Nhưng nàng lại không tha cho ta, bước đến trước mặt ta hỏi: “Hôm nay ta đẹp không?”
“Đẹp…” Ta vừa nghĩ được mấy từ thì giọng nói của Quách Uẩn đã truyền đến.
“Nhu mì xinh đẹp, diễm phúc vô cùng.” Quách Uẩn cũng đổi thành áo đỏ hoa hải đường, váy màu trắng ngà, mái tóc dài đen dày được búi trên đỉnh đầu, vẫn là gương mặt sắc sảo như cũ cũng không vì trang phục hôm nay mà dọa người sợ hãi.
Ta lập tức bỏ qua Trương Kính Tiên đến trước mặt nàng: “Ta không chọc nổi nợ phong lưu, hôm nay cô cô thật xinh đẹp.”
Quách Uẩn liếc ta một cái, sóng mắt quyến rũ không nói nên lời: “Đừng quậy.” Sau đó dẫn các nàng đến hội đèn lồng.
Hôm nay trang phục của mọi người xuân lan thu cúc, mỗi người mỗi vẻ.
Tất cả đều không mang bất cứ thứ gì chứng minh thân phận, dù sao cũng chỉ là hội đèn lồng vẫn nên bình thường một chút.
.
truyện đam mỹ
Trương Kính Tiên và Lục Cô Nguyệt không mang khăn che mặt, ngày càng có nhiều người vây quanh họ, Quách Uẩn ra lệnh cho Ly Châu bảo vệ bọn họ mà bản thân nàng lại tách xa mọi người.
Nàng lấy một dây buộc tóc màu đỏ, một đầu buộc vào cổ tay phải, một đầu buộc vào tay trái của ta.
“Ý gì?” Ta có chút nghi hoặc nhìn Quách Uẩn.
“Hội đèn lồng nhiều người như vậy, ngươi đi lạc thì phải làm sao.” Quách Uẩn thắt một nút hoa xinh xắn lên tay trái của ta rồi ngẩng đầu lên nói.
Mặc dù ta rất muốn chửi thề việc Quách Uẩn buộc ta như vậy rất giống như buộc dây cho chó nhưng quả thật có rất nhiều người đến xem hội đèn lồng nên gật đầu bày tỏ đã hiểu.
Nước trong thì không có cá, lúc nên giả ngu thì phải giả ngu.
Quách Uẩn đẩy đám người ra, dắt ta đi đến bên cạnh con hào bảo vệ Đế đô, rất nhiều người đã tụ tập ở đây thả hà đăng.
Mặt nước vốn tối đen bây giờ lại xuất hiện rất nhiều ánh sáng lập lòe từ hà đăng*.
(*) Lồng đèn thả sông.
Lúc tỳ nữ thay quần áo cho ta, họ đã đeo một cái túi tiền chứa đầy bạc vụn lên hông ta, ta lấy hai miếng bạc vụn, mua hai ngọn hà đăng.
Người bán hà đăng đưa cho ta cây bút, ta mới nhớ ra bản thân không biết dùng bút lông.
Bây giờ viết cũng không được, không viết cũng không xong.
Nguyên chủ xuất thân trong gia đình quan văn, tuy không có bản lĩnh gì nhưng có thể đọc chữ.
Nếu viết chữ nhất định sẽ lộ ra chuyện ta không phải là nguyên chủ.
Nếu không viết, bút cũng đã cầm trong tay, sao có thể không viết đây?
Khi ta còn đang do dự, Quách Uẩn đã nắm lấy tay đang cầm bút của ta, vòng sau lưng ta lấy, viết từng nét rành mạch lên hà đăng.
Lòng bàn tay của nàng khô ran, ngón tay cầm bút lộ ra khớp xương rõ ràng.
Mu bàn tay ta nằm trong lòng bàn tay nàng, bên tai là tiếng hít thở đều đặn của nàng, trong một khoảnh khắc ta có chút thất thần.
Khi ta định thần lại thì Quách Uẩn đã viết xong.
“Sơn hà vĩnh cố, quốc thái dân an”.
Nữ nhân này.
Rõ ràng là cát ngữ, nhưng nét chữ lại cứng cáp uy lực, một luồng sát phạt quyết đoán lao ra.
Ta thả hà đăng xuống nước, sau đó xoay người vuốt tóc Quách Uẩn: “Bệ hạ, tại sao người đồng ý trả tự do cho ta?”
Quách Uẩn nghiêng mặt, thản nhiên đáp lại ta: “Ngươi cho ta công lao, ta trả lại sự tự do cho ngươi.
Mỗi người đều có kết cục của riêng mình, rất tốt.”
Rồi nàng cười tự giễu: “Khi còn trẻ, ôm mộng hoài bão, đàn hát uống rượu.
Sau này bị người ta ràng buộc mới phải tranh quyền đoạt vị.
Nhìn ngươi bây giờ thật sự có vài phần giống ta hồi còn trẻ.
Con người luôn cố chấp với việc bản thân không thể hoàn thành, ta không thể có được tự do vậy thì tiễn ngươi ra khỏi vòng xoáy cũng không tồi.
Xem như hoàn thành một nửa lý tưởng còn lại hồi còn trẻ của ta.”
Pháo hoa bung nở trên đỉnh đầu, ánh sáng lóe lên trong giây lát.
Lễ hội đèn lồng rất náo nhiệt, mấy nhóm nữ quyến đều chơi đến tận khuya, Quách Uẩn ra lệnh cho các nàng về Tĩnh Vương phủ.
Trương Kính Tiên lưu luyến nhìn ta, không muốn rời khỏi nhưng vẫn bị Lục Cô Nguyệt mạnh mẽ kéo đi.
Thấy mọi người đều đã tản đi, có lẽ là bởi vì sức mạnh của rượu nên ta cũng có chút buồn ngủ, nói chuyện cũng không giữ kẽ nữa.
“Muốn người cõng ta.”
Quách Uẩn giơ tay ngăn Ly Châu đang đi tới, ngồi xổm người xuống cõng ta, hai tay ta ôm lấy cổ của nàng, ỷ vào sự dung túng của nàng, nói không lựa lời.
“Cô cô, người thật đáng thương.”
“Mọi người đều nói cả thiên hạ này đều là đất của hoàng đế, nhưng thiên hạ… thiên hạ này không có ai hiểu người.”
Quách Uẩn không nói chuyện, cõng ta bước từng bước vững vàng chậm rãi: “Ta không cần người hiểu ta, chỉ cần có quyền lực tối cao là đủ.”
Ta cười ha hả, lời nói khí phách này chắc chỉ có Quách Uẩn mới có thể nói ra.
Tây Lăng Tử đã bị giam lỏng trong cung Bắc Triều hơn một tháng.
Đông cung không có trọng binh canh gác bởi vì mọi người đều biết nàng là thiên hạ đệ nhất võ công, chỉ cần nàng muốn đi thì không ai có thể ngăn nàng.
Nhưng nàng không làm vậy, nàng ngồi ở hành lang hoa, tự mình xếp một bàn cờ, đánh cờ một cách mê muội.
Tây Lăng Anh Ỷ vội vàng đi vào, đứng dưới hành lang hoa, nhưng lại không dám tiến thêm một bước.
Tây Lăng Tử nhướng mày liếc nhìn nàng, tự mình chơi hết ván cờ mới nâng cằm chờ nàng mở miệng.
“Trắc phi của Tĩnh Vương Nam Triều, hiện tại là chủ tướng của quân Tuyên Phủ Quách Kiều Kiều, đã đánh chiếm toàn bộ Phù Yết… Ngay cả tộc Chu thị của ngươi cũng bị nàng giết sạch.”
Vừa dứt lời, Tây Lăng Anh Ỷ thấy quân cờ trong tay Tây Lăng Tử lách cách rơi xuống bàn cờ.
Sau đó, nàng bị Tây Lăng Tử đá một cái vào ngực, văng xa vài thước, suýt thì tắt thở.
Mặc kệ Tây Lăng Anh Ỷ đang nằm trên đất phun ra máu từng ngụm máu tưới, Tây Lăng Tử lạnh lùng ra lệnh tỳ nữ mang giấy bút đến, vội vàng viết mấy chữ, buộc vào chân bồ câu đưa tin rồi nó thả bay đi.
Tây Lăng Anh Ỷ vừa xoay người đứng dậy, vội vàng nhìn vào bên trong, chỉ nhìn thoáng qua trong thư có một chữ “Lan”.
Chiều hôm sau ta mới thức dậy, ăn ké một bữa cơm của Quách Uẩn, miễn cưỡng tắm rửa, thay quần áo rồi chuồn về Tĩnh Vương phủ.
Vừa bước vào cửa lớn, một giọng nữ tức giận vang lên: “Quách Kiều Kiều, đứng lại cho ta!”
Lưng ta tun lên, cứng ngắc quay đầu, cười cười: “Kính Tiên, ta…”
Trương Kính Tiên bịch bịch vài bước đã chạy đến trước mặt ta, nhìn từ trên xuống dưới, tức giận phồng má: “Tối qua ngươi nói chuyện với Quách Uẩn không nói chuyện với ta?”
Lòng ta nghĩ thôi xong, người này lại bắt đầu rồi, liền vội vàng trả lời nàng: “À cái đó, sau khi đánh hạ Phù Yết ta phải viết bản tấu tóm tắt trận chiến, ta đi trước, ngươi tùy ý ha…”.