Buổi sáng, tôi thức dậy bởi những vạt nắng chiếu vào phòng với cái đầu đau váng vất. Buổi sáng, trời đẹp, nắng nhẹ, gió nhẹ. Mọi thứ đều nhẹ nhàng tinh khôi trừ cái đầu nặng trịch u uất của tôi. Chả hợp lòng người tí nào. Tôi chỉ nghĩ được thế bởi trong đầu tôi bây giờ là mớ bòng bong.
Suốt đêm qua, tôi nghĩ về chuyện của bố mẹ. Từ những rạn nứt nho nhỏ đến những mâu thuẫn lớn hơn làm nên bầu không khí tích điện trong nhà. Và nó đã phát nổ vào hôm qua, bố mẹ quyết định li hôn. Tôi là người biết cuối cùng. Ngồi lặng đi nghe bố mẹ giải thích, hai chị em tôi có cùng một biểu cảm đó là thẫn thờ. Bà chị dù đã biết trước vài ngày vẫn bị sốc nhẹ vì nhanh quá. Còn tôi, tất nhiên là sốc toàn tập. Có khác gì sét đánh ngang tai đâu...
Thôi không nghĩ nữa!
Tôi sửa soạn rồi lao ra bến xe bus đến trường. Sân trường lác đác vài học sinh, tôi cuống cuồng chạy như bay lên cầu thang. Lớp vắng tanh. Ôi cái đầu tôi, hôm nay đổi giờ học mà!!!
Bỏ cặp vào hộc bàn, tôi chạy ra ban công ngồi. Cả trường duy nhất lớp tôi có hai cửa và có một ban công nhỏ ở cửa sau, nhìn xuống dưới là sân bóng. Giờ ra chơi, chỗ ban công chật hẹp lúc nào cũng đông đúc. Tụi lớp tôi tán dóc ngoài đó, nhìn xuống sân bóng hay đơn giản là để chụp ảnh tự sướng. Tôi ngồi đấy, trong một thoáng, khóc một cách ngon lành. Nước mắt là thứ tôi luôn tiết kiệm nhưng không thể dừng lại khi đã đổ. Dẫu sao, những giọt nước mằn mặn ấy cũng như nước muối vậy, có khả năng xoa dịu, khử trùng vết thương rất tốt.
Trở lại lớp vẫn chưa có đứa nào, lớp học bá đạo của tôi chỉ đầy đủ trước giờ học một phút. Và tôi phải cảm ơn vì điều đó, không đứa nào thấy tôi khóc cả.
***