Có một người vẫn ngồi trên bến
Tìm chuyến đò chở khúc vãng lai
Lời hẹn ước thì thường cay đắng
Trăm năm hóa biển rộng sông dài
Em không về
Em không về được nữa
Đừng hứa chi mà cũng đừng tiếc chi
Người năm ấy chắc đã quên chuyện cũ
Em ơi em vẫn còn nhớ làm gì
Hoa đương thì nở
Mùa đương thì qua
Em đương mòn mỏi
Người đương nhạt nhòa
Hết rồi thôi nhé
Tình ơi tình ơi
Hết rồi thôi nhé
Cho em về trời
Bóng người thương xưa tan dần trên bến cũ
Xa có chuyến đò vang khúc vãng lai
***
Dạo này quả thật mình có hơi hướng viết những thứ khó hiểu, chắc tại stream nhiều game kinh dị quá chăng? :))) Mình không biết nên viết mô tả hay cảm nhận gì cho bài này cả, vì mình không thật sự hiểu mình đã nghĩ về điều gì khi viết nó. Thứ duy nhất mình nghĩ được chính là làm sao để những thứ đẹp đẽ nhất, hằng mong mỏi nhất vượt qua nhau và không đến được với nhau. Chẳng phải cuộc sống luôn là thế sao, ta thường hay bỏ cuộc ở những bước mà đáng nhẽ ra chỉ cố gắng thêm một chút là đã gặp gỡ được với điều mình hằng mong muốn? Ừ, có lẽ đời chỉ đơn giản là một chuỗi những tiếc nuối tiếp dài, và làm con người ta quằn quại vì luôn những tưởng mình đã lựa chọn sai. Hôm nay mình buồn, nên hãy cho mình đôi lời tự cảm nhận nhé.