Lọ rỗng
Người rỗng
Dạ dày rỗng
Nếu không biết mình sẽ ăn phải gì
Thì có lẽ là đừng ăn
Những triết lý nhân sinh cô quạnh
Những vụn vỡ da thịt tuổi mười lăm
Những mê say như rượu thơm ủ trong hầm
Ta sẽ lấp đầy mình đi bằng cay đắng
Rỗng rạc
Hoang hoải
Bồn chồn
Khát khao
Ăn vừa thôi kẻo nghẹn
Ăn vừa thôi kẻo sẽ chết vì no
Ăn vừa thôi kẻo sẽ mang tiếng là gian dối
Ăn vừa thôi
Vì dù sao có ăn tiếp được hay không
Cũng đã chẳng còn là chuyện quan trọng nữa...
***
Mình viết cái này lâu rồi nhưng không có ý định đăng nó, vì mình cảm giác nó là một thứ gì đó thuộc mặt tối của con người mình vậy, và mặt tối thì ít khi nên được phô ra. Viết sau khi đọc xong "Tìm mình trong thế giới hậu tuổi thơ", không cảm thấy nó bi kịch, chỉ thấy nó buồn man mác.
Mình nhận ra là ranh giới giữa than vãn và tâm sự thực chất nó rất mong manh, và đôi khi mình nghĩ rằng mình không đang muốn tâm sự, mình chỉ là bất mãn với những gì đang diễn ra. Và mình biết không phải ai cũng muốn nghe những điều như thế. Bạn bè không muốn nghe vì họ thấy mình làm quá, trong khi sống ở trong một môi trường mà họ lại không cảm thấy như vậy. Bố mẹ không muốn nghe vì không muốn chấp nhận rằng có điều gì đó đau khổ trong cuộc đời con mình, họ chẳng phải đã chuẩn bị và rải sẵn đường hay sao, tại sao lại phải kêu ca chứ? Mình hiểu sự khó chịu trào dâng trong lòng mọi người khi phải nghe người khác lảm nhảm về những điều khó khăn trong cuộc sống của mình, vì như Nam Cao nói "Một người có cái chân đau thì làm sao mà để ý được đến cái chân đau của người khác." Mình hiểu, và thế là mình đương nhiên muốn hạn chế tâm sự lại, hạn chế than phiền lại, mình không muốn làm người thân của mình bị ảnh hưởng bởi những tâm trạng tiêu cực mà mình đang mang trong người. Chà, mình cũng không biết nữa, mình không dám nhận mình là bi kịch hay gì, mình cũng không dám đòi người khác lúc nào cũng phải thông cảm cho mình, ai mà chẳng có nỗi buồn riêng hả tôi ơi? Người hiểu mình sẽ cho rằng mình đang tâm sự, những người không chỉ thấy mình đang làm mình làm mẩy với cuộc đời, đôi khi mình ước mình có thể cáu điên lên để người ta thấy rằng mình đang nghiêm túc, nhưng đâu thể bắt ai làm được điều mà họ không có phận sự phải làm, đúng không.
Nhưng thú thật thì mình muốn khóc quá, mình thấy mình yếu đuối quá trước tất cả những thứ vốn dĩ "Bình thường" ở ngoài kia, mình chỉ muốn cào cấu bản thân mình, tự chửi bới mình, tự tát vào mặt mình rằng mày hãy tỉnh lại đi con dở, cuộc sống của mày có gì khiến mày không cảm thấy hạnh phúc, hỡi thứ được voi đòi tiên này. Mày phải sống cho ra dáng một con người đi, đừng chôn vùi vào những suy nghĩ chán chường tự diễn nữa, đừng làm khổ mọi người nữa, mày chỉ đang nghĩ cho bản thân mày mà thôi...
Bias của mình có từng tâm sự rằng, ảnh hay rơi vào trạng thái vô tư buột miệng nói những điều quá thẳng hay quá đà khiến cho người khác không cảm thấy thoải mái. Mình cũng thế, mình cũng hay bị cuốn vào những lời đau khổ rằng mình căm ghét cái ngành học vô vị này, rồi kể lể với người khác mà không nhận ra mình đang làm người ta khó chịu. Những lúc như thế mình ước mình có thể tự khâu mồm mình vào, tự biến ra khỏi cuộc đời người ta để không bao giờ làm ai bực mình được nữa.
Thật lòng, mình chỉ muốn bớt đi những cảm giác trống trải này đi, bớt những viễn cảnh chênh vênh trong đầu mình đi. Có thể mọi thứ không buồn như mình vẫn nghĩ, và bạn bè mình cũng đang cố gắng để giúp đỡ mình hàng ngày thay vì cố tình đẩy mình ra xa (Mình hay sợ thế và tin rằng họ có quyền làm thế). Mình chỉ muốn mỗi sớm mai thức dậy không run rẩy trước cảm giác sẽ phải ngồi học trong lớp kế toán tài chính, dù mình đã làm đủ bài và không hẳn là chả hiểu gì. Mình chỉ muốn thế thôi.