thường tự treo cổ trong các buồng giam, tự cắt đứt mạch máu cổ tay. Những tay cờ bạc cháy túi thường tự tử trong nhà tù. Hay những sát nhân, những kẻ biển thủ tiền ngân hàng. Rất nhiều người trong nhà tù tự “giải quyết” đời mình như thế. Nhưng có bao giờ các bạn nghe một tên ma cô tự tử chưa? Chuyện lạ? Vâng nhưng ở Las Vegas lại là chuyện thường ngày, ba tên ma cô đã tự tử trong nhà tù của sếp. Nói thế các bạn đủ hình dung ra bức tranh toàn cảnh chưa?
- Vậy rồi chuyện gì xảy ra với Cheech? - Tôi hỏi. - Hắn ta đang nằm hộp à?
Culli cười:
- Hắn không bao giờ đến đó. Hắn nài nỉ Gronevelt giúp đỡ.

Jordan thì thầm:
- Xanadu số một?
Culli nhìn anh, hơi sững. Jordan cười:
- Khi không đánh bạc, mình nghe điện thoại chơi và tình cờ phát hiện mã số của lão ấy?
Trong một phút, Culli có vẻ hơi không được thoải mái. Rồi anh ta tiếp tục:
- Cheech yêu cầu Gronevelt che chở hắn và đưa hắn ra khỏi thành phố.
- Gronevelt là ai vậy? - Tôi hỏi.
- Là chủ khách sạn Xanadu này đấy, - Culli nói.
- Và để mình nói cho các cậu nghe, lão ta cũng đang có vấn đề. Cheech không đơn độc, các cậu cứ biết thế?
Tôi nhìn anh ấy. Tôi không biết điều đó nghĩa là gì.
- Cheech có dây mơ rễ má với ông ta, - Culli nói đầy chủ ý. - Nếu trùng trình thì Gronevelt buộc phải giao y cho sếp. Vậy nên giờ đây Cheech đang nằm ở bệnh viện Community. Hắn bị… nứt sọ, bị nội thương trầm trọng cần phải phẫu thuật vân vân… và vân vân…
- Ôi lạy Chúa, - Tôi buột miệng thốt lên.
- Chẳng phải thế đâu, - Culli nói. - Chỉ là một cái mánh để tránh bị bắt giam thôi, để vuốt ve sếp. Và khi Cheech bình phục, hắn sẽ vĩnh viễn bị cấm chỉ ló mặt ở Las Vegas. Không những thế, lão chủ sòng baccarat cũng bị tống cổ luôn. Lão có trách nhiệm trông nom thằng cháu của sếp mà. Để cháu cưng của sếp bị đánh như vậy, còn ra thể thống gì. Sếp nổi trận lôi đình, quạt cho lão ấy một luồng nộ khí như cơn gió giật cấp mười, cuốn lão ta văng khỏi Las Vegas xa lắc? Lão sẽ phải đến mấy hòn đảo bé tí xíu nơi biển Ca-ri-bê để tìm kế sinh nhai.
- Sẽ không có ai khác dám thuê lão? - Tôi hỏi.
- Vâng, đúng là phải như thế, - Culli nói. - Có một chủ sòng bị đuổi đã lẻn trở lại thành phố và làm việc ở một sòng khác. Tình cờ sếp đặt chân vào nơi đó và lôi y ra khỏi casino. Quất ột trận lòi phân vãi đái. Thế là ai nấy đều hiểu ra cái thông điệp không lời kia.
- Sếp đánh người ta đến té đái vãi phân trước mặt bàn dân thiên hạ, vậy mà vẫn không sao cả ư? Công ước về nhân quyền để đâu? Nền dân chủ của xứ sở Huê Kỳ này để đâu? - Tôi ngây thơ hỏi.
- Nên nhớ rằng sếp là một đại diện cho ý dân. Vậy ý sếp tức là ý trời vậy. Một tam đoạn luận có nền tảng lô-gic hẳn hoi. Ai còn nói gì được nữa?
Khi Culli dứt lời, lần đầu tiên Jordan cười lớn, cười sảng khoái. Một nụ cười bộc trực, xua tan đi vẻ xa cách, lạnh lùng mà người ta thường thấy toát ra nơi anh.
Chiều tối hôm đó, Culli mang Diane đến quầy nơi Jordan và tôi đang nghỉ xả hơi sau thời gian lao động nặng nhọc, vất vả với mấy con bài! Nàng đã phục hồi sau những gì lão Cheech đã giày vò, hành hạ nàng trong đêm trước.
Thấy rõ là nàng khá thân thiết với Culli. Và cũng hiển nhiên là thằng cha Culli đang đem nàng làm mồi nhử tôi và Jordan. Chúng tôi có thể ẵm nàng lên giường bất cứ lúc nào, tùy thích.
Culli nói đùa nhẹ nhàng về cặp tuyết lê và đôi trường túc của nàng, về cái miệng tình tứ xinh xắn, về cách nàng dùng cái đuôi tóc được cột lại như một chiếc roi da để quất vào “cháu bé” của bạn như thế nào, khiến bạn chẳng những không thấy xót xa cho thằng nhỏ mà lại thấy đê mê! Một ngón “độc chiêu” của riêng nàng, được một nàng “devadasi” đệ tử của nữ thần Kali bên Ấn Độ truyền thụ! Anh chàng này tán nghe ngọt đến độ con kiến trong lỗ cũng phải chui ra! Nhưng nhất là, hòa lẫn với những lời tán tụng có hơi… sống sượng đó, là những nhận định trang trọng về tính tình trung hậu đáng mến của nàng, chẳng hạn như: “Đây là một trong số hiếm hoi những cô gái nơi thành phố này không bao giờ vòi vĩnh, thúc ép hay dối gạt anh. Nàng không bán thân vì một cuộc đánh cá tự do. Nàng thực sự là kẻ có lòng, nàng không thuộc về cái thành phố ma quỉ này.” Và rồi để chứng tỏ lòng mến mộ của mình, anh ta ngửa lòng bàn tay ra cho Diane gạt tàn thuốc vào để nàng không phải nhọc công vươn người tới cái gạt tàn. Đó là một biểu hiện tính “ga-lăng” của dân chơi phong nhã thành Vegas, tương đương với việc quỳ xuống để hôn tay một nữ công tước cao sang vậy!
Diane rất trầm mặc và tôi hơi muốn lẫy khi thấy nàng có vẻ quan tâm đến Jordan nhiều hơn tôi. Xét cho cùng, chẳng phải chính tôi đã làm nhục lão Cheech mà ai cũng kiềng mặt đó, là để rửa hận cho nàng? Nàng chẳng có mảy may xúc động nào với chút ân tình đó sao?
Nhưng khi đứng lên vì đến tua làm việc trở lại, nàng đã nghiêng người qua bàn hôn vào má tôi và mỉm một nụ cười buồn, nàng nói:
- Em vui mừng thấy anh không sao. Em đã rất lo lắng cho anh. Nhưng lẽ ra anh không nên bốc đồng như thế!
Và rồi nàng ra đi.
Trong những tuần tiếp theo, chúng tôi kể chuyện đời cho nhau nghe và biết hơn về nhau. Một chầu sương sương vào buổi chiều là một nghi lễ không thể thiếu và phần lớn thời gian chúng tôi dùng bữa chung vào lúc một giờ sáng khi Diane hết ca làm ở bàn baccarat. Nhưng mọi chuyện còn tùy may rủi trong bài bạc. Nếu ai đó đang vận đỏ, sẽ tạm bỏ bữa ăn để đánh liếp. Điều này thường xảy ra với Jordan nhiều lần nhất.
Nhưng rồi có những buổi chiều, dù chúng tôi ngồi ngoài trời, chung quanh hồ nước và tán gẫu dưới ánh mặt trời sa mạc gay gắt. Hoặc những cuộc đi dạo nửa đêm dọc theo khu thoát y vũ ngập trong ánh đèn néon muôn màu với những khách sạn lấp loáng rực rỡ như những ảo ảnh thần kì ngay giữa hoang mạc. Hoặc khi đứng tựa người vào cái hàng rào xám bạc vây quanh bàn baccarat.

Và trong những lúc đó chúng tôi cùng kể chuyện đời cho nhau nghe.
Chuyện của Jordan có vẻ đơn giản và tầm thường nhất và anh cũng có vẻ là con người bình thường nhất trong bọn. Anh đã từng có một cuộc sống hoàn toàn hạnh phúc và một số mệnh bình thường như nhiều người. Một con người khá có tài về quản trị và vào tuổi ba mươi lăm đã có công ty riêng, chuyên doanh ngành sắt thép khá thành công đã đem lại cho anh một cuộc sống sung túc.
Anh cưới một cô vợ đẹp, có với nhau ba đứa con, một căn nhà lớn tiện nghi và tất cả những thứ họ mong muốn. Bạn bè, tiền bạc, sự nghiệp và tình yêu. Tất cả kéo dài được hai mươi năm. Và rồi, như Jordan nói, vợ anh bỗng vượt trội khỏi anh. Anh đã tập trung mọi năng lực để giữ cho cuộc sống gia đình an toàn, thoát khỏi những nỗi kinh hoàng của một nền kinh tế rừng rậm, điều ấy đã thu hút hết mọi ý chí và năng lượng nơi anh. Vợ anh đã làm tròn bổn phận của vợ đảm, mẹ hiền. Nhưng đến một thời điểm nào đó, nàng mong ước nhiều hơn từ đời sống. Nàng là một người đàn bà trí tuệ (dầu khái niệm này hình như là một mâu thuẫn trong ngôn từ!) hiếu kì, thông minh, đọc nhiều hiểu rộng. Nàng ngốn ngấu những quyển tiểu thuyết và kịch bản, ưa tham quan các viện bảo tàng, gặp gỡ mọi nhóm hoạt động văn hóa của thành phố và nàng nôn nao chia sẻ mọi điều với Jordan. Anh càng yêu nàng nhiều hơn. Cho đến cái ngày nàng bảo với anh là nàng muốn li dị! Thế là chàng hết yêu nàng, hết yêu con cái, hết yêu gia đình, hết yêu công việc. Chàng đã làm mọi thứ trong đời vì cái tổ ấm gia đình. Chàng đã bảo vệ cho vợ con khỏi mọi nguy cơ của thế giới bên ngoài, đã xây dựng những pháo đài bằng tiền bạc và quyền lực, không bao giờ lại nghĩ rằng những cánh cửa lại có thể bị mở ra từ bên trong.
Điều đó anh không kể ra, nhưng tôi nghe ra. Anh chỉ nói đơn giản là anh đã không “tăng trưởng đồng bộ với vợ mình.” Rằng anh đã quá chìm ngập vào trong việc kinh doanh và đã thiếu sự quan tâm đúng mức đối với gia đình. Rằng anh không hề trách móc nàng một lời khi nàng li dị anh để kết hôn với một trong những người bạn của anh. Bởi vì người bạn đó rất đồng điệu với nàng; họ cùng có những sở thích giống nhau, cùng có loại trí tuệ tương đồng và cảm quan nhạy bén trong hưởng thụ và thưởng thức đời sống.
Vậy là anh, Jordan, đã đồng ý với mọi điều mà vợ mình muốn. Anh đã bán cơ sở kinh doanh của anh và cho vợ hầu như toàn bộ số tiền. Luật sư của anh bảo rằng anh quá hào phóng và sau đó sẽ hối tiếc à xem. Nhưng Jordan bảo rằng thật ra như thế cũng chẳng phải là hào phóng gì đâu bởi vì anh đủ khả năng làm ra tiền nhiều hơn thế trong khi vợ anh và chồng mới của cô ta không thể làm được:
- Các bạn đừng nghĩ là tôi trông chờ vào chuyện may rủi nơi sòng bạc nhé, - Jordan nói. - Nhưng tôi là một tài năng trong kinh doanh. Tôi nhận được rất nhiều lời mời chào làm việc từ khắp mọi miền đất nước. Nếu máy bay của tôi đã không hạ cánh xuống Las Vegas ngoài dự tính, thì ngay giờ này tôi đã đang làm việc để tiến tới một triệu đô-la đầu tiên của mình ở Los Angeles.
Một câu chuyện tốt đẹp nhưng tôi nghe hình như có chút gì giả tạo, bởi vì sao mà quá cao thượng quá văn minh.
Một trong những điều bất ổn là tôi biết rằng anh chẳng hề ngủ được suốt nhiều đêm liền. Mỗi buổi sáng, tôi đều xuống khu casino để đánh thức nỗi thèm ăn cho bữa điểm tâm bằng trò ném xúc xắc. Và tôi đều gặp Jordan ở bàn crap. Rõ ràng là anh ta đã đánh bài suốt đêm. Đôi khi quá mệt mỏi, anh ta lại đổi qua sòng roulett hay sòng blackjack. Và cùng với ngày qua, trông anh ta càng ngày càng thảm não hơn. Anh giảm cân thấy rõ, đôi mắt đầy những lằn đỏ. Nhưng anh vẫn luôn dễ thương, ăn nói nhỏ nhẹ. Và không bao giờ có lời than phiền vợ mình.
Đôi khi, lúc Culli và tôi một mình nơi quầy hay trong bữa ăn tối, Culli hỏi:
- Cậu có tin nổi cái anh chàng Jordan dở hơi đó không? Cậu có tin nổi rằng một thằng cha nào đó bị vợ cho nghỉ chơi lại vẫn đối xử quá ư dễ thương như hắn? Và cậu có tin nổi rằng hắn ta nói về nàng như thể cô ta là cái âm đạo kì diệu nhất trên đời?
Tôi đáp:
- Nàng chẳng phải là người đàn bà kì diệu nhưng nàng là vợ anh ta trong hàng chục năm và là mẹ của mấy đứa con, là chỗ dựa cho niềm tin của anh ta - một tín đồ Thanh giáo khư khư ôm lấy quả cầu gai ném vào mình.
Chính Jordan đã khiến tôi bắt đầu thổ lộ tâm tình. Một ngày nọ, anh ấy bảo:
- Cậu đặt ra hàng lô câu hỏi, nhưng cậu lại chẳng nói gì nhiều.
Anh ngừng một lát như thể anh đang tự hỏi mình có thực sự quan tâm dù để nêu câu hỏi hay không. Rồi anh nói:
- Tại sao cậu ở đây lâu thế?
- Tôi là nhà văn, - Tôi bảo anh.
Và tiếp tục từ đó sự kiện tôi đã từng xuất bản một quyển tiểu thuyết gây ấn tượng cho cả hai chàng và phản ứng đó luôn làm tôi thích thú. Nhưng điều thực sự làm họ ngạc nhiên là tôi đã ba mươi mốt tuổi và đã trốn chạy khỏi một bà vợ với ba đứa con.
- Tôi cứ tưởng cậu nhiều lắm là hai mươi lăm, - Culli nói. - Với lại cậu không đeo nhẫn cưới.
- Tôi chẳng bao giờ đeo nhẫn gì cả, - Tôi nói.
Jordan nói đùa:
- Cậu không cần nhẫn. Trông mặt cậu biết ngay là anh chàng chuyên gạt vợ để đi chơi bậy rồi.
Vì lí do nào đó mà tôi đã không thể tưởng tượng anh ta lại nói đùa kiểu đó khi anh ta đã có vợ và sống ở Ohio. Rồi có lẽ anh ta thấy đùa như vậy hơi sống sượng.
Hoặc có lẽ tâm hồn anh ta không mấy phóng khoáng như anh ta làm ra vẻ thế. Hoặc có lẽ một điều gì đó mà vợ anh ta đã từng nói và giờ anh ta ngẫm nghĩ lại thấy vui vui.
Với tôi thế cũng tốt thôi. Dẫu sao, tôi cũng kể cho họ câu chuyện hôn nhân của tôi và trong quá trình đó, tôi vô tình để lộ ra rằng cái vết sẹo trên bụng tôi mà tôi đã đem khoe với họ như là một thứ chiến thương ghê gớm hóa ra chỉ là vết mổ túi mật! Đến điểm đó của câu chuyện, Culli cười lớn và nói:
- Cậu đúng là một nghệ sĩ loại cực kì… nhảm nhí!
Tôi nhún vai cười và tiếp tục kể câu chuyện đời mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận