Những Mảnh Ghép Vô Thường

Nằm trên chiếc giường bệnh èo ọt, chỉ cần nhúc nhích thôi tiếng kêu cót két từ thanh sắt cũ kỹ này khiến Lục Trân không khỏi phiền muộn. 

"Anh Phúc, anh đã kí đơn li hôn chưa?" Nghe thấy bước chân rất khẽ của người đi tới, Lục Trân mệt mỏi nhắm mắt hỏi.

"Em đang nói gì vậy? Đơn gì? Việc em cần làm bây giờ là nghỉ ngơi cho khỏe" Lại Phúc, chồng cô cười trừ, lòng bàn tay áp nhẹ lên trán vợ, anh vui vẻ nói tiếp 

"Ngày hôm nay không sốt, em phải vì anh mà ráng lên" 

"Bệnh của em, em là người hiểu rõ nhất. Em chỉ xin anh buông tha cho chính mình" Lục Trân thở hắc, giọng nói có chút run rẩy, cô vẫn cố rặn từng tiếng một.

"Trân, nếu ngay cả anh cũng buông tha, em sẽ chống trọi được sao?"

"Lại Phúc, em rút lại lời hứa ngày đó, em thực sự không thể bên anh được nữa" 

"Trân, vì anh... được không em?" Lại Phúc thấp giọng van nàn.

"Lại Phúc, đến giây phút này anh có biết nỗi tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời em là gì không?" Cô nhìn chằm chằm lên trần nhà, mơ hồ hỏi

"..."

"Có đến mười năm, nhưng em đã do dự, đã chần chừ, em thật sự không phải là người vợ tốt"

Cô và anh đều hiểu, nỗi đau trong lòng cô không phải là vì bệnh tật giày vò mà là cô chẳng thể sinh cho anh một đứa con.

"Bà xã, anh không cần gì cả, anh chỉ cần em"

"Lại Phúc, hứa với em phải sống thật hanh phúc" 

"Lại Phúc, nếu gặp người con gái thích hợp hãy đối với cô ấy tốt hơn em một chút" 

"Lại Phúc, em mệt...."

"Đừng nói nữa, em nghỉ ngơi đi" Cố ngăn dòng nước ấm nơi hốc mắt đỏ hoe, Lại Phúc nhìn gương mặt tái nhợt của vợ, lòng đau như cắt da cắt thịt.

"Lại Phúc, tạm biệt" Trước khi nhắm mắt, Lục Trân yếu ớt mỉm cười nhìn anh, có lẽ lần cuối cùng này, cô sẽ ghi nhớ thật sâu, chạm khắc hình dáng anh vào trong tâm trí. Lại Phúc, kiếp sau gặp lại.

Tiếng hét đau đớn, thê lương của người đàn ông cùng khổ, Lại Phúc đứng sửng như chết nhìn thân xác lạnh lẽo của người mình yêu. Đau đớn gục xuống bên cạnh, anh thống khổ kêu gào "Lục Trân, em đừng làm anh sợ"

"Lục Trân, đừng hù dọa anh có được không?" 

"Không có em, làm sao anh có thể sống tiếp được" 

"Sao em có thể tàn nhẫn bỏ lại anh một mình trên thế gian này?" 

"Vợ....em mau tỉnh lại đi, đừng dọa anh" 

...

"Anh Lại, chị nhà đã đi rồi, mong anh bớt đau buồn" Cô ý tá an ủi đặt tay lên đôi vai run rẩy của anh.

"Cô nói dối, cô ấy vẫn còn ở đây. Trân, mau trả lời anh đi" Anh thều thào nắm lấy bàn tay lạnh như băng của Lục Trân, không muốn chấp nhận sự thật phủ phàng này.

"Anh Lại, chúng tôi cần chuyển chị ấy đi để lo hậu sự" 

"Không...không được mang cô ấy đi đâu hết" 

Ngoài kia, trời mưa như trút xuống mặt đường, âm thanh của tiếng mưa dai dẳng kéo theo tiếng khóc đau xé tâm can, ở một góc hành lang bệnh viện tối tăm, chẳng có lấy một bóng người. Người đàn ông như điên như dại đấm mạnh vào bức tường ẩm mốc, máu từ đốt ngón tay rỉ ra hòa lẫn.

Ngày x tháng x năm xxx, bệnh viện tiễn đưa người bệnh nhân cuối cùng trước khi giải thể, cũng chính là ngày thống khổ của người đàn ông mất đi người phụ nữ quan trọng nhất.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui