Các nữ nhân cũng chẳng có tâm trạng ăn uống, duy chỉ có Tây Lăng Anh Khởi ngồi đối diện với ta là lặng lẽ nuốt nuốt nước miếng, sau khi cơm nước được dọn ra hết, vốn là dùng tư thái ưu nhã ăn hết ba cái thang bao(*) gạch cua, sau đó lại đưa tay cầm chén súp vây cá trước mặt mình lên uống sạch sẽ, rồi ăn thêm năm con hải sâm.
(*) bánh bao nhân nước của Trung Quốc.
Tây Lăng Tử liếc mắt nhìn muội muội nhà mình, thản nhiên đẩy chén súp vây cá đặt trước mặt mình cho chính Tây Lăng Anh Khởi, nhận được ánh mắt cảm kích của đối phương, lúc bấy giờ mới hất cằm lên nói chuyện với chúng ta: “Vì thân phận của thân mẫu có chút rắc rối nên xá muội đã chịu không ít cực khổ trong cung Bắc triều.”
Đây là đang giải thích với chúng ta về hành vi ăn uống của Tây Lăng Anh Khởi.
Xem ra vị muội muội này khá quan trọng trong lòng Tây Lăng Tử.
Ánh mắt của ta lướt qua Tây Lăng Anh Khởi, thấy nàng ấy đã uống cạn chén vây cá của Tây Lăng Tử thì bảo một tỳ nữ: “Lại thêm một chén vây cá cho vị cô nương này.”
Tây Lăng Anh Khởi nở một nụ cười ngại ngùng, nói khẽ với ta: “Đa tạ.”
Ta gật đầu với nàng ấy một cái, coi như là đáp lại.
Tây Lăng Tử thấy đồ ăn đã lên đủ thì giơ ly lên kính Quách Uẩn một ly, sau đó lạnh nhạt nói: “Ta tới đây là để chuộc Lan Huyền Nhã về.”
Ta và Lục Cô Nguyệt nhanh chóng liếc nhìn nhau, tuy lúc trước đã sớm đoán ra rồi, nhưng Lang Hoàn đột nhiên xúi giục Tây Nam phản loạn, đánh Nam triều, quả nhiên đằng sau đó là do nàng ta làm nên.
Chỉ là cái giá của Lan Huyền Nhã, chúng ta không tính được, phải để Quách Uẩn đánh giá.
Quả nhiên, Quách Uẩn chẳng thèm chớp mắt mà ra giá: “Trong vòng bảy năm không được gây chiến tranh với Nam triều.”
Tây Lăng Tử nhíu mày, đây là là đầu tiên là nhìn thấy biểu cảm này trên gương mặt lạnh băng của nàng ta kể từ khi ta đến thời đại này.
Nàng ta nói: “Bắc quốc đã ký quốc thư rồi.”
Quách Uẩn lập tức cười lạnh: “Không nói đến Bắc triều, chỉ nói về ngươi thôi, trong bảy năm ngươi không được gây chiến tranh biên giới với Nam quốc, ngươi làm được không?”
Tây Lăng Tử liếc nhìn ta đầy thâm ý, gật đầu đồng ý: “Được, các ngươi giao Lan Huyền Nhã ra đây, ta sẽ không gây chiến tranh biên giới trong bảy năm.”
Lòng ta nhẹ nhõm hơn nhiều, tuy Tây Lăng Tử vô tình, nhưng lại là một người giữ lời, chỉ là sau đó nàng ta chỉ một ngón tay vào ta, lạnh lùng nói: “Chỉ là bảy năm sau, không ai có thể bảo vệ được mạng sống của nàng ta.”
Tây Lăng Tử vừa dứt lời, Lục Cô Nguyệt liền đứng lên chằm chằm vào nàng ta, nói: “Trinh Hữu Hoàng thái định chống lại Tĩnh Vương phủ chúng ta sao?”
Ta vươn tay nắm lấy Lục Cô Nguyệt, ý bảo nàng ấy đừng nói nữa, sau đó nhấp một ngụm nước trà, nhìn thẳng Tây Lăng Tử: “Chưa nói trước được là ai mất mạng đâu.”
Tây Lăng Tử mỉm cười nhưng đáy mắt trần đầy sát khí nhìn ta, nói: “Được, chúng ta gặp nhau trên chiến trường.”
Sau đó không chút do dự túm lấy Tây Lăng Anh Khởi đang ăn, xoay người ra khỏi phòng riêng của Phúc Lộc Lâu.
“Tiền cơm.” Tuy nàng ta đã rời đi nhưng giọng nói lại vang rõ mồn một bên tai mọi người.
Một cái ám khí từ bên ngoài phóng vào mặt của Lục Cô Nguyệt, Quách Uẩn vội vàng ném chiếc đũa trong tay làm lệch hướng của ám khí.
Mà lực bay của ám khí này không hề giảm đi, lặng im không tiếng động cắm vào cây cột sau lưng Lục Cô Nguyệt.
Hai giây sau, tóc mai bên tai Lục Cô Nguyệt chầm chậm rơi xuống.
Đồng thời, mọi người cũng nhìn rõ hình dáng của ám khí đang cắm trên cây cột.
Là trâm hoa tinh xảo trên tóc Tây Lăng Anh Khởi.
Lan Huyền Nhã bị người của Tĩnh Vương phủ ném ra ngoài, đang không biết làm gì thì một đôi tay mềm mại trắng nõn giơ ra trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu thì nhìn thấy Tây Lăng Tử, vừa kinh ngạc vừa vui mừng nói: “Tử Nhi?” Sau đó lại nhớ đến bản thân thua Quách Kiều Kiều rồi còn để Tây Lăng Tử đến chuộc hắn, sắc mặt trắng bệch, lúng túng nói: “Ta đã cố gắng hết sức…”
Tây Lăng Tử đối xứ với vị thúc thúc trên danh nghĩa này rất nhẹ nhàng, nàng ta gật đầu nói: “Thúc phải trở về Lang Hoàn?”
Lan Huyền Nhã nghe thế thì lắc đầu: “Ngươi biết mà.
Ở Lang Hoàn, ta không có người thân, đám người hoàng thất cũng bất mãn với việc ta nắm binh quyền trong tay.
Nếu không vì năm xưa thiếu ngươi một ân tình, ta sẽ không dẫn binh tiến đánh Nam Quốc.
Sau khi bị Quách Kiều Kiều thiêu rụi tế đàn, giết sạch thân quân, ta đã trở thành một phế nhân có cũng được không có cũng không sao của Lang Hoàn.”
Hắn phủi chiếc áo choàng đen thêu mặt trời mặt trăng và các vì sao, hình thêu trên đó không còn di chuyển nữa, giống như một vật chết: “Không tế đàn và sức mạnh tín ngưỡng của dân chúng Lang Hoàn, ta đã không còn năng lực giúp ngươi làm việc gì nữa.”
Tây Lăng Tử thở dài, lần đầu tiên trong đời thật lòng xin lỗi người ta: “Ta xin lỗi.”
Lan Huyền Nhã nhìn nàng ta, đột nhiên nhớ tới năm đó.
Khi đó, hắn còn là hoàng tử thất sủng của Lang Hoàn, vì Lang Hoàn và Bắc Triều ký quốc thư mà đến Bắc Triều làm con tin từ lúc còn nhỏ.
Lúc ở trong hoàng cung Bắc Triều bị người ta làm khó làm dễ, khi nhục thì gặp được Tây Lăng Tử.
Khi đó, Tây Lăng Tử vẫn còn là một thiếu nữ trạc tuổi hắn, nhìn thấy người khác ra đòn chí mạng mà không chút do dự ra tay, sử dụng chưởng pháp vừa học được giết ba người trong cung.
Một giọt máu tươi bắn vào mi tâm nàng, làm cho khuôn mặt nàng đẹp đến quỷ dị, kết hợp với vẻ ngây độc nhất vô nhị của nàng, ngay lập tức làm tim Lan Huyền Nhã loạn nhịp.
Chỉ là Lan Huyền Nhã biết, Tây Lăng Tử là cỗ máy chiến tranh trời sinh, vĩnh viễn không bao giờ thuộc về bất cứ kẻ nào.
Một đứa con bị bỏ rơi của Lang Hoàn không xứng xuất hiện trước mặt Trinh Hữu Hoàng thái nữ của Bắc Triều.
Hắn biết rõ đây là lần cuối cùng hai người họ gặp nhau, không nhịn được hỏi Tây Lăng Tử: “Ngươi có… với ta không…?”
Lời vừa dứt, Lan Huyền Nhã bỗng sửng sốt.
Sao phải hỏi chứ? Nàng đã có hôn ước với Nguyên Kính từ lâu.
Hắn tự giễu cười, cắt đứt câu chuyện, nhẹ giọng tạm biệt Tây Lăng Tử, bước ra khỏi Đế đô: “Không hẹn gặp lại.”
Giọng nói lạnh nhạt của Tây Lăng Tử vang lên: “Để chuộc thân cho ngươi, ta đã hứa với Quách Uẩn bảy năm không dẫn binh đến Nam Triều.”
Bóng dáng Lan Huyền Nhã dừng lại một chút.
Tây Lăng Tử hiếm khi thay đổi kế hoạch của mình, lại vì hắn mà làm được đến nước này, chắc là có tình với hắn.
Hóa ra nhiều năm như vậy, không phải hắn tự mình đa tình.
Hắn mỉm cười rồi không chút do dự biến mất trong biển người, không hề ngoảnh lại dù chỉ một lần.
Tây Lăng Anh Khởi nhìn thấy bóng dáng càng lúc càng xa của hắn, rụt rè hỏi tỷ tỷ: “Tỷ tỷ, vì sao tỷ không đưa hắn về cung?”
Tây Lăng Tử thương cảm nhìn Lan Huyền Nhã đã đi xa, hiếm khi nhiều lời: “Con người của tiểu thúc thúc nhìn thì ôn nhã nhưng lòng tự tôn cao vô cùng.
Nếu không vì muốn nhìn thấy ta, hắn sẽ không khuất nhục đầu hàng Quách Kiều Kiều.
Cho dù Lang Hoàn không có thân nhân bằng hữu của hắn, hắn cũng sẽ không quay về Bắc Triều cùng ta.”
Nàng ta ngẩng đầu nhìn trời và khẽ thở dài.
Mưa bụi rơi xuống.
“Đi thôi.” Nàng ta gọi Tây Lăng Anh Khởi: “Chúng ta hồi cung.”.