Nếu ngày mai em không còn viết nữa
Chắc trời vẫn xanh và nắng vẫn ngọt lành
Nếu ngày mai em không còn viết nữa
Gió sẽ thổi bay những điều mong manh
Tôi biết em hay giữ những điều mong manh
Nho nhỏ
Đem chôn chặt trong một vùng kí ức
Để ngày mai khi bút đã hết mực
Trên trang giấy là giọt lệ vẫn chưa khô
Hãy cứ viết đi khi mình còn có thể
Dù tôi biết em chẳng đòi hỏi gì
Chỉ khi nào linh hồn còn suy nghĩ
Em mới thấy mình sống là người hơn
Cây sẽ nở ra mặt trời
Hoa sẽ thơm dù giông quật tả tơi
Xin cho ngày mai đứng lên
Thêm một lần nữa
Tôi tin em luôn là kẻ kiên cường
***
Cũng lâu rồi mình không viết một cái gì đấy tử tế, dù mình ở nhà và không thật sự quá bận bịu. Thực ra, mình vẫn hay tự hỏi bản thân viết để làm gì, tại sao lại viết, dù có thể đó chỉ là những vụn vặt trào lên trong tâm trí, hay đơn giản là cảm nghĩ về phim, về truyện, về bất cứ điều gì mình có thể cảm. Mình nhận ra rằng các bạn bè đồng trang lứa của mình hình như lúc nào cũng có những điều to tát để làm, dự án truyền thông, khởi nghiệp,..., ừ thì nó cũng tốt thật, cần thiết thật cho cuộc sống, cho cơ hội tìm kiếm việc làm của các bạn ấy mà. Thế còn mình, mình đang làm gì thế? Mình thật sự không phải kẻ thích lựa chọn khác biệt hay cố sống khác biệt, vì nếu được như thế mình đã chẳng chọn Ngoại Thương, nếu được như thế hẳn bố mẹ mình sẽ còn mắng mình đều đều =)))) Không, nhưng mình lại "ngoan" quá, mình sợ phải đối diện với nhiều thứ nên mình luôn lựa chọn cái gì đó an toàn, dù sau này kẻ khó chịu vẫn là mình thôi, chẳng phải ai khác.
Chỉ là, mình cảm thấy cái guồng quay của sinh viên làm cho mình hơi sợ, và hụt hẫng, vì trong khi mình thấy các bạn xử lý những chuyện to tát thì mình chỉ quanh quẩn với những thứ nhỏ bé hơn, và thật ra đến cùng mình cũng chưa biết chúng có tác dụng gì. Những thứ to tát hay nhỏ bé cũng giống nhau thôi, không đặt lên bàn cân được, đấy là mình vẫn là tự an ủi bản thân mình kiểu thế, chắc là không nhiều người đồng ý với mình đâu, mình cũng hiểu mà.
Nhưng dù sao nếu việc viết khiến cho mình bình tĩnh hơn, thấu đáo hơn, bớt sợ hãi hơn, biết suy xét hơn thì mình nghĩ là mình vẫn cần nó. Có thể sau này đọc lại mình sẽ thấy tuổi 18 hay 20 của mình bị dở hơi đi chăng nữa, thì nó cũng đã góp một phần nào đó trong việc xây dựng và định hình con người lúc 30 hay 40 của mình lúc ấy.
Chắc mình vẫn sẽ còn mệt mỏi nhiều, chán nản nhiều, hối hận nhiều. Chắc mình sẽ còn lên đây than thở nhiều, xin lỗi vì để mọi người đọc quá nhiều sự than thở của mình nhé. (dù sao viết ra cũng là mình có chọn lọc rồi, chứ để trong suy nghĩ thì mình còn hỗn loạn hơn thế này nhiều haha.)