VII
Dan
Lời hứa cho chủ nhật sau đó đã tan ra thành mây khói. Đó là một ngày mà mọi thứ đều u ám, tạo thành bức tranh xám xịt. Mặt trời và sự náo nhiệt của chủ nhật tuần trước chỉ còn là kỷ niệm, như là bức thư cất trong tủ. Bà của Ernest cũng rầu rĩ xám xịt như bầu trời và Ernest phải khó khăn lắm mới không nói buột ra những mong ước ấp ủ.
Mặc dầu vậy, ngày cũng trôi qua, từng phút từng phút, mở ra câu chuyện được viết rất lâu trước khi Ernest ra đời. Hai bà cháu im lặng dùng bữa trưa, một bữa ăn chẳng có gì đáng nói. Không có gì lay động bốn bức tường bao quanh cuộc sống của hai bà cháu. Lời nói cứ chìm nghỉm dưới đáy sâu đại dương đen tối của những ý nghĩ tuyệt vọng.
Lá thư được lôi ra, dù đã được mở song vẫn chứa đựng đầy những bí hiểm. Người ta muốn viết gì trong thư nhỉ? Với Ernest, lá thứ đã mất đi nét thú vị. Nó sẽ làm thay đổi gì? Chỉ thêm một điều khó hiểu trong ngôi nhà chứa hàng ngàn bí mật này. Ernest thậm chí đã thôi không còn tìm kiếm dấu vết cha mình.
May sao những ngày thứ hai vẫn đến đều đặn, trung thành, đáng tin cậy. Thứ hai đến có nghĩa là lại đi học, và điều đó giúp Ernest năng động hơn một chút. Cậu chưa bao giờ ở trong băng nhóm nào, chưa bao giờ chơi với hội con trai trong lớp. Cậu chỉ là con mồi tình yêu các cô bé săn tìm. Người ta chẳng hỏi han gì cậu, tới mức ngay cả bè cánh những kẻ cứng đầu nhất cũng phải tránh xa cậu vì nể, vì sợ. Nhưng, từ khi Victoire xuất hiện. Ernest hình như không còn là kẻ “khó gần” nữa, và mọi người bắt đầu hỏi han cậu.
Vào một ngày thứ hai mùa đông, tan học, đã thấy Dan và Simon đứng đợi Victoire trước cổng trường trong chiếc xe minibus gia đình.
“Hôm nay chúng ta phải đi chợ. Ernest, em phải giúp các anh. Chúng ta đi siêu thị Bercy nhé.”
“Vâng, sẵn sàng thôi, nhưng em phải báo cho Bà biết.”
“Chúng ta sẽ đi qua nhà em và em chạy nhanh vào báo cho bà.”
Ernest thậm chí chưa bao giờ trèo lên một chiếc xe và đi xe quả là một cảm giác thích thú mới với cậu. Cậu cũng chưa bao giờ vào trong một cửa hàng dù bé nhất, chẳng thế nên cậu thấy cái siêu thị này giống như một hành tinh khác. Dan đưa cho cậu một tờ đồng 10 Franc để thuê xe đẩy. Ernest quan sát kỹ các hành động của Victoire, Dan và Simon. Victoire giải thích cho cậu: “Chúng ta cần bốn chiếc xe đẩy. Nhà tớ đông bằng bốn nhà khác, cậu hiểu chưa?”
“Đây là danh sách mua hàng của em”. Dan nói và đưa cho Ernest một tờ giấy ghi đầy tên hàng. “45 phút nữa gặp nhau ở quầy thanh toán nhé!”
Ernest thấy đầu óc đã quay cuồng nhưng cậu vẫn muốn giá có thể hàng giờ liền nghiên cứu đồ đạc, những chiếc hộp, những cái gói, những cái túi, những con số đề giá hàng. Cậu từng đi thăm quan bảo tàng với các bạn cùng lớp, nhưng cái bảo tàng ấy kém hấp dẫn hơn nhiều so với cái siêu thị này. Vô số thứ để xem… song cần phải mua thật nhanh. Ba thùng sữa sáu hộp loại tách kem một nửa, sáu tá trứng, hai gói tã - quần. Ernest lao vào chọn hàng rất nhanh nhẹn và chú tâm, như tác phong cậu vẫn thể hiện trong mọi công việc. Khả năng làm việc hiệu quả đã giúp cậu kết thúc việc chọn mua hàng trước giờ hẹn, dù siêu thị là một thế giới hoàn toàn lạ lẫm với Ernest. Cậu đi ra gian hàng bán sách như tới một miền đất quen thuộc. Dựa người lên chiếc xe đẩy, cậu đọc những hãng tít trên những bìa sách đủ màu dựng trên kệ bày. Đôi mắt cậu đưa hết từ quyển này sang quyển khác và mãi tới khi đâm phải một chiếc xe đẩy khác Ernest mới bừng tỉnh. May sao đó là chiếc xe của Dan, chất đầy các loại hàng khác nhau. Dan nhặt lên những hộp ngũ cốc, hộp ngô, đồ lót bị rơi và nói nhỏ: “Hẹn gặp lại như đã định.”
Ernest đẩy chiếc xe của mình ra cái bàn ở giữa, nơi xếp hàng chồng những cuốn sách ăn khách. Và ở đó, cậu bị hút vào, không phải bởi tên sách, mà bởi tên một tác giả. Cậu nhìn như xuyên thủng bìa sách. Ernest đứng như chôn chân tại chỗ, nhìn chằm chằm mãi mới quyết định cầm cuốn sách lên. Đây quả là nơi bất ngờ cho cuộc gặp gỡ này, vào một ngày mà cậu chẳng trông đợi điều gì, trừ việc thức dậy, đi lại và ngồi, ăn, đi bộ, viết, đọc, và đi ngủ.
Cậu lật đi lật lại cuốn sách, đọc phần tóm tắt ở bìa bốn mà như không đọc, lướt qua một lượt từ đầu đến cuối, rồi lại lộn từ cuối sách lên đoạn đầu. Cậu vỗ cuốn sách vào trán, ôm ghì vào ngực, không nhận ra đó chỉ là sách bằng giấy, không nghĩ ra việc cậu chẳng có tiền để mua. Thậm chí cũng chẳng cần mua. Dù sao chăng nữa, cuốn sách này đã thuộc về cậu.
Cậu buông người ngồi phệt xuống đất để được ngắm nghía cuốn sách cho thỏa thích. Victorie tìm thấy cậu trong trạng thái đó. Hổn hển gần như đứt hơi và hoảng hốt, cô nói: “Chúng tớ đợi cậu tới mười phút rồi. Cậu định muốn cho gia đình Montardent phải nhịn tối nay hay sao hả?”
Ernest ngẩng đầu lên, song chẳng biểu lộ gì hơn. Cậu gần như không biết cậu đang ở đâu và Victoire muốn gì ở cậu. Chiếc xe hàng của cậu đang lưu lạc tận đâu đâu, nó bị những người mua hàng vội vã đẩu hết sang trái rồi lại sang phải. Victoire chìa cả hai tay ra cho cậu: “Nắm lấy!” cô nói với cậu như với một em bé và cố kéo cậu lên. Ernest chợt bừng tỉnh và đặt cuốn sách trước mặt Victoire. Victoire chỉ để ý đến tên sách, cô đọc to: “Cuộc Đại chiến – bài học của những người cha.” Cô không chú ý tới tác giả. “Ernest à, có gì mà phải quan tâm đến những cuộc chiến. Trong cuộc sống còn nhiều thứ khác nữa, chứ đâu chỉ có chiến tranh! Thôi đi nào! Các anh tớ sốt ruột lắm rồi! “
Ernest nắm chặt cuốn sách, túm lấy chiếc xe đẩy mà cậu đã tìm lại được ở đầu gian hàng giấy, và chạy theo Victoire ra quầy số 26 nhanh như đi bằng pa-tanh.
Simon đang lấy đồ từ xe đẩy cho lên thảm trượt ở quầy thanh toán và Dan lại chuyển từ thảm trượt vào xe đẩy. Victoire chuyển thêm hàng của Ernest. Mấy khách hàng ở đằng sau sốt ruột khi thấy ba đứa đưa Ernest lên trước họ. Victoire giải thích đơn giản: “Đây là lần đầu tiên bạn ấy đi chợ.” Như để xin lỗi hộ Ernest, cô bé nói thêm: “Bạn ấy học giỏi lắm ạ, chỉ tội đi chợ thì chẳng biết gì.”
Dan trả tiền cho cả bốn chiếc xe hàng. “Các anh có nhà hàng à?” Cô thu ngân hỏi.
“Ồ không, nếu thực sự cô muốn biết, thì tôi là anh cả trong gia đình có mười ba cậu con trai và một cô con gái, và do một nhu cầu kỳ quặc, tất cả thành viên trong gia đình phải ăn ít nhất ba bữa một ngày.”
“Anh đùa đấy à!” Cô thu ngân nói.
“Không, tôi nói thật đấy. Khi sinh ra tôi, bố mẹ thấy tôi quá đẹp trai, quá thông minh, quá hoàn hảo, nên đã quyết định: “Phải sinh thêm mười ba đứa nữa giống nó!” Nhưng không may, những đứa kia lại không được toàn vẹn như tôi”, cậu nói và lấy tay chỉ Victoire và Simon. Cô thu ngân, một cô gái tóc hung xinh xắn mặt tô vẻ lòe loẹt, đã bị anh chàng bẻm mép hớp hồn. Thực ra Dan còn lâu mới đáng gọi là đẹp trai hoàn hảo. Anh thấp bé, bự con, với cái trán bị rụng tóc sớm trước tuổi. Nó khiến anh trông già hơn tuổi hai mươi hai của mình. Song điều đó không ảnh hưởng gì với việc anh rất thành công với phụ nữa vì họ thích nét hài hước, sự nồng nhiệt và có duyên của anh. Nhưng anh chỉ yêu có mỗi Milène, cô bạn sinh viên đang học thạc sĩ lịch sử giống anh.
Khi chiếc túi hàng cuối cùng được cho vào trong xe đẩy. Ernest đi theo đoàn, và cô thu ngân hét toáng về phía cậu” “Ê này, còn quyển sách, cậu định ăn trộm hả?”
Ernest nhìn Victoire, cô biết thừa là cậu chẳng có một đồng xu nào. Dan cầm cuốn sách và đọc tên tác giả: “Gaspard Morlaisse… một người họ hàng của chú mày à?”
“Em nghĩ… đó là bố em.”
“Tác giả này rất nổi tiếng. Ông ấy có trong danh sách tham khảo chương trình học thạc sĩ của anh. Anh cũng quan tâm tới cuốn này. Anh sẽ mua và cho chú mày mượn.”
Có thực sự cần thiết phải mua cuốn sách của bố đẻ mình không nhỉ? Mà liệu có đúng bố của cậu không? Nhỡ có thể có nhiều người tên là Gaspard Morlaisse? Ernest, cho tới lúc này thì thực ra là chưa có bố, liệu có thể bỗng nhiên lại có một ông bố nổi tiếng? Cậu mải mê tự đặt ra một loạt câu hỏi tới mức im lặng suốt từ khi chuyển những chiếc hộp từ xe đẩy vào cốp xe minibus cho tới lúc khuân hàng từ xe vào trong căn hộ nhà Montardent.
“Chú mày ở lại ăn tối nhé?” Dan hỏi cậu, anh có nhiệm vụ nấu ăn vào thứ hai.
“Dạ không, em cám ơn. Em về đây… Bà em…” Nhưng cậu không thể quay đi mà không hỏi.
“Anh Dan này. Làm thế nào để tìm được địa chỉ một tác giả hả anh?”
“Em viết thư gửi cho nhà xuất bản, em nhìn thấy không, địa chỉ ở dưới bìa ấy. Này, em muốn đọc trước không?”
“Vâng, cảm ơn anh, nếu anh muốn”, Ernest nói, cố giấu vẻ hấp tấp vội vàng xếp cuốn sách vào trong cặp, để tránh không cho bà nội nhìn thấy. Cậu sợ bà lại càng buồn hơn khi nhìn thấy cuốn sách.
VIII
Simon
Ernest ôm sách đi ngủ, cậu quá phán khích nên chưa đọc cuốn sách được. Cậu bé phải mất rất lâu mới ngủ đươc… và cũng phải rất lâu mới tỉnh dậy. Thực ra là bà Germaine phải vào báo giờ cho cậu. Cậu giấu cuốn sách rất nhanh vào trong cặp và vội vàng bắt đầu một ngày mới đã bị muộn.
Lúc đó đã muộn nên xuống đến dưới cầu thang, cậu đã thấy ngay Victoire, nhưng không chỉ có một mình cô bé. Victoire mang theo cả một cái gói gì đó cứ động đậy luôn và phát ra tiếng kêu. Còn trông cô thì đầu tóc bù xù và lôi thôi lếch thếch trong một chiếc áo măng – tô quá khổ chắc là của mẹ cô bé… Trông Victoire nhớn nhác đến mức ai cũng phải lo lắng theo cô.
Cô đưa cái bọc cho cậu và nói: “Nhanh lên!” Ernest chỉ còn cách là phải cầm lấy. Như để ban thưởng cho cậu, cái bọc to sù sụ dành cho cậu một “từ” cảm ơn duy nhất mà cậu biết: “Ơ!” Mới bảy tháng cho nên vốn từ vựng của Jérémie chỉ gồm một âm duy nhất, dùng để thể hiện mọi cảm xúc có thể. Đi kèm với một nụ cười toét miệng, từ “Ơ!” cho thấy Jérémie hẳn rất khoái chí trong một hoàn cảnh lạ thường này.
Ở nhà Montardent, với cả một lực lượng nhân lực hùng hậu, cộng thêm cả Jeannette, thì luôn có ai đó chăm sóc em bé khi bố mẹ đi làm. Nhưng thứ ba là ngày nghỉ của Jeannette, và Simon thì không có giờ học thứ ba nên anh phải chăm em. Chỉ có điều Simon đi chơi từ đêm hôm trước vẫn chưa về, và sau khi mỗi thành viên gia đình vô tư ra khỏi nhà, thì còn lại Victoire là người cuối cùng duy nhất thừa hưởng 7.2 kilô “phiền phức” này.
Cô gào lên: “Cái tên Simon khốn kiếp vô trách nhiệm mặt mũi thì giống ỉn sáng nay chẳng thấy đâu.”
Ernest cảm thấy bận tâm tới sự mất tích của Simon hơn nên nói: “Nhỡ có gì xảy ra với anh ấy…”
“Với ai cơ?”
“Với Simon! Có lẽ phải báo cảnh sát, hay ít ra là báo cho bố mẹ cậu.”
“Không có chuyện đó đâu! Cái gã này thường xuyên đi hít thở không khí ở nơi khác. Hắn thấy ở nhà chúng tớ đông người quá mà.”
Ernest hẳn chưa hề có kinh nghiệm sống gì ghê gớm nên nhìn Victoire ngạc nhiên. “Chúng ta làm gì với em bé?” Jérémie cứ túm chặt lấy mũi của Ernest, chắc thằng nhóc tưởng đó là cái ti giả.
“Thiên thần bé nhỏ của chị, cô kêu lên với Jérémie, em đi tới trường nhé? Jérémie trả lời với một chữ “Ơ!” rất nhiệt tình.
“Mình nghĩ làm thế là bị cấm đấy. Mình nghĩ, nếu là cậu, mình sẽ ở nhà.”
“Cậu nói thế dễ lắm, Ernest à, vì cả đời cậu đã bao giờ bỏ một buổi học nào đâu! Cậu có nhớ hôm nay chúng ta có giờ kiểm tra không? Mình đã học rất kỹ nên mình muốn có mặt.”
Ernest suy nghĩ khi Victoire giải thích kế hoạch của cô: “Chúng ta sẽ giấu em bé trong áo măng tô của tớ. Nếu thầy hỏi vì sao tớ mặc áo thì tớ sẽ bảo là bị lạnh.” Ernest tiếp tục suy nghĩ, vẫn đứng im một chỗ, trong khi Jérémie giật tóc cậu.
“Nhanh lên! Chúng ta không thể muộn thêm được nữa. Không được để mọi người nhận ra.”
“Thằng bé tội nghiệp sẽ bị nóng mất!”
“Cả chúng ta cũng sẽ bị nóng!”
Cách trường vài bước, Victoire bế Jérémie và đưa cho Ernest đống tã và bình sữa. Cậu cho hết các thứ vào trong cặp, để cạnh cuốn sách đang đè nặng lên trái tim cậu.
Hai đứa cố luồn vào đám đông trong sân trường, nhưng trông Victoire rất giống một con lạc đà nhìn ngược. Ernest thì gắng hết sức để ngụy trang cho cô trong khi vẫn thì thào với Jérémie: “Em đừng sợ, có anh chị ở đây. Trong đấy tối và nóng, nhưng em cố gắng nhé, sắp qua rồi.” Jérémie hứa sẽ ngoan với một chữ “Ơ!” vẻ trịnh trọng.
Vừa ngồi xuống, bị kẹp giữa đùi của Victoire và chiếc bàn, Jérémie quên ngay lời hứa. Và đúng lúc thầy giáo phát đề kiểm tra, nó liền gừ gừ nghe rất đáng yêu khiến mấy đứa ngồi gần đó đều quay lại nhìn.
“Cậu đưa cho tớ bình sữa?” Victoire thì thầm với Ernest.
Ernest đang nghiêng người để lấy bình sữa thì Victoire nói: “Thôi khỏi, mình nghĩ nó ngủ rồi.”
“Victoire, Ernest, hai con giữa trật tự.” Đây là lần đầu tiên Ernest bị nhắc nhở trong lớp. Cậu cảm thấy có chút tự hào. Như thể là cậu đang được chú ý vậy. Trong khi trả lời như máy và chẳng khó khăn gì tất cả các câu hỏi của bài kiểm tra, Ernest vừa tự hỏi liệu có phải cậu bắt đầu trở thành kẻ xấu không.
“Victoire, em nghĩ đang ở Sibérie lạnh giá à?” thầy giáo hỏi. Em mặc áo măng-tô to thế kia mà không nóng sao?”
Victoire lắc đầu và không ngẩng mặt lên, với hy vọng thầy giáo sẽ quên chuyện này. Cô nóng tới mức mồ hôi chảy ròng ròng lên trang giấy, song cô rất quyết tâm chứng tỏ những điều cô đã học được với sự giúp đỡ của Ernest.
“Cậu có chắc là em không bị ngạt chứ?”
“Cậu đừng lo, nó quen rồi, nó đã sống trong bụng mẹ chín tháng cơ mà.”
Như để minh họa cho nỗi lo của Ernest, Jérémie gầm gừ khe khẽ và kèm theo là một mùi khó chịu như quả bom gây buồn nôn tỏa khắp phòng.
“Thối quá”, Victoire nói.
“Mình biết. Làm gì bây giờ?”
“Chúng ta cứ tiếp tục. Nó chỉ đi ị thôi, đồ ỉn.”
Hai đứa sắp xong bài kiểm tra thì Jérémie bắt đầu rú lên. Chiếc áo măng-tô chẳng còn tác dụng gì nữa và Victoire buộc phải cho em ra khỏi chỗ ẩn nấp. Thầy giáo phải điếc, mù hay dở hơi lắm mới không nhận ra điều đó. Thầy đi lại bàn hai đứa bắt cóc trẻ em và bình tĩnh nói: “Cái gì đây?”
“Em trai Jérémie của con, thưa thầy. Thầy có thể bế em hộ con ít phút cho con làm nốt bài kiểm tra không ạ?”
Thầy giáo chấp thuận ngay không lưỡng lự. Ông bế nó ra trước cửa sổ và ru: “Đừng khóc nữa nhóc con”, thầy nói. Và Jérémie vâng lời ngay lập tức. Thằng bé này xem ra thích ở trường đây.
Bà hiệu trưởng không có thói quen tới thăm các lớp học. Quan hệ giữa bà và thầy giáo không được tốt đẹp cho lắm. Nhưng có lẽ bà đã cảm thấy có gì đó kỳ cục đang diễn ra. Vì vậy mà bà đã có dịp bắt quả tang thầy giáo đang bế trên tay một đứa bé không phải học sinh của lớp. “Trường học này không phải là nhà trẻ! Cái đứa bé này làm gì ở đây? Anh không được phép giữ con của anh trong lớp.”
Jérémie ngoác miệng cười với bà hiệu trưởng và phát ra một chữ “Ơ!” tỏ sự đồng ý.
Victoire tiếp tục viết, vẻ điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Chính Ernest đứng lên giải thích: “Sáng nay không có ai để trông em bé này ạ.”
“Đây không phải là phòng giữ trẻ. Đây là trường công chứ không phải trường dòng. Đứa bé là của ai?”
Ernest kéo Jérémie về phía cậu. Victoire đặt dấu chấm hết lên bài kiểm tra và ra đứng cạnh Ernest. “Nó là của chúng con.”
Bà hiệu trưởng ném về phía hau đứa một cái nhìn như những mũi tên tẩm thuốc độc. Chỉ còn thiếu nước này thôi đấy.
“Có nghĩa là em trai con.”
“Hai người đi theo tôi!” Bà hiệu trưởng ra lệnh với hai tên tội phạm. Còn với thầy giáo, bà nói: “Tôi sẽ gặp anh vào giờ ra chơi.”
“Thưa Cô, Victoire nói, chúng con có thể thay tã cho em bé được không ạ? Em cần thay rồi ạ!”
“Đi theo tôi đã! Đây không phải là phòng thay tã.”
Ernerst mang theo cái cặp để không phải lôi tã ra trước mặt mọi người. Các bạn trong lớp vẫy lấy vẫy để và kêu to những tiếng nựng trẻ con. Không ai là không tỏ ra thích thú với một em bé… trừ bà hiệu trưởng. Thầy đã dịu đi cảm giác mệt mỏi khi thấy Jérémie… cho nên thậm chí ông còn không nghĩ đến việc trách mắng hai đứa.
Trái lại, bà hiệu trưởng thì không ngừng mắng mỏ chúng: “Suốt ba chục năm trong nghề, đây là lần đầu tiên người ta dám làm thế với tôi. Chúng tôi sẽ báo tin về cho cha mẹ các em.”
Ernest nghĩ là suốt năm năm đi học, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy văn phòng của bà hiệu trưởng.
“Tôi sẽ gọi điện về cho gia đình hai người.” Ernest không muốn nói trái lời bà. Bà sẽ tự biết rằng, nếu bà muốn liên lạc với “gia đình”cậu, thì bà phải gửi một bức điện.
“Tôi bắt đầu với cô trước, thưa cô Montardent,” bà tuyên bố với vẻ coi thường. Bà lôi ra hồ sơ trong số hàng trăm bộ, tra cứu rồi bấm số máy của nhà Victoire. Không có ai trả lời. Bà bấm số máy văn phòng của bà Montardent và nói to “bộ Ngoại giao”. Qua loa điện thoại người ta nghe hết mười hai tiếng chuông, sau đó nghe một tin nhắn đã ghi âm sẵn từ trước, rồi có tiếng kêu lách cách một bản nhạc điện tử.
Jérémie không chịu yên nữa. Nó ngọ ngoạy tay chân có ý phản đối. Nó kêu lên một từ “Ơ! Càu nhàu tỏ ý rằng nó không thích bà hiệu trưởng.
“Chúng con thay tã cho em bé được chưa ạ?”
“Làm đi”, bà nói, vẻ ghê tởm, đúng lúc tiếng chuông chói tai báo giờ ra chơi vang lên.
Victoire bế Jérémie trên tay, Ernest theo đuôi với một các tã, về phía nhà vệ sinh nữ.
“Mình không thể đi cùng cậu”. Ernest nói, ngượng ngùng vì đám đông các cô gái đứng xung quanh họ.
“Thế thì chúng ta sang bên nhà vệ sinh nam. Mà Jérémie đúng là con trai còn gì! Mình thì chẳng ngại quái gì mấy cái thứ “chim cò””
Victoire hoàn thành xong nhiệm vụ làm vệ sinh cho em và hai đứa quay về văn phòng bà hiệu trưởng đang điên tiết. “Mẹ cô đang họp. Bố cô đang họp, còn tôi không tìm thấy số điện thoại nhà Morlaisse. Tôi phải làm gì bây giờ?”
“Em ấy ngoan lắm ạ, thưa Cô. Em ấy không làm phiền ai cả.”
“Nó làm phiền tôi! Các người làm phiền tôi! Thế đấy! Hai cô cậu đi ra khỏi đây và trông thằng nhóc con này ở nhà. Tôi muốn gặp bố mẹ cô cậu vào sáng thứ năm, trước giờ học, không thì hai người đừng bao giờ đến đây nữa.”
Ngay sau đó, Ernest đi lấy đồ của mình và bế Jérémie đỡ cho Victoire. Hai đứa đi bộ về nhà Victoire, lo lắng cho số phận bị đuổi học. Chúng về đến nhà cùng lúc với… Simon. Anh chàng nói như chẳng có gì xảy ra” “Xin chào!”
“Anh đi mà chào anh ấy!” Victoire chỉ nói có vậy.
“Hôm nay không phải đi học à?” Anh chàng ngây thơ hỏi. Anh bế Jérémie từ tay Ernest. “Thế nào, em bé, cái kẹo, em đi chơi à?”
Victoire nhún vai và hỏi Ernest: “Làm gì với những người như thế mới được chứ? Anh ấy đã làm hỏng hoàn toàn tương lai của chúng ta, và trông kìa, lại còn đến tươi như hoa. Tớ thề với cậu là thậm chí anh ấy không biết hôm nay là thứ ba đâu.”
“A, chết chửa! Hôm nay là thứ ba à? Đã thứ ba rồi cơ à? Chết cha! Em làm thế nào với nhóc con?”
“Nó đến trường…”
“Bố mẹ biết chưa?”
“Họ sẽ biết ngay thôi!”
Jérémie không thích về nhà. Nó thích được ở trường hơn. “Anh sẽ cho em ăn”, Simon nói, lấy lại thế người trên như không lo gì về việc anh ta quên làm.
“Khoan đã, em có bình sữa của bé đây.” Ernest mở cặp và thấy cả một mớ lẫn lộn lung tung. Bình sữa đã bị đổ lên quyển sách đáng quý nhất với cậu. Cậu nhấc cái bình sữa rỗng không lên và quyển sách chảy ròng ròng một thứ sữa đặc và dính. Victoire hiểu ngay sự trầm trọng của vấn đề nên hành động rất nhanh. “Cậu đừng lo, Ernest, chúng ta sẽ lau sách và lấy máy sấy tóc xì khô.” Trong khi Simon trông em, Victoire và Ernest đi “gội đầu” khẩn cấp cho cuốn sách trong phòng tắm.
Simon cảm thấy lương tâm vô cùng cắn rứt. “Anh sẽ dẫn các em tới trường. Anh sẽ giải thích tất cả.”
“Bà ấy đã nói là “bố mẹ”. Bà ấy có khả năng nghiền nát anh ra đấy.”
“Thôi được rồi, nếu dù sao các em không thể đến trường, thì anh sẽ trả nợ chúng mày bằng cách cho đi xem phim.”
Victoire ôm hôn ông anh trai lơ đễnh, vốn học ngành điện ảnh và dù sao cũng biết điều.
“Đồng ý, cô bé nói, anh khuyên chúng em xem phim gì?”