" Có vần thơ nào chơi vơi nơi đáy mắt,
Có bản nhạc nào vương vấn trái tim em.."
Rồi đến một ngày khi em chợt tỉnh giấc, Chu Văn An đã chẳng còn thuộc về em nữa rồi. Ngày ấy, em sẽ còn lại gì bên mình, còn lại gì khi thanh xuân qua đi như một buổi chiều êm nhẹ với hoàng hôn dần tắt nắng? Ta say một chút nắng, ta cảm một chút mưa, ta yêu mùi hoa bưởi ngan ngát hương đưa theo làn gió,... Ừ, khi ấy em sẽ hiểu điều mà em nhớ mong là gì, một bản nhạc, một khúc vĩ thanh chưa trọn vẹn bởi em chỉ muốn được ở lại để viết tiếp. Nhưng em biết không, rằng ta không thể mãi mãi dừng chân ở nơi đây, bởi Chu Văn An luôn muốn em tiếp tục bước đi, luôn muốn em là một phần của điều gì đó to lớn hơn, cao cả hơn. Những dang dở của một thời hoa niên, những gì em còn chưa thể viết tiếp như một lá thư vẫn giấu vội ngăn bàn, một lời thương yêu vẫn ngập ngừng chẳng dám nói, một cái ôm mà kể cả khi nước mắt đã ướt nhòa, em vẫn không đủ can đảm để nắm lấy,.... Và tất cả những điều như thế rồi mai đây sẽ trở thành bản nhạc đẹp nhất của cuộc đời em. Trên từng con phố dù lớn hay nhỏ, trên từng bước chân dù lạ hay quen, vĩ thanh của năm nào cũng cứ vẫn đồng vọng, len lỏi vào trái tim mỗi người, để rồi khi ngước nhìn lên bầu trời thanh âm trong trẻo kia, em sẽ lại tìm thấy hình bóng của ngôi trường cổ kính trăm tuổi, thấy hình bóng của những người em thương năm ấy cho tới mãi về sau. Cứ như vậy, mong em hãy cứ mãi khắc ghi, mãi lưu giữ những nốt nhạc của một khúc vĩ thanh đẹp đẽ mà khóa K109 chúng ta đã cùng nhau tạo nên bằng những năm tháng thanh xuân rực rỡ nhất.
Và mỗi khi khẽ cất lên tiếng hát, em có thể nhìn thấy không?
Chu Văn An vẫn luôn ở đó, mãi yêu em như thuở ban đầu.
***
Chắc cũng không mấy người biết phần lời kết của Vòng Gỗ k109 là do mình viết, và phần mở đầu là do Quỳnh Anh lớp mình sáng tác. Đây là bản đầy đủ mà cô Tuyến chưa kịp cắt ghép =))) (mình mới mở lại được trong file word máy). Ở Chu có nhiều câu chuyện, có cả chuyện vui và chuyện buồn, nhưng dù gì thì mình cũng vẫn rất biết ơn những gì mà Chu đã, đang và chắc chắn sẽ làm cho mình. Xa người bạn ấy đã hơn nửa năm rồi, mình cũng đã quen với việc phải đi thẳng xuống Nguyễn Chí Thanh thay vì rẽ sang Thụy Khuê, quen với việc dắt xe máy thay vì lúi húi khóa xe đạp điện như trước, chỉ là có lẽ mình vẫn chưa quen được lắm cái cảm giác không còn ngồi học văn, cảm văn, dù thú thật hồi còn ở lớp mình đã nhiều lần chây bửa việc viết bài để nộp.
Nhưng mình vẫn bước tiếp,như cái cách mà mình đã viết, như mình đã muốn và như Chu đã muốn.
Yêu cậu, thời hoa niên của mình. Cảm ơn cậu, vì đã lựa chọn Chu Văn An làm nơi để gửi gắm. Biết ơn cậu, vì đã cho mình được ở với lớp Văn.
Thương yêu các cậu rất nhiều, những cô gái và chàng trai của tớ.